Chương 13: @Đừng lo con đường phía trước không tri kỷ: Thẻ song biến đã hoàn thành.

Edit: Ciara

Vừa nhận một đơn hàng lớn, nghĩa là sắp tới cô sẽ không lo thiếu tiền.

Trứng Ngỗng phân tích lý trí:【Thỏ Yêu không tệ, gần mạnh bằng thẻ B trong kho của tôi rồi. Cô bán nó đi, vậy sau này cô dùng cái gì?】

Vấn Khương đang cầm muỗng xúc kem mới mua, vui sướиɠ nheo mắt: “Mi nghĩ ta chỉ biết làm mỗi thẻ này thôi sao?”

Trứng Ngỗng im lặng hồi lâu, cuối cùng không kìm được hỏi:【Ký chủ, trong đầu cô có phải còn một hệ thống khác không?】

Nếu không thì, dựa trên dữ liệu cá nhân của cô trước đây, làm sao Vấn Khương có những ý tưởng táo bạo như vậy, thậm chí còn có thể chế tạo thẻ bài.

Vấn Khương bật cười: “Mi chỉ nghĩ đến chuyện ta có hệ thống, sao không nghĩ ta có thể là một linh hồn đến từ thế giới khác?”

Trứng Ngỗng:【…】

Không thể nào!

Trứng Ngỗng thầm gào thét.

Văn minh ở thế giới của nó rất phát triển, có thể du hành vô số không gian, nhưng thế giới này không có khả năng làm được như vậy. Nếu Vấn Khương thật sự đến từ thế giới khác, nó hẳn phải cảm nhận được dao động bất thường, sao nó lại không cảm nhận được gì?

Trứng Ngỗng suy ngẫm, thậm chí còn nghĩ có nên viết báo cáo lên cấp trên để điều tra không.

Nhưng mà…

Lỡ như họ cho rằng ký chủ có vấn đề rồi điều nó đi nơi khác thì sao?

Trứng Ngỗng nghĩ đến lời hứa của Vấn Khương – không, là “bánh vẽ” thì đúng hơn - rằng nó có thể vượt qua hệ thống kia. Nếu thực sự làm được, sao nó nỡ rời đi cơ chứ!

Mặc kệ Trứng Ngỗng rối rắm, Vấn Khương còn một tuần để lên ý tưởng cho bộ thẻ bài.

Đương nhiên, trong khi cô đang tiêu dao thoải mái ở đây, tên ngốc Tống Nghênh Trầm vẫn đang điều tra đủ đường tìm thông tin về cô.

Nhưng không tìm thấy.

Người đầu tiên liên lạc được với Vấn Khương là trường học.

Nhà trường có quan hệ hợp tác đặc biệt với chính phủ, khi họ báo cáo một học sinh mất tích, cảnh sát đã chú ý và phát hiện Vấn Khương đã chuyển vào khu nhà dành cho linh bài sư, họ rất ngạc nhiên, chủ động gọi hỏi thăm tình hình của cô.

“Vậy sao?”

Vấn Khương khẽ nhướng mày: “Vậy phiền các anh nhắn lại với cái trường ngu ngốc đó là tôi không học nữa, họ muốn làm gì thì làm.”

Cảnh sát kinh ngạc: “Hả? Nhưng Vấn Khương, bỏ học là không tốt. Nếu có vấn đề gì, em có thể liên lạc với chúng tôi. Có phải gặp chuyện gì khó khăn không? Em vừa mới trở thành linh bài sư mà.”

Vấn Khương không vòng vo: “Trước đây tôi bị mấy đứa ngu ở trường đó bạo lực học đường. Tôi quay lại cũng được, nhưng tôi xử chúng nó thì có vi phạm pháp luật không?”

Quan trọng là bây giờ cô chưa hoàn thành bộ thẻ, chưa vội trả thù.

Dù gì cô cũng sẽ ở thế giới này khá lâu, rất buồn chán, muốn để dành chút thú vui.

Cảnh sát: “…”

Họ cân nhắc đến việc Vấn Khương hiện tại đã là linh bài sư, có năng lực gây nguy hiểm, lập tức trịnh trọng nói: “Vấn Khương, tình trạng bắt nạt đúng là nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra. Em có muốn gọi video với chuyên viên tâm lý của chúng tôi không?”

Thời đại này, ngoài thẻ bài, tâm lý của người dân cũng được bảo vệ.

Gặp vấn đề gì đều có thể tìm đến chính phủ. Miễn là không phạm tội, chính phủ sẽ giúp đỡ.

Vấn Khương: “Được thôi.”

Lát nữa cô sẽ bảo Trứng Ngỗng giả thành cô để nhận video.

“Được rồi, chúng tôi sẽ không cung cấp địa chỉ hiện tại của em cho nhà trường, để bảo vệ an toàn cho em. Nếu em muốn thay đổi ý định, có thể tự liên lạc với trường. Thông tin nào trường cần thông báo, chúng tôi sẽ chuyển đến em.”

“Cảm ơn chú cảnh sát.”

Cảnh sát: "..."

Cúp máy xong, viên cảnh sát sờ mặt mình, buồn bã nhìn đồng nghiệp: "Mình mới 25 tuổi mà đã bị gọi là chú rồi, chẳng lẽ mình già vậy sao?"

Đồng nghiệp nhìn anh với vẻ cảm thông: "Bà cụ hôm qua không giới thiệu bạn gái cho cậu?"

Viên cảnh sát vô cảm: "Không, mình nói với bà là tạm thời không muốn có bạn gái, bà ấy liền bảo sẽ giới thiệu cháu trai cho mình."

Đồng nghiệp: "..."

Đỉnh!

Viên cảnh sát đến trường quý tộc để điều tra.

Tuy là quý tộc, có con đường để lần ra tung tích của Vấn Khương, nhưng muốn tìm được người, Tống Nghênh Trầm chưa có năng lực lớn đến vậy.

Anh ta nhiều lắm chỉ nhờ được trường thu thập một số thông tin.

Nhưng khi giáo viên chủ nhiệm của Vấn Khương nghe nói cô dám không biết điều tố cáo chuyện bị bắt nạt, ông ta không vui: "Nói cho nó biết, nếu trong ba ngày tới không quay lại trường, chúng tôi sẽ tiến hành xử lý cho thôi học."

Viên cảnh sát nhíu mày: "Cô bé là nạn nhân."

Giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn viên cảnh sát, cuối cùng không dám tỏ thái độ chống đối công khai, giọng dịu lại một chút, cười nói: "Cảnh sát tiên sinh, cậu cũng biết bọn trẻ thời nay thích bịa chuyện. Nó nói mình bị bắt nạt, nhưng cậu phải hỏi xem nó có bằng chứng không? Không có bằng chứng, cũng không thông báo gì cho nhà trường, chỉ nói một câu là không muốn đến trường nữa, chúng tôi cũng rất khó xử. Hơn nữa, trường chúng tôi..."

Giáo viên chủ nhiệm lên giọng kiêu ngạo: "Dù sao chúng tôi cũng là một trong những trường đại học quý tộc danh tiếng của đế quốc. Việc học sinh nói lung tung ảnh hưởng đến nhà trường mà chúng tôi không truy cứu trách nhiệm đã là nhân từ rồi."

"…"

Viên cảnh sát bóp sống mũi, lườm giáo viên chủ nhiệm: "Chúng tôi đã đến bệnh viện lấy hồ sơ điều trị của Vấn Khương, cô bé thực sự bị thương rất nghiêm trọng."

Nụ cười giáo viên chủ nhiệm hơi cứng lại, nhưng sau đó tiếp tục lờ đi: "Dù có là vậy, nó đã báo cảnh sát chưa? Ai làm, có chứng cứ không?"

"..." Cũng đúng.

Vấn Khương không báo cảnh sát.

Cảnh sát đoán Vấn Khương chỉ là một người bình thường, không dám đối đầu với quý tộc nên chọn không báo án.

Nhưng anh đã nhầm, Vấn Khương không báo án là để dành cơ hội trả thù sau này.

Thấy viên cảnh sát không nói gì, giáo viên chủ nhiệm biết mình đoán đúng. Ông ta nhớ rõ Vấn Khương, một con bé quê mùa không quyền không thế, không hiểu sao lại vào được trường này. Bị bắt nạt đương nhiên không dám kêu ca.

Cuộc điều tra rơi vào bế tắc, không có bằng chứng, trường cũng không cho xem camera giám sát.

Dù có xem cũng vô ích, nhóm học sinh đó đâu có ngu ngốc mà ra tay ở nơi có camera.

Vấn Khương nhận được lời cảnh báo từ trường, không quay lại trong ba ngày sẽ bị đuổi học?

Đúng là cầu còn không được, sau này bọn chúng có bị cô trùm bao tải cũng không ai biết do cô làm.

Trần Nhuận Vũ đã chuyển khoản 100 vạn.

Cậu cũng biết về vụ cá cược trong bài đăng, nhưng vì không muốn lộ thông tin thẻ Thỏ Yêu, cậu chỉ chụp ảnh Thỏ Yêu ở hình người và giúp Vấn Khương tag @ Đừng lo con đường phía trước không tri kỷ.

Thỏ Nhi Bảo @Đừng lo con đường phía trước không tri kỷ: Đại sư đã làm xong thẻ cho tôi rồi [Hình ảnh: Thỏ Yêu].

Kèm theo đó là một đoạn video Thỏ Yêu biến hình thành thỏ, không có cảnh chiến đấu, chỉ đơn giản là biến hình, để tránh tiết lộ chiêu thức.

Bài đăng ngay lập tức bùng nổ.

---

Ủng hộ mình bằng 1 vote nhé ^_^

Nếu thích Vấn Khương, hãy follow và đề cử cô ấy nha.

Cheers ~