Chương 6: Thuốc tránh thai

Cố Uyển Nhiên rõ ràng không quen với phong cách nhà hàng này, nhưng cô ấy không nói gì.

“Vậy nhà hàng này thì sao, cái này…” Cố Uyển Nhiên lúng túng xoay điện thoại chỉ nhà hàng mới tìm được cho mọi người.

“Không cần phiền phức như vậy, vừa nãy chị thấy có một nhà hàng bên cạnh, dù sao thì chúng ta cũng sẽ rời đi vào buổi chiều. Chúng ta tạm ăn ở đây đi.” Cố Uyển Nhiên đề nghị, mọi người đều không có ý kiến,

Mấy người liền đến một nhà hàng kiểu Tây Tạng ở bên cạnh. Nhà hàng được trang trí rất tinh tế, trên tường có bánh xe kinh luân, một lư hương mạ vàng đang cháy, nhàn nhã tỏa ra hương Tây Tạng, tràn đầy hương vị phía Tây Bắc.

Hình Yên đã ăn xong, vì vậy cô đi vào nhà vệ sinh, thuận tiện kiểm tra tình trạng phần thân dưới của mình.

Cũng may là bôi thuốc vài hôm đã khỏi, nhưng lúc đi lại hai chân cọ xát hơi đau.

Sau khi bôi thuốc xong, Hình Yên rửa tay sạch sẽ, trên đầu ngón tay hình như còn lưu lại cảm giác mát lạnh. Cô vừa quay người đi ra ngoài, liền nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh nửa dựa vào trong bóng tối.

“Thế nào rồi?” Minh Hoài đi thẳng vào vấn đề, giống như dứt khoát làm thí nghiệm phẫu thuật, Hình Yên nhất thời không kịp phản ứng, “Cái gì thế nào?”

Sự xấu hổ nhanh chóng bao trùm khuôn mặt như ngọc của Minh Hoài, Hình Yên chợt nhận ra.

"Môi dưới bị lệch, hình như bị rách một chút."

Sinh viên y khoa có thói quen dùng từ ngữ khách quan và chính xác.

Minh Hoài im lặng không nói gì.

Hình Yên cũng cảm thấy bầu không khí này không được tự nhiên, vừa định nói chuyện, Minh Hoài đột nhiên đặt một thứ vào tay cô.

Hình Yên cúi đầu, là thuốc tránh thai.

Cô đột nhiên cảm thấy bụng dưới có chút đau nhói.

“Thuốc này ít tác dụng phụ, tốt hơn so với thuốc trên thị trường…” Minh Hoài không nhìn cô, chỉ giải thích vài cây, giọng nói trong trẻo như ngọc tràn ra từ đôi môi mỏng, lời nói êm tai giống như quảng cáo thuốc nhưng lại làm tâm Hình Yên chết lặng.

Có lẽ Minh Hoài cũng nhận ra lời này là lời của những tên khốn kiếp, vì vậy anh liền dừng lại, dừng lại một lúc cuối cùng cũng nhìn về phía Hình Yên, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi."

Hình Yên lại nhìn kỹ khuôn mặt này, khuôn lông mày nhàn nhạt giống như Xa Phong, lông mi rõ ràng và đen ở gốc, đôi môi mỏng nhưng đỏ mọng, cực kì gợi cảm.

Lần đầu tiên Hình Yên nhìn thấy Minh Hoài ở trường đại học, trong đầu cô chỉ có một câu.

“Quân tử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc.”

Là cô làm viên ngọc này nứt, thế nên không có gì phải xin lỗi.

“Minh Hoài…” Hình Viên đột nhiên mở miệng, không phải gọi đàn anh mà là trịnh trọng gọi tên của anh.

Minh Hoài sửng sốt.

“Chúng ta dừng lại ở đây đi.” Lời nói của Hình Yên cũng giống như cơ thể cô, mang theo vẻ đẹp mong manh, chạm một cái liền có thể có thể vỡ nát, “Tối qua chúng ta đã phạm sai lầm, nhưng quá khứ cũng đã là quá khứ.”

Không cần xin lỗi, cũng không cần chịu trách nhiệm.

Vào buổi sáng, Minh Hoài nói rằng sẽ không để cô gánh vác trách nhiệm một mình, nhưng anh có thể gánh vác gì, thẳng thắn thừa nhận với Cố Uyển Nhiên hay chia tay với Cố Uyển Nhiên?

Nhưng đó là một sự cố. Hình Yên hiểu rằng sự bất thường của Minh Hoài hôm nay không phải do cô, mà là do sự giáo dục từ bé cùng trách nhiệm. Nếu là một cô gái khác, anh cũng sẽ làm như vậy. Không phải cô làm anh bối rối, mà chính là lương tâm của anh.

Cô không phải người không biết điều.