Chương 23: Tìm một nơi phong cảnh nên thơ

Dịch: Duy Cường

Bầu không khí đột nhiên trở nên xơ xác tiêu điều.

Ánh trăng chiếu trên đầu mũi tên, phát ra tia sáng lạnh lẽo, như từng con độc xà đang ẩn nấp trong bóng tối, lanhh lùng nhìn chằm chằm con mồi.

Không khí cực kỳ yên tĩnh.

Có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

"Lớn mật!"

Bàn tay mềm mại của Ngưng Chiêu đang khoác lên tay cầm xe lăn, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng như băng, môi đào khẽ mở, phát ra một tiếng quát lớn.

Ông!

Thiền Dực kiếm chỗ tay cầm đột nhiên bắn ra, bị Ngưng Chiêu chụp vào trong tay, nắm chặt, âm thanh leng keng vang vọng trong màn đêm.

Nàng di động mấy bước, ngăn cản trước người của Lục Phiên, váy dài bay lượn, tóc xanh phiêu đãng trong gió.

Gương mặt Nhϊếp Trường Khanh không thay đổi, tay cầm đao mổ heo gác trên cổ của tên gia đinh.

Trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên, phảng phất bất kỳ lúc nào cũng có thể phát lực, cắt đứt cổ họng của tên hắn.

Tên gia đinh đang phát ra tiếng hét thê thảm như heo bị chọc tiết, cũng không dám tiếp tục gào khóc, hắn trừng mắt, không khí nghiêm nghị, khiến cho hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mặc cho vết thương trên đùi chảy máu không ngừng, hắn vẫn cố nén không dám rêи ɾỉ.

"Thú vị."

Ánh trăng xuyên qua mây đen, rắc lên thân ảnh đang lười biếng dựa trên xe lăn của Lục Phiên.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn, bị ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng, như được bọc một tầng lụa mỏng.

"Đây là muốn ép cha ta, binh đạp Trần gia?"

Lục Phiên vỗ tay, cười khẽ.

Âm thanh của hắn, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Thật ra Lục Phiên rất tò mò.

Tại sao Lục Trường Không không dùng tội danh phản nghịch, đem toàn bộ người của ba đại thế gia bắt vào thiên lao, tịch thu sản nghiệp, mặc dù làm như vậy sẽ tạo nên rung chuyển nhất thời, nhưng về lâu dài, sẽ giải quyết được nhiều nguy cơ tiềm ẩn.

Soạt.

Bọn hộ vệ đang cầm cung tên tránh ra một con đường.

Mấy vị mặc y phục nho sinh đang nhanh chóng bước ra.

Cầm đầu là một thanh niên, y phục màu xanh, trên đầu có ghim một thanh ngọc trâm.

Mày kiếm mắt sáng, hàm râu trên cằm được chăm sóc rất cẩn thận, sau lưng mang theo một thanh kiếm, vỏ kiếm làm từ gỗ hoàng hoa lê.

"Thì ra là Lục thiếu chủ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm..."

"Lục thiếu chủ đêm khuya thăm viếng, thật là vinh hạnh cho Trần gia."

"Đều là do đám tôi tớ này không hiểu chuyện, khiến trong nhà hiểu lầm là quân phản loạn xâm nhập đến đây."

Thanh y nho sinh cười rộ lên, vuốt vuốt râu.

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng áp xuống, bọn hộ vệ xung quanh liền đem cung tên buông xuống.

"Tại hạ Trần gia, Trần Bắc Tuần."

Nho sinh áo xanh hướng về Lục Phiên chắp tay, đôi mắt sáng ngời, dường như có thần quang đang lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào Lục Phiên.

Lục Phiên tư thế lười biếng tựa trên xe lăn, tay chống cằm, lạnh nhạt nhìn xem Trần Bắc Tuần, trong mắt hắn cũng có vài phần tò mò.

Gia chủ Trần gia Trần Hạc bị gϊếŧ, Lục Phiên cho rằng giờ này Trần gia đã náo loạn thành một bầy.

Kết quả, Trần gia không loạn, ngay cả một tiếng khóc của những nữ quyến trong nhà cũng không có, ngay ngắn trật tự khiến cho người ta sợ hãi.

Hiện tại xem ra, vị Trần Bắc Tuần trước mặt này chính là then chốt.

“Trần Bắc Tuần...”

Lục Phiên híp híp mắt.

"Trần gia vậy mà sinh ra nhân vật như các hạ."

Vuốt vuốt ngón tay, Lục Phiên thuận miệng nói.

Trần Bắc Tuần cười một tiếng, hai tay áo dài rủ xuống.

"Bắc Tuần từ nhỏ đã được phụ thân dẫn lên Chung Nam thiên sơn luyện kiếm, hôm qua mới vừa hạ sơn trở về nhà, Lục thiếu không biết cũng là bình thường, đối với Lục thiếu, Bắc Tuần đã ngưỡng mộ từ lâu, mặc dù hai chân bất tiện, nhưng tài hoa hơn người, từng được quốc sư tán thưởng, chính là tấm gương cho người đọc sách chúng ta.”

Trong lâm viên.

Chỉ nghe thanh âm hùng hồn tràn đầy khí phách của Trần Bắc Tuần vang lên.

Ngữ khí mặc dù lấy lòng, lại không làm cho người ta chán ghét.

Vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, giống như đối với Lục Phiên thật tâm ngưỡng mộ. Lục Phiên nhếch môi, nghe nói người luyện kiếm tính tình thẳng thắn, cương trực.

Hiện tại xem ra.... Cũng không hẳn như vậy....

"Chung Nam thiên sơn.... Kiếm phái?"

Nhϊếp Trường Khanh ở bên cạnh, tròng mắt co lại.

Bách Gia Chư Tử.... Kiếm phái!

Xuất thân Đạo tông, lại từng xếp hạng thứ mười, tất nhiên Nhϊếp Trường Khanh đối với kiếm phái cũng không hề lạ lẫm. Kiếm phái không phải môn phái bình thường, có thế liệt vào Bách Gia Chư Tử, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ cùng với bối cảnh thần bí.

"Ta rất thích những người trung thực như ngươi!"

Lục Phiên vuốt vuốt ngón tay, nở nụ cười đầy thâm ý nói.

Kiếm phái à?

Đây chính là thế lực sau lưng ba đại thế gia, chính là những người này làm cho phụ thân kiêng kỵ à... Kiếm phái sao?

Sau đó, tầm mắt hắn nâng nhẹ lên, nhìn về phía Trần Bắc Tuần, đối phương đến từ Kiếm phái làm cho Lục Phiên hơi kinh ngạc.

Có vẻ từ lâu, Kiếm phái này đã bắt tay vào chuẩn bị.

Bắc Lạc thành là một trong sáu đại thành bảo hộ Đế kinh, vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Kiếm phái nếu có ý định khống chế ba đại thế gia, không cần nói cũng có thể biết mục đích của bọn hắn là gì.

Không biết phụ thân biết việc này hay không, có an bài gì chưa.

"Lục thiếu quá khen."

Trần Bắc Tuần sắc mặt không hề thay đổi nói.

"Lão Nhϊếp, thả người, chúng ta là tới thu thuế, cần phải dùng lý lẽ để người ta tâm phục khẩu phục."

Lục Phiên nghiêng đầu sang nhìn Nhϊếp Trường Khanh nói.

Nhϊếp Trường Khanh im lặng thu hồi đao mổ heo. Tên gia đinh run rẩy, bịt lấy vết thương đang đổ máu trên đùi, vừa lăn vừa bò nhào về hướng Trần Bắc Tuần.

"Đa tạ Lục thiếu, mời Lục thiếu vào phủ uống chén rượu, đêm tối trời lạnh, tại hạ lập tức sai người đi hâm rượu, giúp thân thể Lục thiếu ấm áp."

Trần Bắc Tuần nhìn sang thân thể tràn đầy thương tích, sắc mặt lạnh lùng Nhϊếp Trường Khanh, đôi mắt co rụt lại.

Người này... Vậy mà còn sống.

Đạo tông thứ chín Hàn Liên Tiếu, thất thủ rồi sao?

Bị Lục Phiên ngăn cản?

Tuy rằng trong lòng Trần Bắc Tuần rung động, nhưng nụ cười trên mặt không hề suy giảm.

Lục Phiên phất tay áo.

"Uống rượu thì không cần, phụ thân sai ta tới thu thuế, chúng ta bàn chính sự."

Lục Phiên nói.

"Nếu thành chủ ra lệnh, Trần gia không dám không nghe, Bắc Tuần vừa trở về nhà, biết được phụ thân vậy mà cấu kết phản quân, trong lòng đau xót, may nhờ Lục thành chủ anh minh sáng suốt, tiêu diệt đầu sỏ tội ác, cứu vớt Bắc Lạc thành trong nước sôi lửa bỏng, trong lòng Trần Bắc Tuần kính nể vô cùng, từ nay về sau, Trần gia ta sẽ nghiêm túc chỉnh đốn, triệt để sửa chữa để chuộc lại lỗi lầm, người đâu, lấy cho ta một ngàn lượng bạc trắng.”

Trần Bắc Tuần vuốt nhẹ hàm râu, đối với thị vệ sau lưng ra lệnh.

Trần Bắc Tuần trên mặt nở nụ cười tươi như hoa. Chung quanh hắn, các thành viên Trần gia có chút kính sợ nhìn Lục Phiên cùng với bên cạnh hắn Ngưng Chiêu.

Hình ảnh Ngưng Chiêu đại khai sát giới trên đầu thành mấy ngày trước, tới nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu óc bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, từ trong nội phủ, có hai tên gia đinh nâng hai rương ngân lượng đi tới lâm viên.

Gió đêm thổi nhẹ, ánh trăng lạnh lùng như nước.

Rọi qua từng nén bạc, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, tay chống cằm, lười biếng ngáp một cái.

Đối mặt với hai rương bạc, ánh mắt hắn bình tĩnh, nội tâm không hề dao động.

"Lục thiếu, không biết số tiền thuế này... Đã đủ chưa?"

"Không thẹn là thế gia, giàu nứt vách đổ tường..."

Lục Phiên cười nhẹ, tay vuốt vuốt chiếc. chăn mỏng bằng lông dê đắp trên đùi.

Sau đó, nụ cười trên mặt, chậm rãi thu lại.

"Ngày đó trên đầu tường, người của ba đại thế gia mỉa mai ta là một kẻ tàn phế, làm cho tinh thần của ta bị tổn thương nặng nề, đến nay mỗi lần nhớ lại, trong lòng vẫn còn uất ức, một ngàn lượng bạc, khó mà phai mờ được vết thương trong lòng ta."

Lục Phiên thản nhiên nói.

Sắc mặt của Trần Bắc Tuần đột nhiên cứng lại, đây là... Chê không đủ tiền?

"Người đâu, lấy thêm ngàn lượng bạc trắng tới!"

Trần Bắc Tuần vẻ mặt hơi cứng lại một chút, sau đó vuốt râu, cười nhạt nói.

"Chờ một chút..."

"Tiểu Trần à, thật ra tiền bạc không quan trọng."

Lục Phiên đột ngột nói ra.

Trên môi nở nụ cười, dưới ánh trăng, thoạt nhìn vẻ mặt của hắn có phần chân thành.

"Lục Phiên ta từ nhỏ chân bị tật nguyền, hành động bất tiện, sinh hoạt cũng khó mà đảm bảo, cho nên nguyện vọng lớn nhất của đời ta, chính là muốn có được một ngôi nhà thuộc về bản thân, dùng để sau này dưỡng già..."

"Hôm nay cùng ngươi nói chuyện rất hợp ý, ta nhìn ngươi cũng thuận mắt, ngươi xem coi..."

Sắc mặt Trần Bắc Tuần đột nhiên ngơ ngác. Hắn nhìn Lục Phiên, trông thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của Lục Phiên sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

"Việc nhỏ, Trần gia ta những thứ khác không nhiều, nhưng trang viên nhiều, chỉ cần Lục thiếu hài lòng, Bắc Tuần sẵn sàng từ bỏ yêu thích của bản thân."

Trần Bắc Tuần đột nhiên cười ha hả, hào khí ngút trời nói.

Sau đó, vung tay lên.

"Tiếp tục lấy tiền, mặt khác đem khế đất ra cho ta."

Trần Bắc Tuần quát lên.

Hắn cực kỳ phối hợp với Lục Phiên.

Lời nói vừa ra.

Xung quanh hắn rất nhiều thành viên Trần gia lập tức chuyển động thân thể.

Bây giờ tại Trần gia, lời nói của Trần Bắc Tuần rất có trọng lượng, dù sao sau lưng hắn là Kiếm phái, là then chốt để Trần gia có thể tiếp tục tồn tại ở Bắc Lạc thành.

Rất nhanh.

Lại có hai rương ngân lượng được đem tới.

Mặt khác còn có tỳ nữ đem tới một xấp khế đất.

Nhìn một xấp dày khế đất trong tay Trần Bắc Tuần, khóe miệng Lục Phiên giật một cái ….Chó nhà giàu!

Trần Bắc Tuần cầm lấy khế đất, nhìn lướt qua.

Sau đó, triển khai bước chân, chậm rãi hướng về phía Lục Phiên bước tới.

Ngưng Chiêu bước chân di động, trong đan điền, linh khí phun trào, khí huyết chấn động.

"Dừng lại."

Thiền Dực kiếm trong tay Ngưng Chiêu khẽ động, ngăn lại Trần Bắc Tuần, lời nói lạnh lùng như băng tuyết.

"Tiểu Nghê, đi lấy khế đất."

Lục Phiên vỗ vỗ bởi vì có chút sợ hãi mà co lại thân thể Nghê Ngọc.

Nghê Ngọc nghe tiếng, vội vàng chạy chậm tới.

Theo trong tay Trần Bắc Tuần nhận lấy khế đất.

"Công tử."

Nghê Ngọc chạy trở về, đem khế đất đưa cho Lục Phiên.

Ánh mắt quét nhìn một xấp dày khế đất, Lục Phiên hít sâu một hơi.

Bên trong có rất nhiều khế đất liên quan đến phòng ốc, cửa hàng, rất nhiều sản nghiệp, phạm vi rộng rãi, rắc rối vô cùng.

Mục đích Trần Bắc Tuần đưa ra những khế đất này cũng không đơn giản.

Đây là đang ám chỉ Lục Phiên, Trần gia không thể xảy ra rung chuyển, nếu không, nhất định sẽ tạo nên Bắc Lạc thành dân chúng lầm than.

Đây cũng chính là điều mà Lục Trường Không kiêng kỵ, sản nghiệp của ba đại thế gia quá lớn, liên quan sâu rộng, dễ tạo thành rút dây động rừng.

Bầu không khí hết sức yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió thổi, cùng với sóng nước nhộn nhạo của mặt hồ trong lâm viên.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, dưới ánh trăng, yên tĩnh lật từng trang khế đất.

Không khí tĩnh mịch, làm cho mọi người ngay đến thở mạnh cũng không dám.

Gương mặt của Trần Bắc Tuần nở nụ cười."Lục thiếu từ từ chọn, có thể làm cho Lục thiếu vui lòng là vinh hạnh của Trần gia ta."

Bỗng nhiên.

Ánh mắt của Lục Phiên sáng lên, từ trong một xấp dày khế đất rút ra một trang, còn lại đặt trên đùi.

Hắn phủi phủi trang khế đất, nhìn kỹ, khóe miệng hơi mỉm.

"Đã chọn được, chính là nó."

Trần Bắc Tuần chắp tay, cười nhẹ nói:"Lục thiếu, nhanh như vậy đã chọn được? Một trăm tòa phủ đệ, một nghìn căn cửa hàng, Lục thiếu không nhìn kỹ lại một chút?"

"Không biết tòa trang viên nào may mắn như vậy, có thể lọt được vào mắt của Lục thiếu?"

Lục Phiên đưa khế đất cho Nghê Ngọc.

Sau đó, cả người liền dựa trên xe lăn, hai mắt nhắm lại.

Nghê Ngọc cầm lấy khế đất đưa ra trước ánh trăng nhìn kỹ.

"Vị trí công tử chọn là.... Túy Trần các, nằm trên đảo ở giữa Bắc Lạc hồ."

Thanh âm của Nghê Ngọc như giọt nước rơi vào trên khay ngọc, linh lung trong trẻo, đọc xong, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Nụ cười của Trần Bắc Tuần trực tiếp cứng lại...

Nhϊếp Trường Khanh giống như đang nằm mơ.

Cánh tay cầm kiếm của Ngưng Chiêu cũng giật một cái.

Không chỉ là bọn hắn, những người còn lại của Trần gia cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Tên này có phải đang đùa giỡn hay không?

Bọn hắn tuyệt đối không ngờ Lục Phiên sẽ chọn nơi này.

Túy Trần các, tên nghe rất hay, rất nên thơ, nhưng thực tế...

Chính là một nơi gió trăng.

Lục Phiên ngươi muốn dưỡng già... Liền chọn kỹ viện?