Hình Yên có chút không theo kịp suy nghĩ của hắn.
Đột nhiên chiếc xe van dừng lại, Hình Yên bởi vì quán tính mà vọt về phía trước, không khỏi nhíu mày giữ chặt lưng ghế phía trước.
Người đàn ông nghiêng nửa khuôn mặt qua, gương mặt anh tuấn dưới bóng tối của vành mũ lộ ra:
“Cô Hình tốt xấu gì cũng phải nhớ kỹ tên nạn nhân....”
Trong lòng Hình Yên nhảy dựng.
Cô duy trì biểu cảm trên khuôn mặt:
“Anh Lục phải không, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Khuỷu tay Lục Nguyên đặt trên lưng ghế:
“Tôi đã điều tra cô, chứng tỏ tôi đã xác định là cô.”
Hắn gõ vào lưng ghế.
“Huống chi, nếu cô không biết vì sao tôi lại bắt cô, câu đầu tiên mở miệng hẳn là cô phải hỏi ‘anh muốn làm gì’, chứ không phải giả vờ tối hôm qua là lần đầu tiên gặp tôi.”
Hình Yên chậm rãi rũ mí mắt xuống.
“Tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì, còn nữa, hôm qua quả thật là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh.”
Người phụ nữ nâng khuôn mặt sạch sẽ nhu nhược lên, lông mi nhúc nhích.
“Anh Lục, có phải là có hiểu lầm gì không?”
Cả đời này Lục Nguyên thấy phiền nhất một loại người, chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hắn rút ra hai tờ giấy từ trong túi ở trên xe, ném cho Hình Yên.
Hai bản sao hơi mỏng, văn bản đen trắng, có chỗ in mực bị mờ, nhưng Hình Yên vẫn nhìn ra đây là hóa đơn của cô tại một hiệu thuốc ở Lan Châu.
“Năm ngày trước, cô đã mua các loại thuốc này ở hiệu thuốc đấy, rồi sau đó cô đã chiết xuất triazole và ketamine từ các loại thuốc dường như bình thường này. Hai thứ này được dùng để làm gì, chắc là tôi không cần phải nhiều lời nữa, cô Hình học y, đúng không?”
Tay Hình Yên cầm giấy hơi dùng sức, móng tay in vào mặt giấy.
Lục Nguyên quét mắt, tiếp tục nói:
“Người giúp tôi tra những thứ này nói cô là thiên tài, cô dùng mấy thứ này phối ra thuốc mới so với GHB Mỹ còn lợi hại hơn, không chỉ không màu không mùi, hơn nữa còn ở trong cơ thể nhiều nhất bảy tám giờ, nếu không phải tôi kiểm tra kịp thời, chứng cứ duy nhất sẽ biến mất không một dấu vết.”
Ánh mắt Hình Yên chuyển sang tờ giấy thứ hai, bệnh nhân tên là Lục Nguyên, kết quả xét nghiệm: Trong máu có chứa một lượng nhỏ axit hydroxybutyric.
Axit hydroxybutyric.....
Ánh mắt Hình Yên dần dần trở nên thâm trầm......
“Tôi không thể uống được nữa, không được——”
Chiến Hiểu Văn đỏ mặt xua tay, nhạc rock đinh tai nhức óc bên tai làm cho đầu óc cô ấy choáng váng mà kêu lên:
“Hình Yên, cậu ở đâu?”
Bóng dáng Hình Yên nhỏ bé giấu ở trong biển người tầng tầng lớp lớp, ra vẻ lơ đãng dùng khuỷu tay chạm vào ấm thủy tinh trên tay, thuốc trong tay thuận thế nhỏ vào.
“Chào cô, xin hỏi trà tỉnh rượu này là đưa đi đâu?”
Nhân viên phục vụ đi đến bưng ấm nước.
“Tầng 2 phòng 104, làm phiền rồi.”
Hình Yên nói.
Cô mắt thấy nhân viên phục vụ lấy ấm nước đi rồi mới xoay người chen chúc vào dòng người, đỡ Chiến Hiểu Văn dậy.
“Trên tầng quán bar này chính là khách sạn, mở qua đêm, tớ dẫn cậu qua đấy.”
Chiến Hiểu Văn lung lay sắp ngã mà đứng lên.
“Bọn họ đâu?”
“Đều say hết rồi, đã lên tầng rồi.”
Hình Yên bước lên cầu thang làm từ ống dẫn bỏ đi, đỡ Chiến Hiểu Văn đến phòng xong.
“Hàn Đông gọi chút trà tỉnh rượu cho mọi người, tớ giúp cậu đi lấy một chút.”
Chiến Hiểu Văn lẩm bẩm gật đầu.
“Cảm ơn.”
Hình Yên đứng dậy ra cửa, đối diện với nhân viên phục vụ từ phòng 104 đi ra, lướt qua, một tiếng choang thanh thúy.
“A, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”