Người ta hay nói đường xuống dốc dễ đi nhưng Khương Mặc lại không cảm thấy vậy. Con đường xuống dốc của anh không chỉ là xuống dốc mà còn có rất nhiều chướng ngại vật, có cái có thể tránh, có cái có muốn tránh cũng không được.
Khi Khương Khải Đông lâm bệnh, đó cũng là thời điểm mấu chốt của bộ phim của Khương Mặc được thai nghén. Lúc đó thật ra Đường Lý đã bàn bạc đâu ra đấy với một bên đầu tư, chỉ cần gặp Khương Mặc thương lượng nữa là xong, Đường Lý cũng đi tìm sếp La để hoàn tất những việc tiếp theo nữa là ổn thỏa. Kết quả hôm sau khi nói chuyện với Khương Mặc mới biết đạo diễn Khương không quay phim nữa, ba bị bệnh, anh không có tâm để làm bộ phim này.
Khương Mặc cũng không muốn kịch bản đó bị chết non, dù sao anh cũng đã nỗ lực rất nhiều ở giai đoạn đầu, không thể làm cho những người đi theo anh thất vọng, anh tiếp tục để Đường Lý đi thúc đẩy dù cho bán kịch bản cũng được. Cuối cùng kịch bản được bán đi, nhưng đưa vào tay người khác lại không thấy ánh mặt trời đâu, cứ thế chết yểu.
Một khởi đầu không mấy suôn sẻ dường như cũng quyết định những thăng trầm về sau.
Đến khi Khương Mặc giải quyết chuyện riêng được ổn định, điều chỉnh tâm trạng và đi ra ngoài tìm lại giấc mơ của mình thì lúc này thị trường đã đi xuống.
Hoàn cảnh chung có thể ảnh hưởng đến kế sinh nhai, thị trường đi xuống con đường kiếm tiền cũng ít đi, điều này quyết định trực tiếp đến việc đạo diễn mới như Khương Mặc sẽ có ít cơ hội hơn. Trong trường hợp thị trường đi xuống thì dự án của những đạo diễn mới mười chết yểu hết mười.
Khi đến lúc toàn là trắc trở thì chuyện xui gì cũng sẽ gặp. Quay một bộ phim quay được một nửa bên đầu tư đóng cửa chạy trốn, đắng lòng. Chọn phim chọn thể loại, gặp mặt nhà sản xuất, không hài lòng abcd, trò chuyện đến trò chuyện đi cuối cùng vẫn thất bại, vẫn chọn người khác. Bộ phim mình thích lại còn thảm hơn, bị hết người này chất vấn đến người kia chất vấn, nói không phổ biến, quá tối nghĩa, thị trường không thích.
Quy luật thị trường tàn khốc xung đột với tiêu chuẩn nghệ thuật của Khương Mặc. Nếu như không thỏa hiệp, bạn sẽ không có phim để quay. Thỏa hiệp, vậy thì quá ép bản thân. Khương Mặc cũng từng nghĩ tới sẽ đi nhờ giúp đỡ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không bỏ mặt mũi xuống được, anh không phải là loại người như vậy.
Khi con người bị phủ định quá nhiều lần sẽ rơi vào tình trạng hoài nghi bản thân.
Khi cõi lòng đã tan nát không còn gì nhưng Khương Mặc vẫn không nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Cũng may cái gì anh cũng biết một chút, có thể làm vài thứ lặt vặt khác, không đến nỗi là trì trệ không tiến. Không có phim để quay thì anh viết kịch bản, thỉnh thoảng làm bán thời gian cho dự án khác, làm hậu kỳ, làm hồi ký trường quay, chụp ảnh, cái gì anh cũng làm, chỉ cần có việc là làm. Chỉ cần là ở trường quay làm phim thì anh đều đi, dù sao lúc này cũng không giống lúc trước, không thể ở không được.
Khương Mặc vẫn luôn ở trong giới đó, ít nhất là không tách bỏ hoàn toàn. Có người ghẹo anh chuyển nghề đi thôi, làm cái khác cũng tốt, nhưng Khương Mặc chỉ cười cười chứ không giải thích thêm.
Không phải lúc nào cuộc sống cũng thuận buồm xuôi gió, Khương Mặc biết rõ anh đang ở thời kỳ dưới đáy thung lũng. Chí khí, kiêu ngạo đều bị mài mòn, tuy vẫn còn đó nhưng hầu hết thời gian anh không muốn nói cho người khác nghe.
Năm đó, một tuần trước đêm thất tịch.
Đường Lý cầm một bộ phim đến tìm anh. Là một dự án họ đã nói tới lúc trước, được thử nghiệm với hình thức đầu tư nhưng không có phản hồi. Khương Mặc khá thích kịch bản đó, tên là “Ô liu”, mạch truyện rất đơn giản, một câu chuyện bình lặng và tuyệt vọng, về hy vọng tan vỡ và kết cục của cuộc đời, nói về nam chính dùng một quả ô liu hóa giải số phận của mình. Khương Mặc rất có lòng tin vào kịch bản này, đây là nội dung anh rất am hiểu.
Đường Lý nói đã tìm được đầu tư. Anh chàng đã đàm phán đâu ra đấy, đoán chừng sẽ có hy vọng. Khương Mặc hỏi là ai đầu tư, Đường Lý nói tên, Khương Mặc không biết rồi cũng chỉ ‘à’, bảo ông nói tiếp đi.
Ngay từ đầu anh cũng không có bao nhiêu hy vọng, dù sao mấy năm nay những hạng mục chết yểu cũng nhiều lắm. Kết quả Đường Lý lại nói tiến triển khá tốt, nói hẳn là có hy vọng, ông chủ kia xem profile của ông cảm thấy rất hứng thú.
Ngày đó Khương Mặc ở trong phòng máy chạy hậu kỳ cho người ta. Gần chín giờ Đường Lý gọi cho anh bảo anh đến một KTV nào đó một chuyến để gặp thần tài, nói chuyện này sắp xong rồi. Khương Mặc nghe anh chàng nói xong thì ‘ờ’, cúp điện thoại, làm thêm hơn 20 phút mới cầm điện thoại đi ra ngoài. Trên đường đi anh còn khá vui mừng, bình thường đến giai đoạn này hẳn đã đàm phán xong đến tám chín phần mười.
Mấy năm nay thần tiên kiểu nào anh cũng gặp cả rồi, những người đầu tư điện ảnh thường có phong cách khác lạ, có người sính ngoại có người hướng nội, có người thích bàn bạc trong văn phòng, có người thích bàn trên bàn cơm, có người thích bàn ở những nơi say sưa, Khương Mặc cũng không lấy làm lạ, cứ đến là được.
Khi tìm được căn phòng riêng sang trọng và đẩy cửa bước vào, bên trong có rất nhiều người. Đường Lý kéo anh tới giới thiệu, đưa một cái ly cho anh. Khương Mặc liếc nhìn đống rượu tây trên bàn, đánh giá hai ông chủ kia trong lòng một cách đầy thô bạo, đồ ngốc lắm tiền.
Thật ra Khương Mặc rất ghét nói chuyện với bọn tư sản, bởi vì những người hơi hiểu biết một tí sẽ xét nét bạn, họ quan tâm xem bạn có thể quay được thứ thị trường thích hay không, chứ không phải biểu hiện cá nhân của đạo diễn, họ sẽ nói đến nhận xét của họ trên sửa đổi kịch bản, nói rất nhiều yêu cầu, nói về những điều các đạo diễn có ý tưởng không thích nghe. Còn người không hiểu gì, bạn chỉ có thể nói về những điều vô nghĩa, nói cho có, tương đương với kiểm tra năng lực đối nhân xử thế.
Không thích mấy dịp này nhưng cũng không thể không đến, đây là sự bất lực của hiện thực.
Hai ông chủ một người họ Lưu một người họ Tôn. Khương Mặc ở cạnh nghe Đường Lý tán gẫu với họ một hồi thì có một ly rượu đưa đến trước mặt anh, ông chủ Tôn chưa từng gặp mặt nói: “Đạo diễn Khương, ngưỡng mộ đã lâu, uống một ly nào.”
Khương Mặc khách sáo với ông ta hai câu rồi cầm ly uống.
Anh vừa đến, không biết sao ông chủ Tôn này hát không hát, thuốc không hút mà chỉ như để mắt tới anh, rót rượu cho anh dồn dập, uống từng ly từng ly, nếu không phải ông chủ này còn ôm đào thì Khương Mặc tưởng rằng ông ta coi trọng mình.
Quả thật Khương Mặc rất thích uống rượu, nhưng anh ghét nhất là rượu có mục đích, ghét bị mời rượu, thêm cả hành vi của người này làm anh có chút khó chịu.
Bản thân sẵn lòng uống và bị người khác mời uống là chuyện khác nhau. Mình uống vì vui và uống miễn cưỡng vì một mục đích nào đó hoàn toàn là hai bản chất khác nhau.
Giả vờ giả vịt với họ không phải không được, không phải Khương Mặc không biết, nhưng anh không muốn mình trở thành như vậy. Thật chất anh có một tính xấu từ trong xương đó là không thích đưa đẩy, và cũng rất ghét loại chuyện này.
Khi bình rượu tây kia đã vơi được một nửa, Đường Lý thấy sắc mặt anh sắp không kiên nhẫn được nữa nên vội vàng đi qua nhận thay.
Sếp Tôn đánh thái cực vòng vo với Đường Lý một lúc rồi lại chĩa dùi về phía Khương Mặc: “Sao đạo diễn Khương không nói chuyện vậy, uống một ly đi, đạo diễn Khương.”
Khương Mặc nói không uống.
Sếp Tôn cười, “Tôi nghe nói đạo diễn Khương rất thích uống rượu, ngàn chén không say, tửu lượng cao mà, sao chỉ mới chút rượu này đã ngưng rồi.”
Lão ta nghe ở đâu? Khương Mặc lấy làm lạ, rõ ràng anh chưa từng gặp hai ông chủ này.
Đường Lý thấy bầu không khí không ổn nên cười tủm tỉm cầm ly của Khương Mặc lên nói hôm nay anh khó chịu, ly này để anh ta uống thay.
Sếp Tôn nói tôi chỉ muốn uống với đạo diễn Khương, tôi vừa gặp đạo diễn Khương là như đã thân.
Khương Mặc nhìn ông ta vẫn nói không uống, hôm nay khó chịu trong người.
Bầu không khí hơi căng cứng.
Đường Lý cười hòa giải, nói tôi kính ông, sếp Tôn.
Khương Mặc thở dài trong lòng.
Anh muốn rời đi, anh không muốn thấy Đường Lý thế này.
Một lúc sau sếp Tôn nói: “Thế này đi, đạo diễn Khương uống một ly, ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
Lặng đi hai giây.
Khương Mặc không đáp.
Khoảnh khắc đó anh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Đường Lý cười cầm ly rượu lên: “Quả thật anh ấy không khỏe, tôi uống giùm anh ấy.”
Sếp Tôn nói: “Cậu uống à? Nếu cậu uống…” Ông ta chỉ hết rượu trên bàn, như thể là say quá nói đùa, “Vậy thì uống hết đi.”
Khương Mặc hít sâu một hơi, vừa muốn lên tiếng thì Đường Lý đã át tiếng ngắt lời: “Ngài đùa mà phải không, nếu tôi uống hết vậy phải vào viện luôn đó, chúng ta uống rượu là để thưởng thức, thưởng thức mà.”
Khương Mặc cứ thế ngồi bên cạnh nhìn Đương Lý xuống nước, mấy lần anh muốn mở miệng nói chúng ta đừng rẻ rúng như thế, cứ tìm người khác đầu tư là được. Nhưng anh không mở miệng được, anh biết Đường Lý kiếm được tiền đầu tư cho kịch bản anh thích quả thật không dễ, nên anh đành phải nhịn.
Khương Mặc lựa chọn im lặng, im lặng ngồi yên ở chỗ của mình.
Một lúc sau chợt sếp Tôn cầm micro nói: “Tắt nhạc đi.”
Khương Mặc và Đường Lý nhìn nhau đầy khó hiểu.
Họ gọi mấy em đào tắt nhạc. Sếp Tôn cầm micro đứng dậy nói với sếp Lưu: “Ông Lưu, ông có biết đạo diễn Khương không?”
Sếp Lưu lắc đầu.
“Ông dở quá.” Sếp Tôn nói, “Đây là công tử nhà cựu bí thư. Quên rồi hả ông Lưu, bí thư Khương Khải Đông đấy. Mảnh đất lúc trước là do ông ta không ký cho chúng ta đó!”
Tiếng vọng của micro quanh quẩn vài vòng trong tai Khương Mặc, vọng lại, rồi tản đi.
Ồ, tới vì tôi, anh nghĩ. Hèn gì.
Căn phòng im lặng trong vài giây.
Lúc này ngay cả Đường Lý cũng trợn tròn mắt.
Sếp Tôn ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn kỳ dị, cười nói: “Năm ngoái bí thương Khương mất nhỉ? Đáng tiếc, quan tốt, quan tốt.”
Trọng âm rất có ý vị.
Khương Mặc đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Người kia còn chưa nói xong. Vẻ mặt say xỉn nói: “Con người bất công với gia đình mình cũng là chuyện thường tình, nhưng bí thư Khương quả thật là quá thiên vị. Ông Lưu ông nghe đến nhà họ Mai chưa? Là nhà làm dệt may đó, đúng rồi, là nhà họ Mai ông biết.”
Khương Mặc dừng chân lại.
“Thật ra trong lòng ai cũng biết mấy năm nay nhà họ Mai thuận lợi là do mượn ánh sáng của ai. Còn nói là quan phụ mẫu, tôi thấy cứt chó thì hơn! Người đang làm trời đang nhìn, có phải nhà họ Mai gặp báo ứng rồi không? Cho nên tôi nói chứ…”
Ông ta còn chưa nói xong trên đầu đã ăn một chai rượu.
Đập xong một chai Khương Mặc lấy thêm chai thứ hai trên bàn, định chào hỏi lên người lão ta chai nữa thì Đường Lý hoảng sợ nhảy tới kéo anh ra, chửi má nó trong lòng.
Sau khi xảy ra chuyện này, mấy lần Đường Lý muốn gọi cho Thẩm Triều Văn nhưng đều bị Khương Mặc ngăn lại. Đường Lý cảm thấy không được, nhất định phải thông báo chuyện này cho Thẩm Triều Văn, vừa rút điện thoại ra đã bị Khương Mặc giật lấy: “Ông còn ngại chưa đủ lộn xộn đúng không!”
Đường Lý thở dài: “Ông làm gì vậy? Em ông là luật sư, gọi chú ấy tới là đúng, thấy nói với chú ấy thì mất mặt hả?”
“Tôi không sợ mất mặt, chỉ là không muốn em ấy cũng làm loạn theo tôi.”
Suy nghĩ của Khương Mặc rất đơn giản, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyển, cuộc sống của Thẩm Triều Văn cũng rối tung cả lên, gần đây vừa chuyển sang công việc mới còn đang thích ứng, tội gì phải để em ấy bận tâm lo lắng thêm vì chuyện của mình.
Khương Mặc lại nói: “Cho tôi điếu thuốc.”
Đường Lý đưa anh một điếu, châm lên giúp anh. Khương Mặc chưa hút thuốc bao giờ, anh thử đưa lên rít một hơi, sặc khói ứa nước mắt, choáng đầu hoa mắt. Khương Mặc nói với Đường Lý trong khói lượn lờ: “Tôi sợ nhóc Triều Văn biết rồi sẽ làm ra chuyện quá khích, em ấy quá bao che khuyết điểm, không chịu được tôi bị tủi thân, chưa gì đã kiếm chuyện với người ta rồi xảy ra chuyện lớn.”
Đường Lý không tin, nói Triều Văn người ta học luật nào có bốc đồng như vậy, ông đừng có sĩ diện. Khương Mặc nói, thật sự không sĩ diện, rằng có một lần anh với Thẩm Triều Văn về loại chuyện này, hỏi đùa Thẩm Triều Văn rằng nếu anh đi gϊếŧ người em có đưa dao cho anh không, Thẩm Triều Văn nói không, nhưng hẳn là sẽ đi gϊếŧ người dùm anh, không cho anh động vào dao. Từ trước đến nay Thẩm Triều Văn nói là làm, y nói được nhất định sẽ làm được. Đúng là y học luật, nhưng nếu như nhìn ở một góc độ khác vậy thì lại càng đáng sợ, y hiểu luật biết luật nhưng vẫn có thể nói câu kiểu như sẵn sàng gϊếŧ người vì mình.
Đường Lý nghe xong thấy cũng có lý, vì vậy cũng không dám thông báo cho vị người thân kia của anh. Trong nhà có hai tên điên, một tên điên thấy rõ, một tên điên ngầm, tên sau còn đáng sợ khó chọc hơn tên trước.
Khương Mặc nói xong còn nhấn mạnh bổ sung, bảo Đường Lý, không đùa đâu, nếu ông thật sự dám nói với Thẩm Triều Văn vậy thì bạn bè lâu năm gì cũng đừng làm nữa. Đường Lý gật đầu bảo biết rồi, tuyệt đối sẽ không hé nửa chữ với Thẩm Triều Văn, nhưng ông phải đồng ý với tôi, sau này dù cho thế nào cũng không được ra tay nữa, đánh từ bệnh viện đánh sang đồn cảnh sát thì chẳng hay ho gì.
Khương Mặc dập điếu thuốc nói được.
Khi đến đồn cảnh sát, Khương Mặc cực kỳ phối hợp với công việc của các đồng chí, giải thích tình huống một năm một mười ra. Vốn ban đầu người bên kia không buông, Đường Lý lấy ra một đoạn video quay lén nói nếu muốn truy cứu tiếp vậy thì vài chuyện đêm nay hai người gọi đào… ừm, họ nói không truy cứu nữa. Cuối cùng hòa giải xong xuôi, hai bên đều được giáo dục một trận, Khương Mặc say rượu đơn phương ẩu đả đập cho đầu người ta nở hoa nên phải chấp nhận hình phạt, đưa vào trại tạm giam giáo dục mười ngày.
Trước khi vào còn bị tịch thu điện thoại ví tiền và đồ dùng cá nhân, Khương Mặc vội vàng gọi cho Thẩm Triều Văn, nói dối với giọng điệu rất bình tĩnh: “Anh phải đi quay ngoại cảnh mấy ngày, tín hiệu trên núi có thể không tốt, không liên lạc được.”
Thẩm Triều Văn im lặng một lúc vì chuyện này cũng thường xảy ra: “Được, chú ý an toàn, khi nào liên lạc được thì gọi em.”
Cúp điện thoại.
Sau khi vào đó Khương Mặc hoàn toàn thả trôi để suy nghĩ rất nhiều chuyện. Anh hoàn toàn không thấy hành vi đánh nhau ẩu đả của mình không đúng, chỉ cảm thấy là do lão kia tự tìm. Nếu như Khương Khải Đông tham lam giúp nhà Mai Tình dù chỉ một đồng, vậy thì Khương Mặc anh đây sẽ đứng đó làm cháu cho lão ta mắng, nhưng Khương Khải Đông làm gì? Ông luôn sống rất tiết kiệm, Mai Tình mua quần áo mắc cho ông một chút cũng bị ông nói, chiếc đồng hồ ông đeo đến khi qua đời cũng là đồng hồ mua lúc kết hôn với Mai Tình, sửa bao nhiêu lần nhưng vẫn nói là còn dùng được. Từ nhỏ Mai Tình đã xài sang, mấy năm đó ông cũng rèn tính cần cù, tiết kiệm trong nhà, thành công biến Mai Tình thành một cô tiểu thư không thích mua túi xách… Người ngoài luôn cho rằng một gia đình như vậy thì có được bao nhiêu tiền, bên trên cũng điều tra Khương Khải Đông không biết bao nhiêu bận, có tra được gì không, cóc khỉ cũng chẳng có nhưng vẫn không ngăn được miệng của bọn chúng. Khương Khải Đông có sai không? Ừ, sai, sai là vì cưới vợ nhà giàu, vì chuyện này mà cả đời ba anh bị dị nghị, chết rồi cũng không được yên.
Khương Mặc nhớ lại những năm tháng của mình.
Trước kia anh sống êm đềm, thời thiếu niên phồn hoa như gấm, trắng trong như tuyết. Chờ đến khi ba mươi lại chỉ còn một cái xác như hoa, hoang tàn đầy vết thương.
Những khó khăn trong cuộc sống bây giờ như đã khiến anh trở nên tê liệt, cuộc sống hoang đường giống như cho anh một cảm giác bị mài mòn, sự chấp nhận với thất bại cũng càng ngày càng cao.
Nhưng vẫn sẽ bị tổn thương bởi một số chuyện.
Sau khi mất tự do, nhận thức về thời gian của anh cũng trở nên tê liệt hơn rất nhiều, như thể đã chết một lần, ngày nào cũng ngơ ngác hoảng hốt, sống một cách máy móc, luôn cảm thấy đầu óc có chút không bình thường.
Ngày thứ bảy anh nằm trên giường đọc đi đọc lại mộ mình tự khắc cho mình, vất vả nửa đời tất cả chỉ là mộng… Nhìn lại hai mươi năm trước như cách cả một đời. Người anh em kế bên vào đây vì chơi gái nghe thế thì hỏi, lảm nhảm gì đó. Khương Mặc nhìn anh ta, nói, đọc cuộc đời của một kẻ ngốc. Một người anh em khác lái xe không bằng lái khịt mũi hỏi, người anh em anh dạy học à? Khương Mặc nói không phải, tôi là đạo diễn. Cả phòng cười vang cả lên, đạo diễn! Qua đây mà xem người anh em này là đạo diễn! Nhà nghệ thuật. Tất cả mọi người đều đang cười. Khoảnh khắc ấy Khương Mặc cũng cảm thấy mình rất buồn cười, cong môi cười với bọn họ, nói đúng, đạo diễn, rất buồn cười. Đạo diễn, ngay cả cuộc sống của mình còn không dẫn truyền được thì nói gì dẫn truyền cuộc sống người khác. (đạo = dẫn truyền, hướng dẫn)
Ngày anh ra Đường Lý tới đón anh, Khương Mặc xua tay để anh chàng về đi, nói đừng đi theo, anh mua vài chai rượu rồi đến nghĩa trang để gặp ba mình. Anh dập đầu thì thào rằng con làm ba thất vọng rồi, sau này sẽ không vậy nữa, dù sao con cũng là con ba, con xin lỗi.
Hôm đó Khương Mặc uống sạch mấy chai rượu mạnh, say khướt ngồi trước mộ Khương Khải Đông cả một buổi chiều rồi mới điều chỉnh tâm trạng đang suy sụp của mình.
Khi về đến nhà đã là buổi tối. Lúc Khương Mặc mở cửa anh đã vuốt mặt nở nụ cười, nghĩ nên quên sạch mấy chuyện hư hỏng kia, nở nụ cười về nhà, không để cho Thẩm Triều Văn nhìn ra được gì.
Khương Mặc cho rằng Thẩm Triều Văn sẽ ở nhà, nhưng anh tìm khắp nơi lại không thấy ai đâu, cả căn nhà trống rỗng.
Lúc ở nghĩa trang điện thoại không còn pin. Khương Mặc cắm sạc, khởi động máy, xem những tin nhắn chưa đọc, nhưng không thấy một tin nào của Thẩm Triều Văn, chuyện này hơi bất thường.
Khi khóa màn hình Khương Mặc nhìn thấy một con số.
8/12.
Hôm nay là ngày 12 tháng 8.
Trong nháy mắt tim anh như đông lại, ngay cả rượu cũng tỉnh hơn một nửa, anh ấn mở điện thoại xác nhận hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Đã qua sinh nhật của Thẩm Triều Văn một ngày.
Mười ngày qua anh sống trong ngơ ngác không biết ngày đêm chứ đừng nói chi là ngày tháng năm nào, trong những ngày đen tối nhất anh khó chịu đến mức sắp quên luôn cả mình họ gì… trí nhớ của anh vốn đã rất tệ, làm gì cũng cần được nhắc, còn trong trại tạm giam thì chẳng ai nhắc anh đã đến sinh nhật của Thẩm Triều Văn.
Nhưng bất kể là lý do gì, quên là quên, không có cách nào để bao biện.
Dường như anh đã làm hỏng hết mọi chuyện.
Khi gọi điện cho Thẩm Triều Văn, đầu óc Khương Mặc gần như rỗng toác.
Thẩm Triều Văn bắt máy ngay, “A lô?”
Giọng điệu rất bình tĩnh không có gì bất thường.
Khương Mặc: “Triều Văn, hôm qua anh…”
Thẩm Triều Văn ngắt lời anh: “Ừ, em biết anh bận không tiện liên lạc với em… giờ anh về nhà à?”
Y không đề cập đến chuyện hôm qua, như thể là muốn nhẹ nhàng lướt qua như chưa từng có gì.
Khương Mặc nói về rồi.
Thẩm Triều Văn: “Ừ. Hôm nay em phải tăng ca, tối mới về, anh đừng chờ em, nhớ cho mèo ăn.”
Cúp điện thoại.
Sau này Thẩm Triều Văn cũng không chủ động nhắc đến chuyện này ở trước mặt anh. Mỗi khi Khương Mặc muốn nhắc đến thì kiểu gì Thẩm Triều Văn cũng sẽ nhẹ nhàng bày tỏ không muốn nói, quên đi, y không quan tâm, đừng nhắc tới.
Tính cách của Thẩm Triều Văn không phải là người sẽ trốn tránh vấn đề, nhưng y lại chọn tránh né chuyện này. Y thà cãi nhau rầm trời với anh về chuyện anh chào hỏi thân thiết với phụ nữ khác, nhưng lại tránh chuyện sinh nhật rồi giả vờ câm điếc.
Rõ ràng đã cùng trai trải qua rất nhiều chuyện, cãi vã nhau nhiều, yêu nhau nhiều, từ tinh thần đến thể xác đều hết sức quen thuộc với nhau, nhưng đôi khi, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn đến được với nhau.
Có lẽ người với người không thể đến với nhau một cách trọn vẹn.
Giống như anh không muốn Thẩm Triều Văn biết ngày đó xảy ra chuyện gì, mà Thẩm Triều Văn cũng không muốn nhắc đến chuyện sinh nhật, bọn họ đều có những điểm yếu riêng, những bất an riêng, và một số chuyện mà họ không muốn cho đối phương biết.
Cứ thể trải qua những ngày ồn ào náo nhiệt, mấy ngày tranh cãi, mấy ngày hòa, cứ lặp lại như thế không quá tổn thương, chỉ là thích cãi nhau, chuyện lớn cãi, chuyện nhỏ cãi, đây như thể là một cách để gắn bó tình cảm. Người khác là anh anh em em tình cảm vững chắc, hai người họ là cãi nhau nháo nhào, có đôi khi cãi đến tức giận đỏ mặt tía tai, có đôi khi cãi đến cùng nhau bật cười, rất khác với tất cả mọi người.
Y thích tranh luận với anh, Khương Mặc cũng tùy y, mỗi lần đều nghiêm túc cãi nhau với y, diễn cực kỳ nhập vai, cố gắng làm cho cuộc sống của mình và y trở nên sôi động náo nhiệt.
Khương Mặc nhìn gương mặt ngủ say của Thẩm Triều Văn, những chuyện trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu anh. Anh nhìn thấy Thẩm Triều Văn mười tám tuổi đeo cặp đi vào quán nói em tìm Khương Mặc. Anh nhìn thấy Thẩm Triều Văn hai mươi mốt tuổi mặc vest muốn mình dạy em ấy đeo cà vạt. Còn có Thẩm Triều Văn hai mươi hai tuổi, hai mươi ba tuổi, hai mươi bốn tuổi… trùng vào thời không của họ, hóa thành một bóng dáng mệt mỏi ngã xuống giường trước mặt anh.
Tư thế ngủ của người này vẫn giống y như lúc trước, để hai tay lên ngực.
Khương Mặc đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt y.
Thẩm Triều Văn ngủ không sâu, trên mặt vừa ngứa y đã tỉnh lại gần như là ngay lập tức, nắm lấy cổ tay anh, mang đôi mắt nhập nhèm nhìn anh rồi hôn khẽ lên đầu ngón tay anh. Trong cặp mắt sương mù giăng lối như thể đã đi qua bao nhiêu năm tháng, khép lại mọi thứ trong quá khứ bỏ vào khoảng không không chừa lại gì.