Edit: Ciara"Cô điên rồi? Vấn Khương, cô bị điên rồi đúng không? Cô dám nói chuyện với tôi vậy hả?!"
Vấn Khương dùng ngón út ngoáy ngoáy tai, giọng vẫn nhẹ nhàng: "Sao vậy, chắt cưng, tôi thấy tai cháu đâu có điếc, hay là tự dưng không hiểu tiếng người nữa?"
"Cô... cô..." Giáo viên chủ nhiệm tức đến đấm ngực, hít mạnh một hơi rồi gào lên: "Cô... cô lên ký tên thôi học, cút ra khỏi trường cho tôi! Chúng tôi không nhận người tầm thường, thô tục, từ khu ổ chuột như cô!"
"Kịch—"
Chủ nhiệm cúp máy.
Vấn Khương chậc lưỡi.
Còn ổ chuột, ở thế giới của cô quá lắm cũng chỉ mắng hai chữ “quê mùa”.
Thế giới này đúng là phân chia giai cấp nghiêm trọng.
Trứng Ngỗng ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Vấn Khương: [Cô muốn tới trường? Không phải cô nói trước khi thực lực ổn định, tốt nhất không nên gặp “cháu trai” sao? Nếu cô đến trường, chắc chắn sẽ chạm mặt anh ta, liệu chúng ta có giải quyết được không?]
"Không sao."
Vấn Khương trước đây chỉ là thể chất suy yếu cực độ, giờ đã gần như hồi phục, "Ở trường, cháu trai không dám động tay."
Dù có biết cô là linh bài sư cũng không sao, cô cũng đã dính dáng với Sơn Trung Hoa rồi.
Trên đường đi, cô trực tiếp mua một chiếc siêu xe.
Siêu xe ở thế giới này có hiệu năng mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, còn chống được một số loại vũ khí nóng.
Cầm 5000 vạn trong tay, Vấn Khương cảm thấy, có tiền thì phải phóng khoáng.
Vấn Khương lái chiếc siêu xe màu đen mới toanh, oai phong lẫm liệt lao vào trường đại học quý tộc.
Đây là ngôi trường do Tống Nghênh Trầm chọn cho Vấn Khương sau khi hắn nhập học.
Vừa muốn người khác sống dưới tầm kiểm soát của mình, nhưng cũng không muốn ai biết quan hệ giữa hai người, để lộ chuyện trong quá khứ.
Đàn ông luôn có kiểu tự tôn giả dối, tự xưng như vậy là bảo vệ người khác.
Bảo vệ khỉ mốc.
Trước kia Vấn Khương chết mê chết mệt Tống Nghênh Trầm, không ít lần bị hắn ta thao túng tâm lý.
Vấn Khương thấy kiểu con gái như vậy thật là vô dụng, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được. Cô bé lớn lên ở xóm nghèo, từ nhỏ đã cùng Tống Nghênh Trầm nương tựa lẫn nhau, hai người vốn dĩ từng rất vui vẻ, nên đương nhiên cô ỷ lại vào hắn ta.
Ai ngờ sau khi Tống Nghênh Trầm nhận tổ quy tông lại nhanh chóng biến thành một con gâu gâu cơ chứ?
Đại học quý tộc xa hoa không khác gì hoàng cung, ngay cả cửa chính cũng được dát vàng, lộng lẫy nhưng tục, thiếu tinh tế.
Hai bên cổng trường còn có linh bài sư đứng gác, thấy Vấn Khương lái siêu xe đến liền ngẩn ra, tưởng học sinh nào đó đi muộn. Cô có thẻ sinh viên, quẹt thẻ là có thể vào, dù sao đây cũng là trường quý tộc, phong thái nhà giàu không thể thiếu.
Chiếc xe đen nổ ga ầm ầm chạy vào khuôn viên khiến sinh viên trong trường phải ngoái nhìn. Giá thị trường 3000 vạn, không khác mấy so với thế giới cũ của Vấn Khương. 3000 vạn không phải con số mà tuổi sinh viên như bọn họ có thể dễ dàng mua được, tuy gia cảnh ai cũng dư dả nhưng chưa đến mức này, chỉ tầng lớp quý tộc mới có thể xa xỉ cỡ đó.
Trứng Ngỗng rất đau răng với hành vi phá sản của Vấn Khương: [Kiếm 5000 vạn, tiêu mất ngay 3000, cô không sợ sau này không kiếm lại được nữa à?]
Vấn Khương tỏ vẻ cô không sợ.
Xe dừng thẳng trước phòng ban quản lý, thủ tục thôi học làm ở đây.
Chủ nhiệm lớp Phạm Tân An tình cờ bước ra, thấy chiếc siêu xe màu đen lao đến, tuy dừng không mấy lịch sự trước mặt suýt dọa ông ta hoảng hồn, nhưng ông ta biết nhìn hàng, tưởng thiếu gia tiểu thư nhà ai, vừa mới cong miệng cười đã thấy Vấn Khương bước xuống.
Vấn Khương hôm nay mặc áo gió, tóc dài bồng bềnh, khí chất khác hẳn. Cô liếc chủ nhiệm lớp, mỉm cười: "Trùng hợp ghê, thầy Phạm."
Phạm Tân An choáng váng.
Mắt lão sắp rớt ra ngoài: "Vấn Khương?"
Lão lại lướt qua chiếc siêu xe, vẻ mặt ngày càng kỳ quái.
Lão cũng biết gia cảnh của Vấn Khương, trước kia nghèo đến mức chỉ có hai bộ đồng phục mặc qua mặc lại, sao giờ đột nhiên lái siêu xe?
“Thầy giáo, tôi nhớ thầy đâu có điếc.” Vấn Khương hỏi thẳng: “Thủ tục thôi học cần làm gì?”
Phạm Tân An sửng sốt, giận tái: “Cô thật sự muốn thôi học?”
“Không phải thầy kêu tôi tới ký tên nghỉ học sao? Còn trẻ mà đã mắc alzheimer rồi?”
(*Alzheimer: một loại bệnh mất dần trí nhớ của tuổi già) Vấn Khương vừa mở miệng đã làm Phạm Tân An muốn chảy máu não. Ông ta chỉ vào cô, mắng: “Cô… giáo dục cô học vứt vào bụng chó hết rồi hả? Biết tôn sư trọng đạo không?”
“Học với chó thì thế thôi chứ sao.”
“…”
Con ranh súc sinh này!!
Trứng Ngỗng trầm trồ: [Ký chủ, cô mắng người siêu giỏi.]
Mặc kệ Phạm Tân An, Vấn Khương bước vào phòng quản lý, thẳng thắn yêu cầu giấy xác nhận thôi học của mình.
Thật ra cô không nhất thiết phải tự mình đến đây, việc này hệ thống có thể xử lý.
Chỉ là nguyên chủ có không ít nợ cũ, mà Vấn Khương quan niệm có thù phải trả, có oán phải báo, nên trước hết quay lại thăm dò tình hình, tiện thể chọc tức đám cháu chắt một lượt.
Quả nhiên, tin Vấn Khương xuất hiện ở trường nhanh chóng đến tai Tống Nghênh Trầm.
Nhận được báo cáo từ thuộc hạ, hắn đang đọc sách trong thư viện bất chợt siết chặt cuốn sách trong tay.
Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trang sách, nhưng tâm trí đã bay đi đâu mất.
Vấn Khương đến trường, mình có nên đi tìm cô ấy hỏi rõ bấy lâu nay cô đi đâu không, nhưng, ở trường, không thể tỏ ra mình quen cô ấy…
Thôi.
Hắn đặt sách xuống, quyết định làm theo cảm xúc, đi xem tình hình trước, gặp được người rồi tính sau.
Một tuần không đi học vốn dĩ đã vi phạm quy định, nhà trường cũng không làm khó Vấn Khương, nhanh chóng xử lý thủ tục thôi học cho cô.
Ngược lại, Phạm Tân An lo lắng cuống cuồng, nhưng không có cách nào ngăn được.
Bởi vì lúc trước Vấn Khương nhập học đúng là do lão đã nhận hối lộ.
Nếu không sao cô lại được phân vào lớp của lão.
Giờ cô thôi học, tiền phải làm sao đây?
Trước đây Vấn Khương luôn rụt rè sợ sệt, dễ bắt nạt, lão chỉ cần cao giọng một chút cô đã vội vàng sợ hãi xin lỗi, đâu giống bây giờ, ngồi ký giấy thôi học mà dáng vẻ trầm ổn như thể cấp trên đi thị sát vậy.
Còn nhanh hơn cả Tống Nghênh Trầm là một nữ sinh cùng lớp với Vấn Khương.
Nghe tin Vấn Khương đến trường, cô ta lập tức tìm đến, vừa lúc bắt gặp Vấn Khương bước ra sau khi ký giấy, cô ta ra vẻ kinh ngạc, nước mắt trào dâng.
“Vấn Khương!”
Vấn Khương ngẩng đầu, ký ức lập tức hiện lên một loạt hình ảnh về cô gái trước mặt.
Trứng Ngỗng rất vui mừng: [Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi, nữ phụ quan trọng! Ký chủ, muỗi có nhỏ cũng là thịt, cô có thể thu thập một ít năng lượng đố kỵ từ cô ta!]
Nữ phụ, Quản Tịch Tịch.
Trong trường, Quản Tịch Tịch là người tốt nhất với nguyên chủ, bề ngoài thì tỷ tỷ muội muội thân thiết không rời, thực chất nguyên chủ bị bắt nạt cũng có phần thúc đẩy từ cô ta.
Giống như hệ thống nói, lòng đố kỵ của con người thật đáng sợ.
Ban đầu, Quản Tịch Tịch và Vấn Khương đúng là có mối quan hệ tốt, nhưng một lần vô tình bắt gặp khoảnh khắc tình cảm hiếm hoi của Tống Nghênh Trầm, thấy hắn ta ôm cô, khi đó Quản Tịch Tịch mới biết Vấn Khương có quan hệ với thiếu gia mới trở về của nhà họ Tống.
Thảo nào Vấn Khương không có bối cảnh gì mà lại được vào trường này.
Nghĩ đến bố mẹ làm việc vất vả mới có thể miễn cưỡng chu cấp cho cô đi học, trong khi Vấn Khương lại dễ dàng nhờ dựa dẫm đàn ông, còn là người đàn ông xuất sắc như thế…
Quản Tịch Tịch đương nhiên không chịu nổi, lòng đố kỵ cứ thế bùng lên, từ đó lén lút lấy việc thao túng bắt nạt Vấn Khương làm trò vui.
Lâu ngày không gặp, cộng thêm dáng vẻ hiện tại của Vấn Khương, Quản Tịch Tịch có chút không nhận ra: “Vấn Khương, thật sự là cậu sao?”
Trứng Ngỗng: [...Tôi có dự cảm không lành.]
Vấn Khương cười nhẹ: “Mới vài ngày không gặp thôi, cô cũng bị lẫn rồi?”
Phạm Tân An ở phía sau: “…”
Quản Tịch Tịch: “…”
-----
Ngoài lề: Rảnh rỗi sinh nông nỗi, ngồi check thử tiền của nữ chính
1 NDT (nhân dân tệ) = 3.520 VND
5000 vạn = 50 triệu NDT = 176.029.306.269,53 (176 tỷ) VND
3000 vạn = 30 triệu NDT = 105.617.583.761,72 (105 tỷ) VND (giá siêu xe)
100 vạn = 1 triệu NDT = 3.520.586.125,39 (3 tỷ) VND (giá của thẻ bài Thỏ Yêu)
888 vạn = 8,8 triệu NDT = 31.262.804.793,47 (31 tỷ) (giá sưu tầm phụ kiện của Sơn Quỷ)
1 vạn = 10.000 NDT = 35.205.861,25 (35 triệu) (lương tháng của linh bài sư B cấp)
Oimeoi =)))) 176 tỷ thì đúng là mua siêu xe được =)))