Chương 1

Đêm Giang Hạc Nhất về nước cũng là lúc nhà họ Giang đang tổ chức tiệc rượu.

Bữa tiệc diễn ra ở vườn hoa rộng lớn, chính giữa sân đặt một bàn đồ ăn được sắp xếp ngay ngắn, thức ăn gồm từ điểm tâm đến rượu ngon, cái gì cũng có.

Giang Hạc Nhất từ bệ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra, thoáng liếc mắt là có thể trông thấy khách khứa đứng chật cả nhà, đâu đâu cũng là cảnh tượng ca múa vui chơi. Đích thị là không khí xa hoa mà Giang Duy Minh ưa thích trước giờ.

Giang Hạc Nhất vô cảm nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, sau đó xoay người lấy quần áo ngủ bước vào nhà tắm.

Chuyến bay mệt mỏi kéo dần gần mười tiếng đồng hồ, Giang Hạc Nhất ngâm mình trong bồn tắm thư giãn để lấy lại tỉnh táo. Đến khi tiếng nhạc dưới lầu nhỏ dần, tiếng người huyên náo cũng dần trở nên yên lặng mới đứng dậy phủ thêm áo tắm, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Đèn trong phòng được mở ở chế độ tối nhất, toàn bộ không gian chìm trong cảnh tượng mập mờ thiếu sáng, không khỏi khiến người ta cảm thấy mù mịt.

Giang Hạc Nhất đi tới quầy bar rót chút rượu, chiếc ly cao cổ trên tay bỗng phản chiếu hình ảnh một người ngồi trên giường anh, thế mà Giang Hạc Nhất lại không chút nào ngạc nhiên về sự xuất hiện của người nọ, càng không thèm để tâm đến cậu.

Anh làm như không nhìn thấy ung dung ngồi trên ghế cao, một tay lướt điện thoại, một tay khác đưa ly rượu màu đỏ đến bên miệng, thong thả nhấp một ngụm.

Chàng trai bị Giang Hạc Nhất ngó lơ mặc một bộ âu phục màu kem, cả người sáng đẹp như ánh trăng chiếu lên mặt giường của Giang Hạc Nhất. Mà Giang Hạc Nhất lại như không nghe không thấy anh trắng sáng ấy.

Thế nhưng đối phương cũng đã quen bị đối xử như vậy.

Thời gian bị sự yên lặng kéo giãn, mỗi một giây trôi qua đều để có tiếng kim đồng hồ rơi. Chàng trai ngồi trên giường mím môi, giọng nói chần chờ bất an vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng tưởng chừng không có hồi kết.

"Anh."

Cậu nhẹ giọng gọi, không chờ Giang Hạc Nhất đáp lời liền đứng dậy đi về phía anh. Đến trước mặt Giang Hạc Nhất, cậu dứt khoát chen vào đôi chân đang bắt chéo, bàn tay lành lạnh nhút nhát vòng qua cần cổ còn hơi ướt của Giang Hạc Nhất.

Trên người cậu có mùi thơm thoang thoảng của bơ thực vật, nhưng lúc tựa vào vai Giang Hạc Nhất, mùi keo xịt tóc hơi nồng lại đột nhiên tỏa ra. Giang Hạc Nhất khẽ cau mày kéo cậu cách một khoảng, chất rượu trong ly đã cạn sạch: "Giang Uẩn Tinh, cậu muốn làm gì."

Tuy tối nay Giang Uẩn Tinh để kiểu tóc nhìn khá trưởng thành nhưng đôi mắt tinh xảo trẻ con vẫn không thay đổi, bộ đồ người lớn mặc trên người cậu trông có hơi lôi thôi, không những không khiến cậu trông thành thục mà còn khiến cậu nhìn hết sức ngây thơ thuần khiết, quả thật không khác gì trẻ con học đòi làm người lớn ——

Rõ ràng chỉ nhỏ hơn Giang Hạc Nhất hai tuổi thôi mà.

"Anh, em rất nhớ anh." Giang Uẩn Tinh nói, vẻ mặt trông rất oan ức, "Em chờ anh suốt một đêm mà anh cũng không đến tìm em."

Giang Hạc Nhất thờ ơ mỉm cười: "Dưới lầu còn lắm người đi theo cậu mà, tiểu thiếu gia."

Lời này là nói thật, Giang Duy Minh vì tổ chức lễ trưởng thành cho Giang Uẩn Tinh mà mời rất nhiều bạn tốt tới tham dự, không khí bên dưới vườn hoa cũng vì vậy mà vô cùng náo nhiệt.

Trong số đó có Lê Triết của Lê gia, Phong Ích, Phong Như của Phong gia đều là bạn tốt nhất của Giang Uẩn Tinh.

Buổi tối Giang Hạc Nhất vòng qua vườn hoa để vào sảnh chính thì bắt gặp Lê Triết đang lấy bánh ngọt bỏ vào dĩa của Giang Uẩn Tinh, trên mặt là nụ cười không khác gì lấy lòng.

Nhưng khi phát hiện Giang Hạc Nhất trở về Giang Uẩn Tinh liền không rảnh để ý đến sự lấy lòng của Lê Triết mà chỉ chăm chú nhìn theo Giang Hạc Nhất.

Giang Uẩn Tinh không thích Giang Hạc Nhất gọi cậu là tiểu thiếu gia, mỗi lần anh gọi như vậy đáy mắt sẽ không che dấu hiện lên sự châm chọc xem thường, rất dễ dàng khiến tâm tình Giang Uẩn Tinh chùng xuống.

Nhưng Giang Hạc Nhất cũng ít khi chủ động nói chuyện với cậu, cho nên Giang Uẩn Tinh chưa bao giờ lên tiếng ngăn anh lại.

"Đúng là có rất nhiều người tới." Giang Uẩn Tinh mím môi, đè ép cảm giác oan ức không thể nói ra vào lòng, giọng thành khẩn nói, "Nhưng em chỉ muốn nhìn thấy anh thôi."

Từ trước đến giờ Giang Hạc Nhất không bao giờ thử kiểm tra xem những lời Giang Uẩn Tinh nói là thật hay giả, sắc mặt anh vẫn không đổi, vẫn lãnh đạm khiến người nhụt chí. Môi anh tuy nhếch nhưng chưa từng thực sự mỉm cười, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào cằm của Giang Uẩn Tinh, trong giọng nói không để lộ chút tâm tư nào: "Miệng ngọt như vậy ——

"Lại thiếu làm?"

Trái tim đập rộn trong nháy mắt rơi thẳng xuống hầm băng.

Giang Hạc Nhất lúc nào cũng vậy, chỉ cần vài ba câu nói đã có thể dập tắt toàn bộ ảo tưởng của Giang Uẩn Tinh. Tựa như anh đối với cậu mà nói chỉ có tác dụng lên giường, đồng thời cậu cũng chỉ vì muốn lên giường nên mới lấy lòng anh.

Nhưng mà sự thật vốn dĩ không phải như vậy. Giang Uẩn Tinh muốn cái gì, Giang Hạc Nhất phải biết rõ mới phải.

Giang Uẩn Tinh có chút thương tâm, nhưng cũng chỉ nghe những lời Giang Hạc Nhất nói rồi khéo léo mỉm cười: "Đúng vậy? Anh hai có thể làm em không."

Nghĩ tới Giang Hạc Nhất ngồi máy bay lâu như vậy, Giang Uẩn Tinh lanh trí nói thêm: "Nếu anh thấy mệt, em có thể tự động."

Giang Hạc Nhất thu lại ngón tay đang đặt trên cằm cậu, trở ra dùng bàn tay vỗ nhẹ lên gò má Giang Uẩn Tinh, biểu tình xem thường cười như không cười, nhưng rồi anh vẫn thuận theo nhu cầu bản thân, giọng bình thản nói: "Tắm rửa sạch sẻ trước."

Bước ra khỏi nhà tắm của Giang Hạc Nhất, Giang Uẩn Tinh đã cởi bỏ bộ đồ tây đắt tiền, đổi sang mặc áo Tshirt của Giang Hạc Nhất, cái áo quá khổ nằm lỏng lẻo trên cơ thể, chiều dài áo chỉ đủ che đi phần mông khiến Giang Uẩn Tinh nhìn vô cùng gầy yếu.

Giang Hạc Nhất dựa vào cửa hút thuốc, ngũ quan lạnh lùng được ánh trăng dịu dàng soi sáng, Giang Uẩn Tinh để chân trần tới gần anh, cậu không lên tiếng ôm lấy eo Giang Hạc Nhất như không muốn rời xa. Vài sợi tóc trên trán vẫn còn ướt, hơi nước bốc lên chạm vào đuôi mắt khiến nó dường như ửng đỏ, trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ. Giang Hạc Nhất dập tắt điếu thuốc, Giang Uẩn Tinh như bệnh nhân mắc chứng cơ khát da thịt liền nhón chân hôn môi anh.

Giang Hạc Nhất buông mắt, ánh mắt vẫn như cũ lãnh đạm bạc tình, không cảm nhận được ánh trăng mờ ảo trước mặt.

Giang Uẩn Tinh đứng dưới ánh trăng dịu dàng, nhưng bản thân lại vô cùng vô tri không sợ trời không sợ đất muốn dùng nụ hôn hòa tan khối băng quanh năm lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương này.

Lúc Giang Uẩn Tinh hôn Giang Hạc Nhất anh luôn biểu hiện hết sức lười nhác, giống như việc hôn môi này không có tí thú vị lẫn ý nghĩa gì, vì vậy chỉ có mỗi Giang Uẩn Tinh dính lấy dây dưa hôn môi.

Trong lúc hôn Giang Uẩn Tinh cũng không ngơi tay, bàn tay không an phận liền sờ vào thứ đã cứng rắn của anh, cậu kéo thắt lưng Giang Hạc Nhất, lòng bàn tay chạm vào thứ đang ngẩng đầu, đỏ mặt to gan quyến rũ anh.

Cánh tay thon dài chơi đùa hai quả mông tròn trịa mềm mại của Giang Uẩn Tinh, ngón giữa vươn ra thử thâm dò miệng huyệt, bất ngờ lại được miệng nhỏ nhanh chóng hút lấy, Giang Hạc Nhất bị sự lấy lòng này làm cho phải nhíu mày: "Đã từng làm?"

Giang Uẩn Tinh nhỏ giọng ừ một tiếng, lúc này ngược lại cậu biết xấu hổ, mặt dán vào lòng Giang Hạc Nhất, không còn can đảm ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Giang Hạc Nhất để Giang Uẩn Tinh giữ nguyên tư thế ôm chặt không buông đi về giường, anh tiện tay nhặt bαo ©αo sυ trên giường lên nhét vào tay Giang Uẩn Tinh.

Nhìn Giang Uẩn Tinh nghiêm túc xé bao ra đeo cho mình, Giang Hạc Nhất bèn khen cậu hiểu chuyện, không chỉ tự mình dâng tới cửa cho người làm không thu tiền mà còn tự trả tiền mua bao.

Giang Uẩn Tinh không thích nghe mấy lời châm chọc như vậy, chỉ có thể giận dỗi chặn miệng Giang Hạc Nhất, Giang Hạc Nhất mặc kệ cậu hôn, anh xoa bóp cánh mông trơn nhẵn. Sau đó mới đưa dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng vào miệng huyệt mềm ướt, Giang Uẩn Tinh lập tức không chịu nổi run rẩy cả người, tiếng thở dốc ngọt ngào cứ thế vang lên, l*иg ngực ẩn sau lớp áo cũng phập phồng theo từng cú ra vào.

Lúc làʍ t̠ìиɦ Giang Hạc Nhất vô cùng hung hãn, mỗi lần ra vào đều dùng toàn bộ sức, khiến cho Giang Uẩn Tinh không thể không thét chói tai, mà mỗi lần làʍ t̠ìиɦ anh đều khiến Giang Uẩn Tinh cảm thấy cực độ sợ hãi, tốt nhất là khiến cậu cách càng xa càng tốt.

Nhưng Giang Uẩn Tinh không lĩnh hội được suy nghĩ của anh, mặc dù bị thể lực của Giang Hạc Nhất dọa sợ nhưng chưa bao giờ cậu sinh ra ý nghĩ lùi bước.

Giang Uẩn Tinh nghĩ cậu sinh ra vốn là để làm vật chứa cho Giang Hạc Nhất, trời sinh liền quen thói bao dung chấp nhận tất cả mọi thứ của Giang Hạc Nhất, ngay cả việc anh em dâʍ ɭσạи cũng là điều đương nhiên.

Cửa sổ mở toang, gió đêm se lạnh thổi tới từng cơn, Giang Uẩn Tinh chống người đứng trước bệ cửa sổ, thứ ra vào trong cơ thế khiến hai chân cậu muốn nhũn ra. Nước mắt lăn dài trên mắt thấm ướt gương mặt cậu, đôi môi cắn chặt, lo sợ không để ý sẽ khiến tiếng rêи ɾỉ thoát ra, ngay cả thỉnh thoảng thở miệng thở dốc cũng hết sức cẩn thận, Giang Hạc Nhất vậy mà lại càng làm càng sâu, va chạm mạnh bạo, giống như phải ép Giang Uẩn Tinh kêu thành tiếng mới vừa lòng anh.

Giang Hạc Nhất nhìn ánh trăng treo ngoài cửa sổ cũng đang chứng kiến cảnh mình phóng đãng.

"Giang Uẩn Tinh." Giang Hạc nhất thở hổn hển, giọng nói khàn khàn hòa lẫn với tiếng cười, "Cậu dâʍ đãиɠ như vậy, Trình Tâm Ny liệu có biết hay không?"

Giang Uẩn Tinh nghe thế liền run lên, miệng huyệt đang bao lấy Giang Hạc Nhất bởi vì hốt hoảng mà siết càng chặt, siết đến eo của Giang Hạc Nhất tê dại, anh kêu một tiếng, bàn tay vỗ bôm bốp lên mông Giang Uẩn Tinh, mông thịt bị anh đánh lắc lư ửng đỏ, một bàn tay khác thì nắm chặt vòng eo của Giang Uẩn Tinh, dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong mông không thả, còn liều mạng đẩy eo mài sâu thêm.

Giang Hạc Nhất dùng cách này để làm dịu đi kɧoáı ©ảʍ, còn Giang Uẩn Tinh lại vì vậy mà khóc không ngừng, một mặt lo lắng bụng sẽ bị Giang Hạc Nhất đâm xuyên, một mặt lo lắng mẹ ở trên lầu phát hiện, cậu xấu hổ khóc lóc muốn đưa tay đóng cửa sổ nhưng lại bị Giang Hạc Nhất đoán trước bất chợt thúc mạnh một cái, làm đến mức cậu không khống chế được kêu thành tiếng. Nước mắt như nước đê vỡ đập ùa ra, Giang Hạc Nhất lại không có ý tốt hỏi cậu sao lại đáng thương như vậy, cuối cùng vẫn đại phát từ bi kéo cậu về giường.

Giang Uẩn Tinh bị làm đến hôn mê, hai mắt ngấn lệ mông lung phác họa gương mặt tuấn mỹ lạnh lẽo của Giang Hạc Nhất, cậu mơ hồ nghĩ, nếu cầu xin anh sẽ tha cho mình sao? Hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của cậu, nếu cầu xin tha thứ liệu Giang Hạc Nhất có mềm lòng không?

Đầu óc còn chưa nghĩ rõ, kim đồng hồ báo hiệu đã qua mười hai giờ vang lên rồi im bặt, cuộc sống cứ thế mà bước sang một trang mới, mà cậu vẫn không chờ được một câu chúc sinh nhật vui vẻ từ Giang Hạc Nhất.

Chỉ có tìиɧ ɖu͙© kịch liệt được thỏa mãn nhưng vẫn lại chua chát vô cùng ———

Giang Hạc Nhất quấn lấy lọn tóc đen, ngón tay ấm áp xẹt qua gương mặt ướt đẫm nước mắt của Giang Uẩn Tinh, ánh mắt sâu thẳm không nhìn thấu bất cứ thứ gì, âm thâm trầm thấp vang vọng trong không khí.

"Tiểu tiện nhân."

Hết chương 1.