Đã hai ba ngày kể từ ngày Tần Diễn rời đi, trong khoảng thời gian này Lâm Oanh an tĩnh chờ đợi, cũng không gửi cho hắn một tin nhắn Wechat nào.
Hôm trước nàng đã chạy ra hiệu sách gần đó, mua một ít sách giáo khoa, sách bài tập phối hợp với các video của thầy cô nổi tiếng trên mạng để tiến hành học tập. Ngay cả dì Lý cũng không nhịn được cảm thán sự thành thạo di động của nàng, cảm thấy nàng không khác gì những đứa trẻ thành thị cả.
Nhưng sự thật những điều này đều phải kể công của Tần Diễn.
Nhờ sự giúp đỡ của hắn, trường THCS của Lâm Oanh mặc dù ở trong một thị trấn cách thôn mấy chục km nhưng nơi đây lại có được trạm thu phát sóng viễn thông.
Tuy nhiên phí mạng ở nhưng khu vực bé nhỏ vẫn tương đối cao, toàn bộ trường học cũng chỉ có phòng hiệu trưởng cùng một ít giáo viên dùng được. Sau khi Tần Diễn biết được, liền nhờ người đưa thư gửi thêm một chiếc di động, nói rằng mỗi lần đều có thể dùng cái này để nhận điện thoại của hắn.
Lâm Oanh lúc ấy cũng không biết thứ này có bao nhiêu chức năng to lớn, nhưng nàng luôn quý trọng những thứ mà Tần Diễn đưa, học cách sử dụng di động như cái cách nàng nghiên cứu những cuốn sách.
Kết hợp với việc Tần Diễn sau đó lại gọi điện tới hướng dẫn, không đến hai ngày, Lâm Oanh đã có thể nhân lúc nghỉ trưa mặt dày đến phòng giáo viên sử dụng wifi để xem video giải đề.
Cho nên từ lúc nàng rời khỏi núi, xác thật cũng quen thuộc với khoa học kỹ thật hiện đại. Lại thêm Tần Diễn trong lúc gọi điện nói cho nàng hiện tại ở bên ngoài những trường tốt bây giờ có rất ít những học sinh nghèo như nàng, đa số là con cái nhà giàu có. Để có thể có được môi trường học tập tốt hơn, sự nỗ lực tốt nhất của bản thân, Lâm Oanh vẫn luôn đem lời nói của Tần Diễn ở trong lòng cho nên cũng không dám làm chậm trễ dù chỉ là một giây.
“Oanh Oanh, ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi con”.
Một buổi trưa nhanh chóng qua đi, lúc Lâm Oanh khôi phục lại tinh thần thì đã chạng vạng tối, nàng đặt bút xuống, mở cửa bước ra ngoài liền thấy dưới lầu có một bàn cơm bao gồm một món mặn, một món canh đã dọn xong.
“Nay buổi học kéo dài cả một buổi chiều, con có mệt không? Nhà dì có một đứa phá hoại sắp học xong THPT, dì lúc nào cũng cầu thần bái phật để nó có thể có được một nữa nổ lực của con a”. Dì Lý thật sự thích đứa nhỏ Lâm Oanh này, mỗi lần thấy nàng đều mỉm cười mãn nhãn, hận không thể đem nàng về làm con gái mình. “Trong tủ lạnh dì mới mua cho con dưa hấu,cơm nước xong nghỉ ngơi một lát rồi lấy mà ăn”.
“Con cảm ơn dì”.
Cô gái nhỏ rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn, dường như nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi dì, hôm nay là thứ mấy ạ?”.
“Hôm nay nghỉ nên dì cũng không biết chính xác là ngày nào, để nhớ lại xem nào…..”. Dì Lí vừa dọn dẹp từ phòng bếp, thuận tay rót cho nàng cốc nước ấm
“Hình như hôm nay là thứ năm”.
Thứ năm.
Lâm Oanh còn nhớ rõ ngày đón Tần Diễn nói thứ sáu tới sẽ bớt thời gian đến đây một chuyến, vậy muộn nhất cũng là ngày mai.
“Cảm ơn dì”.
“Cô bé ngốc này, có cái gì để cảm ơn đâu”.
Sáng sớm, hai vợ chồng đối mặt nhau cùng ăn bữa sáng.
Hứa Oanh từ nhỏ chưa từng phải động tay động chất, sau khi kết hôn thì việc nhà đều có dì giúp việc. Tần Diễn lấy một cái sandwich từ bàn thức ăn phong phú : “Đêm này anh có chút việc, sẽ về trễ một tí”.
“Dạ.” Hứa Oánh gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: “Việc gì, cùng ai vậy anh?”.
“Cùng bọn Trần Thành đã lâu không gặp nhau nên cơm nước xong sẽ đi uống một tí”.
Giây phút Tần Diễn nói ra câu này, một cảm giác tội lỗi xuất hiện.
Hắn nói dối vợ của mình - hắn đúng là hẹn với mấy người bạn cũ nhưng chỉ đơn giản là một bữa ăn tối, không có tiếp theo.
Cái gọi là vễ trễ là vì hắn muốn đi gặp Lâm Oanh mà thôi.