Chương 40

Khương Mặc tiếp tục gõ chữ: Cuối tuần cũng dậy sớm thế?

Lần này một lúc sau Thẩm Triều Văn mới đáp: Anh không ở nhà em ngủ không ngon, năm giờ đã dậy.

Khương Mặc: Khổ nhục kế à.

Gửi rồi, nghỉ một lúc anh lại bổ sung: Được rồi, anh ở không nhà em ngủ không ngủ, ăn không ăn đúng không?

Một lúc sau Thẩm Triều Văn gửi: Anh định khi nào về?

Khương Mặc: Chờ em nghĩ kỹ.

Không có tin nhắn đáp lời.

Khương Mặc cất điện thoại nhắm mắt thϊếp đi trên xe, làm một giấc mơ ngắn. Cũng không biết có phải là vì đi sớm không sáng nên đói hay không, thế mà anh mơ thấy lúc ở Pháp mấy năm trước… có lần Thẩm Triều Văn gói sủi cảo cho anh. Ừm, đó hẳn là sủi cảo ngon nhất anh từng ăn.

Khương Mặc ăn sủi cảo mỹ vị no nê trong mộng, sau khi tỉnh lại còn mơ màng nghĩ, hơi đói, hơi mất mác. Vì suy nghĩ này nên anh cảm thấy có chút nhớ nhà.

Sau khi về Thượng Hải, Khương Mặc đi tìm một căn nhà cho thuê ở gần học viện Hí kịch, dự định để ý đến diễn viên. Chuyện công việc không nên mang về nhà, anh dự định sẽ từ từ thành lập một nhóm ở căn nhà thuê này, mặt khác cũng tranh thủ khoảng thời gian này tránh dây dưa với Thẩm Triều Văn, mỗi người tự bình tĩnh lại.

Sau khi trả ba tháng tiền thuê nhà, mua đồ dùng cần thiết, dọn dẹp căn nhà nhỏ tồi tàn, cứ thế Khương Mặc sống ở ngoài.

Khi đi cũng không nghĩ đến việc sẽ ra ngoài ở, không mang theo đủ đồ. Những cái khác còn có thể quen được, chủ yếu là anh không quen dùng ly mua đại ở ngoài…

Cuối cùng Khương Mặc chỉ có thể chọn lúc Thẩm Triều Văn không có ở nhà để về, đi lấy chút đồ dùng của mình.

Hai giờ chiều, giờ này thường Thẩm Triều Văn không có ở nhà mà đang đi làm. Lúc về Khương Mặc còn canh sẵn giờ để tránh y, miễn cho vừa thấy lại không vui.

Kết quả vừa về đến nhà đã thấy người ta đang ngồi trên bàn làm việc.

… Má ơi, vậy mà cũng đυ.ng được.

Khương Mặc đứng ở cửa nhìn y một lát, xấu hổ, xấu hổ quá.

Nghĩ ngợi rồi thấy hôm nay nói chuyện cũng không sao, Khương Mặc vẫn đi tới, ngồi xuống trước mặt y.

Hai người ngồi như thể đang đàm phán.

“Anh về lấy ít đồ.” Khương Mặc giải thích, phá vỡ bầu không khí im lặng trước.

Thẩm Triều Văn gật đầu.

“Khoảng thời gian sau hẳn là anh khá bận, không có thời gian để về, có việc em cứ gọi cho anh.”

Thẩm Triều Văn suy nghĩ rồi gật đầu.

“Anh thuê phòng ở bên học viện hí kịch, có thể sẽ ở đó một thời gian.”

Thẩm Triều Văn đang định gật đầu thì đờ người ra đó, một lúc sau mới miễn cưỡng tiếp tục động tác.

Khương Mặc cảm thấy phản ứng ngoan ngoãn này của y làm cho người ta phải líu lưỡi, sau khi nói xong thì không biết phải làm gì nữa: “… Em không có ý kiến gì hả?”

Thẩm Triều Văn hỏi: “Ý kiến của em anh có nghe không?”

“Vậy phải xem ý kiến của em là gì.”

“Em không muốn anh đi, em muốn nhốt anh trong nhà cột lên giường không cho anh tiếp xúc với người khác, mỗi ngày chỉ xem em là trung tâm, anh đồng ý không?”

Khương Mặc lắc đầu ngay lập tức: “Không.”

Thẩm Triều Văn: “Cho nên… em hết cách với anh, em cũng không biết phải làm gì bây giờ.”

Khương Mặc ừm, trong lòng nói vừa hay, ông đây cũng vậy, anh cũng hết cách với em, phiền chết đi được.

“Ngày đó trói anh là em mất kiểm soát, em xin lỗi. Anh muốn ra ngoài ở… vậy tùy anh. Dù sao nếu anh thật sự muốn rời đi, em cũng không cản được.” Thẩm Triều Văn nói, “Lần này em nghe anh.”

?

Thái độ mềm mỏng này quả thật là lùi cả vạn bước, rất không giống em ấy.

Chẳng lẽ lại muốn lấy lùi làm tiến?

Có trá. Khương Mặc cực kỳ nghi hoặc: “Em là ai, em là Thẩm Triều Văn hả? Người yêu của anh sẽ không nói chuyện thế này, em giấu Thẩm Triều Văn đi đâu rồi?”

Thẩm Triều Văn ngẩng đầu nhìn anh, chua cả mũi, chỉ có thể vội vàng dời mắt: “Chẳng lẽ anh muốn em tiếp tục cãi nhau với anh à.”

… Sao cứ cảm thấy như giống khổ nhục kế. Khương Mặc nghi hoặc mấy giây, bị vẻ mặt cô đơn của Thẩm Triều Văn làm cho đau đầu, có chút kinh ngạc, thậm chí là khϊếp sợ. Trước đây toàn là cứng đối cứng, nhưng hôm nay người này lại chợt cho anh một phiên bản mềm mỏng, quả thật làm cho anh không ứng phó kịp.

Một khoảng lặng.

Anh đứng dậy đi qua cạnh Thẩm Triều Văn, ngồi xổm dưới đất: “Triều Văn, nhìn anh.”

Thẩm Triều Văn cúi đầu, đường nhìn chạm vào ánh mắt của đối phương.

Khương Mặc: “Hôn anh.”

“…”

Hai người nhìn nhau trong giây lát, Thẩm Triều Văn bị anh nhìn đến ngượng.

Y nghĩ ngợi rồi dần dần cúi xuống, cẩn thận hôn lên môi Khương Mặc.

Khương Mặc cười đứng dậy, thành thạo lấy mắt kính của y xuống, dần dần đến gần, khom người hôn y, nhẹ nhàng vuốt ve mặt và tai y.

Môi lưỡi quấn quýt tạo ra tiếng vang cực kỳ mập mờ. Ý định ban đầu chỉ là hôn phớt để động viên an ủi, nhưng khi chạm đến cơ thể của đối phương lại bắt đầu xúc động.

Khương Mặc sợ không kiềm lại được, khi cảm nhận được hơi thở của Thẩm Triều Văn càng ngày càng nóng, anh vội vàng kết thúc nụ hôn này, sau đó đeo kính lại cho y.

Sau khi hôn xong Thẩm Triều Văn lộ nguyên hình ra ngay lập tức, y kéo người ngồi lên chân mình ôm siết lấy, yêu cầu anh: “… Đừng ra ngoài sống.”

Tạm ngừng, “Thật muốn trói anh lại.”

Lại tạm ngừng, “Anh sống ở ngoài em không yên tâm.”

Giọng bắt đầu nhỏ đi, “Em đau lòng.”

Sau đó giải thích, “Hôm đó là do em mất kiểm soát, sau này sẽ không vậy nữa.”

Còn bổ sung, “Em không lừa anh, anh không về em thật sự ngủ không ngon.”



Sau đó y còn nói thêm rất nhiều.

Khương Mặc nghe một lát cũng cười, cảm thấy hôm nay người này dài dòng, lại có chút đáng yêu. Anh không ngắt lời chỉ bình tĩnh nghe người này nói, nghe xong mới bày tỏ quan điểm của mình.

“Anh ra ngoài là vì lợi ích của hai chúng ta, với mục đích tốt.”

Thẩm Triều Văn bất mãn: “Anh chỉ muốn tra tấn em.”

Khương Mặc thở dài: “Em phải sửa tính khí lại.”

Thẩm Triều Văn khiêm tốn: “Sửa thế nào, anh cho em ý kiến.”

Khương Mặc suy nghĩ rồi mới nói từ từ: “Đôi lúc nhìn em anh luôn cảm thấy, mặc dù em lạnh lùng nhưng khi thích một người lại giống như thiêu đốt.”

Thẩm Triều Văn ôm anh không lên tiếng.

“Anh như bị mê hoặc bởi dáng vẻ đó. Nhưng quá trình đốt cháy rất đau, anh không muốn em vẫn cứ yêu anh như thế.” Khương Mặc nói đầy kiên nhẫn, “Anh hy vọng khi em ở bên anh có thể tự do, nhẹ nhàng. Anh trân trọng em, cho nên mong em cũng có thể trân trọng mình, yêu mình, được không?”

Thật lâu sau Thẩm Triều Văn mới gật đầu nói mình đã hiểu.

Sau khi bình tĩnh nói chuyện thì có vẻ đã hòa giải, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vì vẫn còn nhiều mâu thuẫn tồn tại.

Tình cảm của họ có vẻ như từ đầu đến cuối đều là mâu thuẫn. Người lý tính càng yêu càng trở nên cố chấp, giống như nhất niệm thành ma; người cảm tính thì lại càng yêu càng thanh tỉnh, cũng thật khôi hài. Đôi khi Khương Mặc sẽ say mê sự mâu thuẫn trong tình cảm này, bản thân của mâu thuẫn là sự thống nhất đối lập, không thể thực sự giải quyết được, mối quan hệ của họ dường như cũng đầy rẫy những suy đoán.

Nhưng trực giác nói cho anh biết lần cãi vã này đã đυ.ng tới một số vấn đề phiền phức, họ nên sống xa nhau một khoảng thời gian để cho nhau yên tĩnh, để Thẩm Triều Văn chậm lại và thả lỏng.

Xử lý thế này hiệu quả lại khá tốt. Thỉnh thoảng họ sẽ gặp nhau vào những lúc rảnh rỗi, thường gọi điện cho nhau trước khi ngủ, thỉnh thoảng buổi sáng cũng sẽ trò chuyện vài câu. Cách ở chung thế này làm họ dễ dàng hơn, còn mơ hồ có cảm giác được quay lại thời đại học còn mập mờ.

Chuyện liên quan đến nhà cửa, Khương Mặc mãi vẫn chưa hạ quyết tâm. Anh liên hệ môi giới hỏi bán nhà cũ… chỉ trong vài ngày số điện thoại của anh đã bị môi giới gọi muốn nổ máy, ai cũng muốn mối làm ăn lớn này. Ngay cả ngân hàng cũng gọi điện hỏi chuyện thế chấp, nhưng cuối cùng vẫn không quyết định, không nỡ, rất xoắn xuýt, rất phiền não, mãi vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Anh trì hoãn chuyện này cũng không dám đề cập với Thẩm Triều Văn. Nếu như người kia biết chuyện tuyệt đối lại phát nổ lên, Khương Mặc sợ đối phương phát điên lại cãi nhau long trời lở đất với anh nên anh thật sự không dám nói.

Cuối tháng, Đường Lý vẫn luôn giận anh lại chợt liên lạc.

Lúc đó Khương Mặc đang thảo luận kịch bản với biên kịch của “Quả ô liu”, anh không hài lòng với đoạn kết và muốn viết lại. Nghe thấy tiếng điện thoại kêu, anh mở wechat xem tấm hình Đường Lý gửi — trong hình chật ních cả người, trên phông nền viết gì mà Liên hoan phim XX lần thứ 15…

Đường Lý lại gửi một tin: Dậy chưa? Nhớ hôm nay ngày gì không?

… Không nói thật sự quên mất.

Khương Mặc cầm kịch bản đứng dậy chào tạm biệt với biên kịch rồi bắt taxi đi qua bên kia. Khương Mặc đến cổng bị người ta cản lại mới nhớ không mang theo cái quỷ thư mời, nên chỉ có thể đáng thương gọi cho Đường Lý xin giúp đỡ.

Đường Lý vội vàng chạy ra đón anh, thấy anh tay trái cầm Nutrition Express tay phải cầm kịch bản, còn ăn mặc tùy tiện, áo khoác vest nhăn nheo chẳng có hình tượng.

Đường Lý hận không thể rèn sắt thành thép, tức giận đến choáng váng: “Tốt xấu gì ông cũng phải thay quần áo rồi đến chứ!”

Khương Mặc à rồi vuốt mái tóc rối bù, hỏi anh chàng: “… Giờ tôi về thay còn kịp không?”

Đường Lý hít sâu, Đường Lý thở dài: “Thôi, vào trước đi.”

Đi vào, không có mấy người quen biết. Khương Mặc chưa bao giờ hứng thú với mấy dịp thế này, rất muốn quay người bỏ đi. Nhưng vì bạn tốt quan tâm đến anh nhất quyết đòi anh đến, vì để con thuyền tình bạn không lật luôn nên Khương Mặc vẫn cố chịu đựng hoàn cảnh lộn xộn này, thầm nghĩ xem như điểm danh coi như hoàn thành nhiệm vụ xã giao nhà sản xuất giao cho.

Đi vào trong, đến sảnh của mấy nhà đầu tư, Đường Lý kéo vài người đến giới thiệu với anh. Khương Mặc lên dây cót hàn huyên với họ một lúc, chờ Đường Lý rời đi tìm người khác anh mới trốn qua khu nghỉ ngơi chờ.

Bên cạnh là một đám đạo diễn nam nam nữ nữ quay gì cũng có. Khương Mặc nhìn một vòng, có tiếng nhất là một người tên Lâm Hạo, không phải xuất thân chính quy, là một đạo diễn theo con đường tự do, quay mấy loại phim đều có doanh thu phòng vé tốt.

Nhìn quanh lại cảm thấy chán. Khương Mặc không muốn làm quen ai nên lẳng lặng chọn một góc ngồi xuống, bắt đầu ngẩn người lạc trôi.

Rảnh rỗi ngồi đó rất chán, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Triều Văn: Báo cáo, hôm nay anh không uống rượu, anh uống Nutrition Express.

Chờ một lúc Thẩm Triều Văn mới trả lời: Tuyệt lắm, thưởng anh xem phim với em vào ngày mai.

Khương Mặc thấy thông tin vé gửi đến lại tối sầm hai mắt, lại là phim tình cảm chán ngắt… Sao dạo này nhiều phim tình cảm thanh xuân đau đớn quá vậy?? Cứu.

Anh tức giận đáp: Đừng xem cái này, đổi cách hẹn hò đi, đi khách sạn được không? Đi khách sạn đi, trực tiếp luôn, anh đặt phòng cho em trói.

Từ khi hai người họ ‘ly thân’ thì bắt đầu cách ở chung này, không về chỗ của bất kỳ người nào qua đêm. Đúng đó, chuẩn rồi, không về nhà mà đi khách sạn.

Thẩm Triều Văn đáp: Xem phim xong rồi đi khách sạn, để em đặt.

Khương Mặc cạn lời chỉ muốn chết, tức giận nhắn một dây dấu chấm lửng.

Khi nhìn lên lần nữa, sảnh triển lãm vốn yên tĩnh bắt đầu hơi náo động, không có gì lạ, hẳn là có minh tinh tới.

Nhìn lên thì thấy đúng là vậy, nhưng điều làm Khương Mặc ngạc nhiên là trông thấy Trịnh Quan Ngữ.

Sao lớn. Đoán chừng là liên hoan phim này mời đến trấn tràng, có tin tức nói anh ta vừa quay xong một bộ phim đồng tính của Lý Chí Nguyên, gần đây hẳn là phải rất nhàn mới có thời gian đến.

Đối phương mặc lễ phục áo đuôi tôm, chậm rãi đi đến khu nghỉ ngơi, mỉm cười chào hỏi với Lâm Hạo.

Khương Mặc chống đầu quan sát một lúc.

Dáng người, tướng mạo…. Đều rất tốt, rất có khí chất, linh khí đập thẳng vào mặt.

Không có mấy diễn viên ở tuổi này có được tinh tướng như Trịnh Quan Ngữ, sinh ra để làm minh tinh điện ảnh. Thành danh từ thời niên thiếu, nổi tiếng thẳng cho ngày nay. Cảm giác diễn rất tốt.

Nếu có tiền, Khương Mặc thật sự rất muốn hợp tác với anh ta. Đây là một diễn viên sẽ làm đạo diễn có lòng tin, biết diễn, nghe nói đời tư cũng rất sạch sẽ, không phải lo lắng quay xong diễn viên xảy ra vấn đề gì dẫn đến phim không được phát sóng, cân nhắc từ nhiều phương diện, Khương Mặc rất hài lòng về diễn viên này, có độ nổi tiếng, có kỹ năng diễn, có khí chất, rất hoàn mỹ, không tìm được khuyết điểm nào.

Phù hợp, thật sự rất phù hợp.

Đứng từ xa mà nhìn, càng nhìn càng hài lòng.

Một lúc sau, Trịnh Quan Ngữ nói chuyện với Lâm Hạo xong thì mang theo nhân viên của mình quay người rời đi. Vừa lúc Khương Mặc cũng nhận được tin nhắn của Đường Lý, nhắn anh lên lầu một gặp một nhà sản xuất, anh vội vàng đứng dậy đi nhanh vào thang máy.

Cửa thang máy nhanh chóng khép lại, Khương Mặc thả chậm bước chân định chờ chuyến sau nhưng đến gần cửa thang máy lại mở ra… Người bên trong rất săn sóc.

Khương Mặc đi vào, nói cảm ơn với người giữ thang máy.

Bên trong có rất nhiều người, có đoàn người của Trịnh Quan Ngữ, có mấy người không quen biết.

Yên tĩnh.

Khương Mặc nhìn đồ uống trong tay mình suy tư một lúc, chợt trong lòng anh nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Dù sao cũng đã gặp rồi, khéo làm sao lại đi cùng thang máy.

Ừm.

Anh quyết tâm mặc kệ mọi thứ, lên tiếng gọi: “— Trịnh Quan Ngữ.”

Anh gọi họ tên đầy đủ. Giới diễn viên rất hiện thực, diễn viên tuyến một tên tuổi thế này, rất nhiều người khi gặp đều phải gọi một tiếng thầy hay anh, bất kể đối phương bao nhiêu tuổi. Nhưng Khương Mặc không muốn gọi như thế, cảm thấy không cần thiết nên cứ gọi thẳng tên.

Người bị gọi quay lại nhìn anh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, bối rối như đang hỏi: “Chúng ta quen nhau hả?”

Không chỉ Trịnh Quan Ngữ, tất cả mọi người đều đờ đẫn ngẩn ra.

Khương Mặc nói với anh ta: “Tôi không mời được anh, không có tiền, nhưng tôi muốn tìm anh quay phim.”

Không tiền, không quan hệ, không tên tuổi, nhưng vẫn muốn một diễn viên giỏi.

Cả đám bàng hoàng kinh ngạc nhìn anh, kinh ngạc với sự thẳng thắn của anh. Tất cả mọi người tròn mắt nhìn anh đầy kỳ lạ, cực kỳ không hiểu.

Khương Mặc không quan đến ánh mắt kinh ngạc của những người trong thang máy, cầm kịch bản trong tay mình nhét vào tay của siêu sao: “Kịch bản của tôi, có rảnh thì xem và suy tính.”

Thật ra anh biết không có nhiều hi vọng lắm, một diễn viên nổi tiếng thế này nào có dễ mời, có rất nhiều người còn phải đứng xếp hàng xin anh.

Nhưng Khương Mặc cảm thấy nếu mình thưởng thức người ta muốn tìm hợp tác, thêm lại vừa lúc gặp được, vậy thì thế nào? Mặc kệ và triễn thôi.

Thang máy đến.

Khương Mặc khẽ khom người với vị siêu sao còn đang bối rối, không nói thêm lời nào đi ra ngoài tìm Đường Lý.