Tiếng mở mật mã vang lên, đã sắp tám giờ.
Đèn đuốc phòng khách sáng trưng, Giang Uẩn Tinh chờ đến mệt rã rời nằm trên sofa từ từ mở mắt, chưa tỉnh táo hẳn, cả người thoạt nhìn mơ mơ màng màng.
"Rất lâu, anh hai. . . ." Giang Uẩn Tinh nhớ Giang Hạc Nhất đã nói với mình khi nào sẽ về, nhưng trễ đến vậy, cậu vẫn không nhịn được than thở lên án.
Giang Hạc Nhất đặt bọc đồ màu trắng lên bàn trà đối diện sofa. Anh không nói lời nào, quay sang đối mặt với Giang Uẩn Tinh, lúc này Giang Uẩn Tinh mới nhìn rõ vẻ mặt âm u xa lạ của anh.
Giang Hạc Nhất nhìn chằm chằm sắc mặt mờ mịt của Giang Uẩn Tinh một lúc, sau đó mới bước tới, ấn Giang Uẩn Tinh đang ngồi ngã xuống ghế sofa.
Bộ dáng hai mắt mở to của cậu trông có chút ngốc nghếch, vẻ mặt khờ dại thuần khiết không biết làm sao. Cho dù hiện tại cậu vẫn khỏe mạnh, tuy vẫn chưa bị hai người cha mẹ mất trí của mình tra tấn, nhưng cậu cũng đã bị bọn họ thương tổn.
Nỗi căm hận và bất lực không nói thành lời đan vào nhau, hóa thành bàn tay vô hình bóp lấy trái tim chua xót đau đớn. Anh cảm thấy bộ quần áo ngủ tối màu quen thuộc trên người cậu rất chướng mắt, châm chích đến nổi huyệt Thái Dương lẫn hai mắt Giang Hạc Nhất đau nhức, chống một tay lên tay vịn sofa, tay trái kéo áo ngủ Giang Uẩn Tinh.
Giang Uẩn Tinh sợ hãi giãy giụa, hai tay nắm chặt cổ áo Giang Hạc Nhất, cậu muốn chạy trốn, nhưng bị Giang Hạc Nhất đặt dưới thân không nhúc nhích được.
"Anh hai. . . . . . ." Giang Uẩn Tinh sợ đến bật khóc, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, "Không được. . . .Như vậy."
"Vì sao?" Giang Hạc Nhất thương tiếc vuốt ve khéo mắt cậu, nhưng lời nói ra vẫn lãnh đạm, "Không phải rất thích làm với tôi sao?"
Đôi mắt ngập nước khiến người thương xót, cậu hoang mang ôm lấy Giang Hạc Nhất, vùi mặt vào lòng anh, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Ưm, hiện tại, hiện tại không được. . . . . ."
Giang Uẩn Tinh có khả năng đặc biệt có thể dễ dàng khiến cho người khác mềm lòng, mỗi lần làm nũng hay cầu xin tha thứ, giọng nói đều mang theo giọng mũi. Nhưng giọng nói êm dịu ấy không thể thuyết phục Giang Hạc Nhất, anh nhìn Giang Uẩn Tinh đang mặc bộ áo ngủ của mình, ngón tay dừng ở cổ áo cậu một lúc, nhân lúc Giang Uẩn Tinh chưa chuẩn bị, ngón tay cứng rắn cởi nó ra ———
Cúc áo đứt ra rơi xuống sàn gạch phát ra âm thanh lạch cạch, tiếng rơi lanh lảnh như tiếng màn châu bị đứt. Không còn lớp áo che chắn, làn da chịu đầy vết thương hiện ra loã lồ trước mắt anh.
Từ bả vài gầy yếu đến sau lưng, trải đầy dấu vết xanh tím nông sâu khác nhau. Giang Hạc Nhất không thể phân biệt đây là do roi hay gậy làm ra, chỉ thấy vết thương chồng vết thương, nhìn vô cùng ghê người.
Mười tám ngày.
Giang Uẩn Tinh ở nhà anh mười tám ngày, nhưng vết thương trên người cậu vẫn còn rõ ràng như thế. Rốt cuộc trên người cậu còn bao nhiêu vết thương, kẻ ra tay với cậu rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức lực, tổn thương cậu đến mức độ nảy.
Vậy thì mấy ngày qua, Giang Uẩn Tinh trùm kín mình cả ngày lẫn đêm, vì sao lại bừng tỉnh vào nửa đêm, cuộn tròn bên cạnh Giang Hạc Nhất, run rẩy khóc nức nở, vì sao tinh thần luôn trong trạng thái sợ hãi, hành động bất thường. . . . .
Tất cả vấn đề, toàn bộ đều đã có đáp án.
Phong Như nói Giang Uẩn Tinh trốn tới đây nhờ trực thăng của Lê Triết.
Biệt thự của Trình Hải Nghiêu ở X châu rất lớn, Giang Uẩn Tinh bị nhốt ở phòng bí mật.
Mỗi ngày, người giao tiếp với Giang Uẩn Tinh chỉ có chuyên gia "Chữa trị đồng tính" do Trình Hải Nghiêu tốn bộn tiền mời về cùng hai vị hộ sĩ theo gã "Đến khám bệnh tại nhà".
Cụ thể Giang Uẩn Tinh đã nếm trải bao nhiêu đau khổ, Phong Như hiển nhiên không thể biết rõ hết, nhưng khi cô kể những chuyện này cho Giang Hạc Nhất biết, vẻ may mắn trên mặt vẫn không che dấu được.
Cũng may tháng trước Lê Triết cũng ở X châu, cũng may Trình Hải Nghiêu đến nhà bọn họ làm khách, cũng may Giang Duy Minh sắp xếp cho bọn họ gặp mặt Giang Uẩn Tinh, bọn họ mới nhận ra sự bất thường của cậu, cũng may ngày cuối cùng bọn họ ở X châu đã kịp đưa Giang Uẩn Tinh đi, cũng may Giang Uẩn Tinh lấy được tờ giấy ghi số điện thoại bọn họ lén đưa cho cậu, cũng may bọn nhân lúc ban đêm không người, thuận lợi cứu được Giang Uẩn Tinh.
"Uẩn Tinh thật sự không ổn chút nào, cậu ấy yếu ớt như sớm muộn gì cũng sẽ tan biến." Phong Như nói với Giang Hạc Nhất, "Đến cả tôi và Lê Triết cậu ấy cũng sợ, khi đó tôi thử nắm tay cậu ấy, cậu ấy vô cùng kinh hoảng vừa hét vừa giãy giụa."
"Chúng tôi sợ kinh động đến ông ngoại Trình, dùng hết sức lực mới có thể khiến Uẩn Tinh tỉnh táo lại. Thời điểm ấy, Uẩn Tinh không ăn, cũng không nói chuyện, sau khi hạ cánh, cậu ấy bỏ chạy."
Phong Như thật sự rất quan tâm Giang Uẩn Tinh, nói xong ánh mắt cũng đỏ, cô hít hít mũi, có chút nghẹn ngào nói: "Cũng may, cũng may Lê Triết gắn định vị lên người cậu ấy. Mới biết cậu ấy đang ở Minh Châu Thúy Uyển, chúng tôi cũng an tâm được một chút."
Giang Hạc Nhất rất khó nói ra tâm trạng hiện tại của mình.
Sau khi nghe những lời Phong Như nói, phần thiện lương trong con người anh như đang chìm nổi trong một bể chất lỏng, nó liên tục bị đè ép, từng đợt sóng nước đánh sâu vào lòng anh, cảm giác đau nhức và chua sót liên tục dâng lên, cuối cùng bùng nổ khắp cơ thể khiến anh chết lặng, mất đi tri giác.
Anh và Phong Như ngồi trong xe im lặng một lúc lâu. Sau đó, Giang Hạc Nhất mới hoàn hồn, giọng khàn khàn nói cám ơn Phong Như.
Phong Như lắc đầu, vừa xuống xe lại quay qua hỏi Giang Hạc Nhất: "Nếu Uẩn Tinh đỡ hơn một chút, anh có thể nói cậu ấy gọi điện cho tôi được không? Tôi rất nhớ cậu ấy, cũng rất lo cho cậu ấy."
Giang Hạc Nhất không giống Phong Như.
Anh không nhớ Giang Uẩn Tinh, cũng không muốn lo lắng cho Giang Uẩn Tinh. Bởi vì đối với Giang Hạc Nhất, nỗi nhớ và sự quan tâm không phải thứ tốt, anh sẽ không cố ý quan tâm đến một ai đó, cho nên Giang Hạc Nhất cũng không hy vọng mình sẽ được người khác quan tâm.
Mấy ngày nay anh không còn cố ý xem nhẹ tình trạng của Giang Uẩn Tinh, nhưng vẫn theo thói quen phủ định bản thân cố ý quan tâm đến cậu. Trên thực tế, Giang Hạc Nhất tỏ ra lạnh lùng như vậy là vì anh đang kiên trì. Bởi vì anh biết bản thân không phải người tốt, cũng tin tưởng chỉ cần bản thân đối xử không tốt với Giang Uẩn Tinh, thì một ngày nào đó Giang Uẩn Tinh sẽ buông tha thứ gọi là tình yêu dành cho anh, ngoan ngoãn trở về làm người thừa kế có cuộc sống giàu có vô lo, cao cao tại thượng của Giang gia.
Đối với Giang Hạc Nhất, tình yêu không có giá trị, thậm chí còn rất rẻ mạc. Tựa như sự lừa dối và tổn thương Giang Duy Minh gây ra với Kỷ Mẫn Tư.
Giang Hạc Nhất đã nghĩ, anh vĩnh viễn không cần thứ tình yêu ấy.
Nhưng anh cũng là con người, sau những lời Phong Như nói cùng với cảnh tượng trước mặt, trái tim anh như bị xé toạc. Gió đêm từ bốn phương tám hướng thổi tới, lần đầu tiên Giang Hạc Nhất cảm nhận được nỗi đau đớn mà trước giờ anh chưa hề để tâm, vừa đầy lại vừa rỗng. Không biết nên nói anh mắc phải một chứng bệnh lạ, hay là đang chịu đựng khổ hình nhỉ.
Hai tay Giang Uẩn Tinh run rẩy kéo chặt quần áo, cậu che đi những vết thương đã bị Giang Hạc Nhất nhìn thấy, mặt vẫn dán vào l*иg ngực ấm áp của anh.
Điều hòa trong phòng bật 27 độ, nhưng Giang Uẩn Tinh lại như đứng giữa trời đông gió rét, tay chân lạnh lẽo run rẩy. Nước mắt thấm ướt ngực áo Giang Hạc Nhất, cậu cố nhịn nức nở, tự nghĩ bản thân có thể giấu giếm, gục đầu lặp lại lời nói "Xin lỗi."
Toàn thân Giang Hạc Nhất cứng đơ, dừng một chút, anh muốn đưa tay vạch cổ áo Giang Uẩn Tinh ra, chỉ vì muốn nhìn thấy nó, hoặc là vì muốn giúp cậu bôi thuốc. Nhưng Giang Uẩn Tinh vô cùng căng thẳn, kháng cự giữ khư khư áo, tự ôm chặt cơ thể mình.
"Xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Giang Uẩn Tinh vẫn nói lời xin lỗi mà chẳng hiểu vì sao, có thể là gom đủ cam đảm, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu, gương mặt ướt đầy nước mắt mà cậu muốn che dấu hiện ra trước mặt Giang Hạc Nhất, nước mắt vẫn tuyệt vọng trào ra khỏi mắt cậu, "Em biết. . . . . .Em biết bây giờ, cơ thể xấu lắm. . . .Nhưng mà, nhưng mà anh hai, cũng không thể. . .Không cần. . . .Không cần thương hại em. . . . . . ."
———— cầu mong anh yêu em, trân trọng em, nhưng không cần thương hại em.
Không cần thương hại em.
Đêm nay Giang Uẩn Tinh ngủ rất sớm. Có lẽ vì khóc nhiều rồi, từ lúc Giang Hạc Nhất rời khỏi giường, cậu cũng không tỉnh lại như những đêm trước. Chất lượng giấc ngủ tốt hơn trước kia một chút.
Giang Hạc Nhất không hề buồn ngủ. Anh ngửa đầu tựa vào ghế ở thư phòng, vừa nhắm mắt thì những lời Phong Như nói liền vang lên trong đầu, cùng với gương mặt của Giang Uẩn Tinh.
Kẻ có tiền thì có thể tùy ý giam lỏng, tra tấn một người sao? Giang Hạc Nhất không thể hiểu, vì sao Giang Duy Minh và Kỷ Mẫn Tinh lại thích ngược đãi người khác như vậy, nạn nhân trước kia là Kỷ Mẫn Tư, hiện giờ đến cả Giang Uẩn Tinh mà bọn họ cũng không buông tha.
Nếu Kỷ Mẫn Tư là vết nhơ đối với Giang Duy Minh, là cái gai ghim trong da thịt Trình Tâm Ny, vậy thì bọn họ dùng thủ đoạn như vậy để trả thù bà cũng là điều có thể hiểu được.
Còn Giang Uẩn Tinh thì sao?
Giang Uẩn Tinh có thâm thù đại hận gì với bọn họ? Mặc dù Giang Uẩn Tinh thật sự phạm sai lầm rất lớn, nhưng đối với bọn họ, thứ nên lo lắng đầu tiên không phải là con trai của mình hay sao? Chẳng lẽ bao nhiêu cưng chiều, yêu thương những năm qua Giang Hạc Nhất nhìn thấy đều là giả, cách bọn họ đối xử với con cái ruột của mình, cũng độc ác chẳng khác gì đối xử với người ngoài?
Giang Hạc Nhất không hiểu nổi, đêm đến, cơn đau đầu ngày một nặng hơn. Cơn đau bén nhọn nhẹ nhàng cắt ngang giây thần kinh, khiến Giang Hạc Nhất nhất thời tỉnh táo lại.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ. Giang Hạc Nhất theo phản xạ giương mắt lên nhìn, trông thấy Giang Uẩn Tinh gầy yếu tái nhợt như chú mèo vừa bị dọa sợ bước lùi hai bước, rồi ngây ngốc ngã ngồi dưới đất.
Cậu vội vàng ngẩng đầu nhìn Giang Hạc Nhất ngồi trong thư phòng, cặp mắt đen nhánh lấp lánh ánh sao, thoạt nhìn rất lớn, cũng thật trống rỗng.
Giang Hạc Nhất đứng dậy đi tới chỗ cậu, đôi mắt kia cũng lập tức tràn đầy vẻ sợ hãi.
Giang Uẩn Tinh cong môi không dám nói lời nào, cho đến khi Giang Hạc Nhất duỗi tay ôm lấy cậu, cậu mới nhỏ giọng gọi Giang Hạc Nhất: "Anh hai."
Giang Hạc Nhất cúi đầu ừ một tiếng, cảm nhận bàn tay lành lạnh của ai kia nắm lấy cổ tay mình, mặt cũng cảm nhận được phần gáy dựa sát của cậu.
"Em không cố ý. . . . ." Giang Uẩn Tinh như người phạm lỗi, chủ động giải thích với anh, "Chỉ là, em tỉnh giấc, không thấy anh hai. . . . . . "
Âm lượng của Giang Uẩn Tinh rất nhỏ, hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh lõα ɭồ của Giang Hạc Nhất, tựa như cơn mưa phùn ngày hè. Từng hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống vai anh, biến đỏ làn da trước ngực Giang Hạc Nhất.
Cậu nói chuyện không nhanh, nhưng cảm xúc vô cùng gấp gáp, giọng nói vừa oan ức vừa sợ hãi: "Em không tìm thấy anh hai. . . . . ."
Giang Hạc Nhất bế cậu lên giường, cảm giác đau đầu lại ập đến, nhất thời, bao nhiêu cảm xúc trong lòng đều tràn hết ra, sau đó hội tụ thành một cơn gió lớn, chấn động trái tim Giang Hạc Nhất.
Anh đắp chăn cho cậu, Giang Uẩn Tinh vẫn còn rất bất an, sau một lúc im lặng, nhìn Giang Uẩn Tinh mở to mắt không muốn ngủ, Giang Hạc Nhất mới cởi giày leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu.
——— giờ đã tìm được rồi.