Chương 1: Vì sao chị lại không chịu chia tay với anh ta?

###

Không có logic, không có tam quan, nữ chính bắt cá hai tay, người thứ ba không từ thủ đoạn bằng mọi giá phải có được nữ chính, bạn trai vì yêu mà nhu nhược, không muốn mất người yêu dù kết quả có thế nào.

####

Cần chuẩn bị tâm lý trước khi đọc nhưng đọc thì không cần mang não ¯⁠⁠_⁠༼⁠ ⁠ಥ⁠ ⁠‿⁠ ⁠ಥ⁠ ⁠༽⁠_⁠/⁠¯

######

Lá cây bị gió cuốn rơi rớt đầy trên nắp cống thoát nước, lá rụng đầy đường nhắc nhở mùa thu đã đến, Nhậm Oánh dùng hai tay chống trước ngực đẩy thiếu niên đang muốn hôn môi cô ra, thiếu niên từ trong ngực cô ngẩng đầu, viền mắt hồng hồng hỏi cô: “Vì sao chị không chịu chia tay với anh ta? Chị đã hứa với em rồi mà......” Âm thanh ngọt ngào làm cho chân Nhậm Oánh mềm nhũn.

Thiếu niên lớn lên rất đẹp trai, cho dù hiện tại viền mắt hồng hồng ướŧ áŧ cũng chỉ khiến cho người ta nổi lên ham muốn muốn nhanh chóng an ủi hắn, tuy rằng vóc dáng thiếu niên rất cao, nhưng mà hắn cong lưng vùi mặt vào trong ngực Nhậm Oánh thì có vẻ đáng thương và nhu nhược yếu thế. Như là một con cún con đang cảm thấy ấm ức tủi thân.

Nhậm Oánh không kiềm chế được, rất muốn vuốt ve an ủi cậu, cô cảm nhận được cậu ấu đang dùng gương mặt cọ xát quyến rũ cô, nhưng mà cô cũng rất luyến tiếc bạn trai hiện tại, dù sao người phạm sai lầm cũng là cô, là cô nɠɵạı ŧìиɧ với Chu Miễn, nghĩ tới đây cô đối với Triệu Thành Diên càng thêm áy náy, rõ ràng lúc trước cô đã nói sẽ vẫn luôn thích hắn, kết quả chính mình lại là người nɠɵạı ŧìиɧ.......

Nhậm Oánh rõ ràng mất tập trung, làm cho thiếu niên trong ngực cô vô cùng khó chịu, Chu Miễn nhìn thấy trong mắt Nhậm Oánh tràn đầy áy náy, đoán ra ngay được là cô đang cảm thấy có lỗi với Triệu Thành Diên, mặt cậu đen lại, đôi mắt thâm sâu âm trầm, nhưng thật nhanh liền điều chỉnh cảm xúc, bởi vì hiện tại người phụ nữ này đang ở trong ngực cậu, cho dù Nhậm Oánh cảm thấy áy này thì có sao đâu, dù sao cũng không thể kéo dài được bao lâu, áy náy lại không phải là tình yêu.

Nghĩ như vậy, trong lòng cậu liền cảm thấy thỏa mãn vui sướиɠ hơn nhiều, Chu Miễn bắt đầu từ từ đứng thẳng người, hôn môi rồi hôn vành tai Nhậm Oánh, nét mặt khó chịu thể hiện rõ ràng, lúc này Nhậm Oánh mới đỏ mặt nói với Chu Miễn: "Chị sẽ cố gắng sắp xếp thật nhanh, cũng sẽ nhanh chóng cho em câu trả lời mà!"

Nghe được câu trả lời này, Chu Miễn ngoài miệng giả mù sa mưa mà nói: “Bảo bối, nếu thật sự khó mở miệng, cứ từ từ suy nghĩ cách nói cũng không có sao cả. Em có thể chờ thêm một thời gian, cho dù không danh không phận em cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh chị.” Ở trong lòng cậu lại đang thầm mong ước, Nhậm Oánh có thể gọi điện thoại cho Triệu Thành Diên nói chia tay ngay bây giờ, nhưng mà bên ngoài miệng vẫn phải giả bộ một chút, phải làm cho Nhậm Oánh cảm thấy cậu am hiểu lòng người, tri kỷ biết suy nghĩ cho chị ấy, là một thiếu niên dịu dàng lại ẩn nhẫn đáng thương.

Nhậm Oánh đúng là thật sự bị lừa rồi, dù sao, một thiếu niên có khuôn mặt đẹp lại dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể có suy nghĩ gì xấu được, chẳng qua là vì cậu ấy quá yêu cô thôi.