Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cheers

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
So với hầu hết các sinh viên trao đổi quốc tế thì Thẩm Triều Văn không quá dư dả về mặt tài chính. Lúc đầu có cơ hội này cậu còn do dự suy nghĩ rất lâu, đến cuối cùng quyết định một là vì Khương Mặc, hai là vì bà qua đời.

Sau khi bà mất, Thẩm Triều Văn lo liệu mọi chuyện xong thì chạy về trường học. Mấy ngày sau cậu nhận điện thoại của Chu Nguyên Khải cha cậu, đối phương nói muốn mượn nhà của cậu ở một thời gian, bảo rằng ông ta có bạn gái vừa mang thai, căn nhà nhỏ kia của ông ta gần xưởng quá ô nhiễm không tốt cho trẻ nhỏ.

Thẩm Triều Văn nói ngắn gọn súc tích bảo ông ta đừng mơ, cút được bao xa thì cút rồi cúp điện thoại.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, sau này thỉnh thoảng Thẩm Triều Văn vẫn nhận được tin nhắn của ông cha mình gửi tới. Hầu hết nội dung toàn là phần đầu không khớp phần sau, lúc thì nói nhà của bà vốn là của ông ta, rằng khi nhà máy chia nhà, bà hưởng ké ông ta nên mới giành được, lúc thì nói TV, tủ lạnh trong nhà đều do ông ta mua, lúc trước ông ta còn bỏ ra một nửa số tiền giúp bà mua nhà, cuối cùng lại đổi lời giải thích, nói rằng khi còn sống bà đã hứa để nhà lại cho ông ta….

Nói tới nói lui vẫn là có ý đồ với căn nhà.

Thẩm Triều Văn thường xuyên nhận được những tin nhắn vô lý này trong lúc đang học. Cậu lặng lẽ đọc nội dung, sau đó xóa tin một cách đầy lạnh lùng.

Tuy có thể không đọc nhưng trốn tránh vấn đề cũng không phải là cách. Bản thân cậu là sinh viên luật nên cậu biết rõ trên đời này có rất nhiều kẻ vô lại lạng lách giữa kẻ hở pháp luật. Cậu lo rằng Chu Nguyên Khải sẽ thừa dịp cậu không có ở quê làm tu hú chiếm tổ chim khách, mặt dày mày dạn dẫn theo vợ mới cạy khóa vào ở thì sao? Trong thực tế cũng có rất nhiều chuyện thế này, có những tình huống rất khó xác định, cho dù nhà đã sang tên cũng rất phiền phức, đến lúc đó chỉ lo hậu họa vô cùng. Tưởng tượng đến tình huống xấu nhất nếu như ông ta thừa dịp không có mặt cậu vào ở rồi sống chết không chịu đi một hai bảo rằng nhà có một phần của ông ta… vậy sẽ rất rắc rối. Thưa kiện cũng tốn nhiều sức lực thời gian, cha cậu tốn được nhưng Thẩm Triều Văn không tốn được, cậu còn phải học hành, không có nhiều thời gian sức lực để phí vì ông ta, không đáng.

Sau khi suy đoán những chuyện dễ xảy ra nhất, với một người quen lên kế hoạch và phòng ngừa chu đáo mà nói, chuyện này quả thật làm người ta lo ngại, thật sự là một quả bom hẹn giờ.

Thẩm Triều Văn không bao giờ tin vào cái gọi là ranh giới cuối cùng của con người, sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cậu đã chọn biện pháp ổn thỏa nhất, bán nhà. Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng liên lạc với bên môi giới, rao bán ngôi nhà mình đã ở hơn mười năm kia. Vốn cho rằng kiểu nhà cũ này sẽ rất khó bán, chắc phải chờ một năm nửa năm, nhưng có lẽ nhờ cậu bán gấp nên treo giá thấp hơn giá thị trường nên nhà có được hồi âm trước khoảng một tháng trước khi cậu đi Anh, cậu xin nghỉ chạy về gặp người mua, ký hợp đồng, bán căn nhà cũ cậu đã ở nhiều năm cùng bà.

Khi giải quyết xong những chuyện rườm rà này, Thẩm Triều Văn không nói với bất kỳ ai, gồm cả Khương Mặc. Hầu hết mọi người đều có tính cách xấu che tốt khoe, cậu lại càng cực đoan hơn, xấu không báo, vui cũng không báo, từ nhỏ đến lớn cậu đã quen tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện.

Một tuần trước khi đi Anh, quý bà Mai Tình gọi cậu đến nhà. Ngày đó trong nhà không chỉ có mình cậu, cha nuôi Khương Khải Đông cũng có ở nhà, bọn họ đẩy một tấm thẻ đến trước mặt Thẩm Triều Văn, dùng giọng điệu rất ôn hòa nói rằng chi phí ở nước ngoài rất cao nên cần dư dả, đây là tiền tiêu vặt cha mẹ nuôi cho con, cầm dùng đi, đừng tiết kiệm.

Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên có người dùng hình thức cha mẹ cho cậu tiền, ủng hộ cậu. Ngoại trừ bà ngoại đã mất thì đã không ai còn ai tốt với cậu như vậy.

Thẩm Triều Văn cảm kích trong lòng, nhưng cậu biết mình không thể nhận, nhất quyết đẩy thẻ về, rồi lấy một cái thẻ từ trong ví ra giải thích với ba mẹ Khương rằng mình đã bán căn nhà ở quê, cũng có tiền tiết kiệm, cậu sẽ dùng số tiền đó để đầu tư cho bản thân và chi phí đi Anh chắc chắn sẽ đủ. Mai Tình bị làm cho giật mình, không hiểu nổi đành hỏi cậu bán nhà lúc nào, đi xử lý hồi nào? Khương Khải Đông cũng kinh ngạc, nói Triều Văn à, tự con xử lý những chuyện kia hả? Sao không nói với cha mẹ nuôi?

Cậu chỉ có thể đáp: Tự con làm được, con không muốn làm phiền mọi người.

Cha mẹ nuôi nghe xong không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt đau thương nhìn cậu.

Cuối cùng Mai Tình vẫn đưa thẻ cho Thẩm Triều Văn, nói mật mã là sinh nhật con, không lấy cũng phải lấy, cầm.

Thẩm Triều Văn không xem số dư trong thẻ, khi lần đầu tiên đến Paris cậu đã để thẻ lại dưới gối của Khương Mặc, kèm theo tờ giấy cho đối phương, nói là Mai Tình nhờ cậu đưa. Có một số việc không thể vượt quá giới hạn, đây là quy tắc trong lòng cậu, sống không có quy tắc khó thành việc được.

Cuộc sống ở London bận rộn phong phú. Hầu như mỗi một khóa cậu đều có một bài luận nhỏ, mỗi ngày đều phải xem một lượng lớn án lệ và tài liệu tiếng anh, chuẩn bị đủ các cuộc thi. Những điều này không phải là vấn đề với một Thẩm Triều Văn thích các loại khiêu chiến và thích môi trường đầy rẫy khó khăn từ nhỏ, thậm chí còn không cần thời kỳ chuyển tiếp cậu cũng đã có thể thích nghi tốt và bắt đầu một cuộc sống mới trong trường học mới.

Môi trường ảnh hưởng đến tầm nhìn, việc học tập và sinh sống ở London đã mở rộng tầm nhìn của cậu hơn rất nhiều, Thẩm Triều Văn cho rằng đợt trao đổi này rất đáng, quả thật cậu đã học được rất nhiều thứ.

Đã đến Anh lâu thế rồi nhưng cậu lại chẳng mấy khi tham gia các buổi tụ tập của bạn cùng lớp, cứ mỗi lần được nghỉ là lại vội vã dọn đồ chạy đến nhà ga, mãi cho đến hết nửa học kỳ, các bạn trong nhóm chẳng ai thành công ăn được một bữa với cậu. Khi đến một môi trường mới, hầu hết mọi người đều có ý muốn đi chơi, nhưng các bạn cùng nhóm dần phát hiện, Thẩm Triều Văn không thích đi chơi cùng họ, hẹn đi London Eye cũng không đi, hẹn đi tu viện Westminster không đi, hẹn đi phòng trưng bày nghệ thuật quốc gia không đi, nam hẹn không đi, nữ hẹn cũng không đi, tựa như cậu không có hứng thú vì với London này, cũng không có hứng thú xã giao với các bạn bình thường trong lớp, chỉ cần rảnh là cậu đã gói ghém đồ chạy đi mất.

Theo thời gian dài lâu, có tin đồn dần dần lan truyền trong nhóm sinh viên trao đổi nho nhỏ của họ: Đối tượng của đại biểu Thẩm của khóa bọn họ ở Paris! Cách mỗi 1-2 tuần cậu ấy sẽ ngồi tàu 8 tiếng chạy qua! Có lần London mưa lớn cậu ấy cũng qua! Điều duy nhất của thể ngăn cản cậu ấy chỉ có thể là tàu đình công!

Thẩm Triều Văn không biết mình là đối tượng buôn chuyện của các bạn học. Các bạn học của cậu còn đang tổng kết ra được một số quy tắc: Mỗi lần trước khi đại biểu Thẩm ác liệt đi Paris sẽ thoáng vui vui, lúc thảo luận vấn đề sẽ không tiến hành đặt câu hỏi tử vong cho các thành viên trong tổ, ngược lại sẽ quan tâm đến tiến độ làm việc của mọi người, trợ giúp, khuyến khích. Ngay cả khi hỏi một số câu hỏi ngu ngốc cậu ấy cũng sẽ kiên nhẫn giải đáp, aiz, đại biểu Thẩm trước khi đi Paris quả là một thiên thần!

Học nhóm với một người quá giỏi là một áp lực rất lớn. Cách làm việc khiến ai cũng phải cố gắng mới bắt kịp tiến độ của Thẩm Triều Văn, mà Thẩm Triều Văn lại còn là người có tính cách háo thắng muốn lấn át người khác trong mọi việc, làm việc trong nhóm nhỏ cậu cũng không tha, trong đầu lúc nào cũng là số 1 số 1 số 1… Nếu bạn ở trong nhóm của cậu ấy, vậy thì mỗi ngày chỉ có thể bị cậu ấy dùng đủ mọi cách để lôi kéo học tập, bị ép phải tiến bộ.

Cũng may nhờ phúc của Khương Mặc nên các thành viên trong tổ của Thẩm Triều Văn cứ cách 1-2 tuần là được nghênh đón khoảng thời gian hai ngày hạnh phúc ngắn ngủi, đám người chuyên nhiều chuyện của Thẩm Triều Văn thầm cầu nguyện tình yêu của đại biểu Thẩm thuận buồm xuôi gió suôn sẻ ngọt ngào, tốt nhất là ngọt đến mức choáng đầu không có thời gian giám sát mọi người làm việc nhóm!

Nhưng không phải lần nào Khương Mặc cũng có thời gian dẫn Thẩm Triều Văn ra ngoài chơi, anh luôn có những chuyện vặt vãnh quấn lấy, hoặc là rạp hát có việc, hoặc là cùng ra ngoài quay cảnh với bạn, hoặc là đi nghe lớp của bậc thầy nào đó, phải đi xem triển lãm nghệ thuật kỳ lạ…

Thẩm Triều Văn cũng không quá quan tâm đến việc Khương Mặc không có thời gian đi cùng mình, nếu Khương Mặc có việc cậu sẽ ở cạnh chờ anh, nhìn anh của cậu giao tiếp với diễn viên, dàn dựng sân khấu, xử lý liên hệ với đủ loại người cùng đoàn làm phim thế nào. Nếu Khương Mặc muốn đi xem triển lãm, dù cho Thẩm Triều Văn không có hứng thú với nghệ thuật cũng sẽ đi cùng, Khương Mặc nhìn cảnh, Thẩm Triều Văn nhìn anh, như vậy sẽ không thấy chán, cậu cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Khương Mặc thì làm gì cũng thấy thú vị, không nhất định phải làm chuyện gì đó đặc biệt.

Thời gian thật sự để Khương Mặc dành cho cậu quả thật không nhiều, anh còn từng nghiêm túc nói với Thẩm Triều Văn đừng siêng đến vậy nữa, nhưng Thẩm Triều Văn hoàn toàn không thèm nghe lời anh, chỉ cần rảnh là cậu chạy tới. Cậu xem khoảng thời gian đến Paris gặp Khương Mặc như là một giấc mơ đẹp trong cuộc sống mệt mỏi.

Từ xuân đến thu họ đã gặp nhau rất nhiều lần. Khương Mặc không thể phủ nhận rằng mỗi khi anh đón Thẩm Triều Văn ở lối ra, nhìn thấy người kia đeo túi chạy về phía mình, trong đầu anh sẽ có rất nhiều linh cảm được kí©h thí©ɧ, đó là một khoảnh khắc rất chói lọi, khó có thể miêu tả được nó tươi đẹp đến mức nào, dù sao lúc gặp mặt cũng quả thật rất vui.

Cũng có nhiều kỷ niệm hiếm có.

Có một lần họ ra ngoài đi mua sắm và tình cờ gặp một đoàn diễu hành, có dàn nhạc biểu diễn đường phố, có vũ công đang nhảy múa trên đường, bọn họ cùng dừng lại để xem, thảo luận và đi ngang qua đủ mọi loại người. Lúc rời đi họ thấy một cuộc xung đột giữa người diễu hành và cảnh sát, có người bắt đầu đập phá các cửa hàng ven đường. Lần đầu tiên gặp phải cảnh tượng hỗn loạn như vậy, Thẩm Triều Văn vì lo lắng vấn đề an toàn nên đã vội vàng kéo anh ra khỏi hiện trường.

Đó là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, mười ngón đan xen, vội vã bước đi giữa tiếng còi cảnh sát, tiếng la hét, tiếng đánh đập mắng mỏ.

Thành phố hỗn loạn đến mức như thể sắp sụp đổ trong giây tiếp theo, mọi thứ nhìn thấy đều không thể kiểm soát được. Khương Mặc bị không khí hỗn loạn này lây nhiễm, tự nhiên hưng phấn khùng khùng điên điên quay lại hét lên với những người đang biểu tình: Những người vô sản trên thế giới hãy đoàn kết lại! Thẩm Triều Văn sợ đến mức vội vàng bịt miệng anh, bịt rồi mới nhớ dân Pháp không hiểu tiếng Trung.

Hai người đơ ra đứng trong đoàn biểu tình nhìn nhau mấy giây, không hiểu sao lại đỏ bừng cả mặt, sát lại gần nhau không cần suy nghĩ… giây phút đó Khương Mặc muốn hôn cậu, là một loại kích động không biết tại sao. Nhưng không may có một người đằng sau đẩy anh, sự kích động ấy tan tành ngay lập tức.

Anh ngã vào lòng Thẩm Triều Văn theo lực đẩy, cười nói, lạ thật, cậu vừa như ẩn như hiện trong mắt anh, thật lạ, hình như anh say rồi!

Có một lần, Khương Mặc và đám bạn vừa làm xong một kịch bản định đi liên hoan, bữa tiệc này khó từ chối nên anh dẫn Thẩm Triều Văn theo. Khi tiệc tan trời cũng đã tối, họ đi dạo một lúc như thường lệ, nói chuyện trời đất, nói này nói nọ thì họ gặp một con mèo hoang. Khương Mặc say khướt kéo cậu ngồi xuống, nói một tràng bằng bằng với con mèo nhỏ mới gặp, Thẩm Triều Văn cảm thấy có lẽ là anh đang nhớ mèo Chaplin ở nhà.

Sau khi nói chuyện với mèo xong, bọn họ tiếp tục đi dạo trên đường phố Paris về đêm thì trời chợt đổ mưa. Không có dù, Khương Mặc hứng khởi cười kéo cậu ra mưa, Thẩm Triều Văn đi cùng anh một lúc, bất đắc dĩ dầm mưa cùng anh, cuối cùng khi không chịu lạnh được nữa mới cùng nhau trốn dưới mái hiên đón taxi.

Sau khi lên xe Khương Mặc dựa vào Thẩm Triều Văn không nói lời nào, hồn vía bay bổng ngồi ngốc ra đó, rồi chợt thấp giọng nói một câu tiếng Pháp. Thẩm Triều Văn quay qua hỏi anh nói cái gì.

Khương Mặc chỉ dựa vào cậu cười đáp, anh nói cậu là đồ heo.

Và ấn tượng sâu nhất là một lần thế này.

Lần đó kịch bản bộ phim ngắn của Khương Mặc và bạn học xảy ra chút vấn đề, đêm trước ngày Thẩm Triều Văn đến tìm Khương Mặc anh đã viết kịch bản nguyên đêm, đến khi anh ra trạm đón Thẩm Triều Văn về đã kiệt sức, nhưng anh vẫn kiên nhẫn ăn tối với em trai mình, ăn xong lại nhốt mình trong phòng bắt đầu tập trung chỉnh sửa kịch bản rối tung, sửa được một nửa anh buồn ngủ nằm trên bàn thϊếp đi, Thẩm Triều Văn phải gắng hết sức mới kéo anh lên giường được, xong xuôi cậu không có gì làm nên bắt đầu dọn phòng giúp Khương Mặc.

Khi dọn dẹp Thẩm Triều Văn đoán ra được gần đây Khương Mặc ăn uống không được ngon, trong phòng có một đống bánh mì que, trong thùng rác cũng toàn bã cà phê và vỏ chai rượu, lúc anh bận sẽ không biết chăm sóc mình.

Cả đêm đó Thẩm Triều Văn không ngủ được, cậu nhìn Khương Mặc ngủ nhìn đến gần hết đêm, đau lòng đến mức suýt nữa rơi nước mắt.

Ngày hôm sau cậu thức dậy thật sớm, tốn rất nhiều tiền đặt mua một số nguyên liệu và gia vị trên mạng để chuyển đến căn hộ của Khương Mặc, thừa dịp lúc anh cậu còn ngủ lặng lẽ gói hơn 70 cái sủi cảo trong nhà bếp, nhiều đến mức nhét chật cứng cả tủ lạnh. Sau khi sắp xếp gọn gàng xong, cậu để riêng một dĩa lên bàn, viết tờ giấy đè ở dưới, để anh thức dậy tự nấu ăn, ăn xong trong tủ lạnh vẫn còn.

Khương Mặc ngủ một giấc đến chiều, khi tỉnh dậy Thẩm Triều Văn đã rời đi.

Khương Mặc bước ra khỏi phòng thấy trên bàn có một dĩa sủi cảo đã được gói đẹp mắt. Anh bạn cùng phòng người Ý không đáng tin đang đứng bên cạnh phì phéo điếu thuốc nhìn dĩa thức ăn ‘nghệ thuật’, không khỏi tò mò hỏi Khương Mặc, sao đồ ăn lại có thể đẹp đến thế?

Thẩm Triều Văn không biết nấu những món phức tạp tinh tế, tay nghề nấu nướng của Khương Mặc cũng ở mức trung bình, nhưng có lẽ vì là người phương Bắc nên những món bánh bột lại làm rất tốt.

Khương Mặc cảm kích mang dĩa sủi cảo đi luộc, còn mở chai Champagne bạn tặng để phối với dĩa sủi cảo quý giá này. Trong khi ăn, anh cảm động ướt mắt gửi tin nhắn cho Thẩm Triều Văn, gõ gõ rồi xóa, cuối cùng chỉ nhắn một câu: Anh cảm động muốn khóc.

Thẩm Triều Văn trả lời: Phiền anh sau này ăn uống đầy đủ, đừng ngày nào cũng gặm bánh mì nữa.

Khương Mặc gửi cho cậu một sticker chiếu lệ: [Cheers].

Thẩm Triều Văn truy ngay: Em vứt bánh mì của anh hết rồi, sau này mỗi ngày em sẽ nhắc anh ăn cơm, chụp cho em xem ba bữa anh ăn gì, em muốn kiểm tra.

Khương Mặc suy nghĩ một hồi mới rề rề gõ lại: … Được.

Đến cùng tình cảm của anh dành cho Thẩm Triều Văn là loại nào Khương Mặc cũng đã suy nghĩ rất lâu. Ngay từ đầu anh đã xem Thẩm Triều Văn như em trai mình, chân thành xem đối phương như một thành viên trong gia đình, anh trân trọng gia đình của mình. Sau khi biết đối phương thích mình, anh vừa mất mát và tức giận, rất không muốn đối mặt, không muốn từ chối cũng không muốn chấp nhận, sau này suy nghĩ thông suốt rồi anh mới thản nhiên đối mặt, để mặc cho mối quan hệ của họ tự do phát triển. Anh luôn cảm thấy rằng cứ ở bên nhau một cách không rõ ràng thế này cũng không tệ.

Có lẽ tình yêu không có hình thức cố định, có người mưa dầm thấm lâu, có người vừa gặp đã thích, nhưng kỳ lạ là anh đối với Thẩm Triều Văn lại mỗi thứ đều có một chút. Quan hệ của họ giống như người thân, bạn bè, cũng giống người yêu… rất nhiều tình cảm lẫn lộn, không phân rõ ràng được.

Đối với nhiều chuyện Khương Mặc có thái độ rất tùy ý, nhưng khi đối mặt với Thẩm Triều Văn anh lại không như thế, anh không thể nào đưa ra một đáp án tùy tiện được.

Hai người cứ thế dây dưa bên nhau hơn nửa năm, sự nghiệp sinh viên trao đổi của Thẩm Triều Văn cũng kết thúc mỹ mãn.

Sau khi chương trình học ở London kết thúc cậu phải về nước tiếp tục học, chuẩn bị tốt nghiệp. Sau khi xử lý xong chuyện bên trường học, Thẩm Triều Văn đi chuyến tàu 8 tiếng đến Paris gặp anh như thường lệ.

Khương Mặc buông hết mọi chuyện xuống, dẫn cậu đến Lyon một lần
« Chương TrướcChương Tiếp »