Ước chừng một phút sau, trong khung chat xuất hiện
lời đáp của đối phương: “Ha ha, tôi biết rồi, sản phẩm của
mấy người thật sự không tệ, để tôi nghĩ thêm xem sao”.
Ha ha là có ý gì, Ninh Ngọc Lâm cũng biết những lời
này đều là dối gạt cả.
Nhìn câu nói khách sáo này của đối phương, cậu ta
nhanh chóng suy tư, nghĩ đến mức đầu như muốn nổ
tung, nhưng vẫn gắng gượng, lại gõ thêm một vài lời nịnh
nọt và hứa tặng ưu đãi hơn.
Chỉ cần có thể khiến đối phương đặt đơn hàng thì dù
có bắt Ninh Ngọc Lâm làm cháu, cậu ta cũng đồng ý.
Hoắc Khải lại đột ngột lên tiếng lần nữa: “Lúc trước
chỉ là lừa gạt thôi, vậy mà cậu còn đáp lại như vậy nữa,
chắc hẳn anh ta sẽ quay gót đi thẳng luôn đấy”.
Ngón tay gần như sắp sửa ấn vào phím enter của Ninh
Ngọc Lâm chợt ngừng lại, cậu ta quay đầu nhìn chằm
chằm Hoắc Khải, tỏ vẻ khó chịu: “Anh lại đang nói bừa cái
gì thế, anh biết cách buôn bán chắc! Đừng tỏ ra như mình
có khả năng kinh doanh, nếu thật sự giỏi thế thì anh lại để
chị gái tôi sống trong căn nhà nát mà đến cái lò sưởi cũng
không có kia sao?”
“Tôi phải xin lỗi hai mẹ con cô ấy về những chuyện
trước kia, điều này tôi thừa nhận. Nhưng bây giờ, chuyện
nào ra chuyện đó”, đối mặt với Ninh Ngọc Lâm tính tình
nóng nảy nhưng Hoắc Khải vẫn không tức giận, chỉ bình
tĩnh nói: “Căn cứ theo lịch sử trò chuyện trước kia, gần
như có thể đoán được vị khách này của cậu không phải
kiểu người ưa nịnh, chắc hẳn thân phận địa vị của người
này còn cao hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Người kia
đã nghe những lời nịnh nọt đến mức tai mọc kén luôn rồi.
Cậu muốn có được sự tin tưởng của người này, thì trước
tiên phải tỏ ra hờ hững. Bởi vì loại người này có lòng ham
muốn chỉnh phục rất mạnh. Nếu cậu quá yếu thì anh ta sẽ
không có cảm giác thành tựu khi chinh phục được, thế
nên cũng sẽ không có hứng thú với cậu. Chỉ khi nào cậu
khiến anh ta cảm thấy mình đang đối diện với một người
ngang tầm, thì mới có khả năng hợp tác được”.
Ninh Ngọc Lâm nghe anh nói mà khẽ sững người.
Trước kia hễ mỗi lúc cậu ta nói tục với Lý Phong thì cái đồ
mọt sách này chỉ biết tỏ ra giận sôi người, bảo cậu ta toàn
nói những lời kiểu ‘không văn hóa, lưu manh; hoặc là sẽ
phất tay áo rồi quay gót đi thẳng.
Dùng việc trốn tránh để chứng minh sự dũng cảm của
bản thân chính là biểu hiện điển hình của kẻ hèn nhát.
Thế nên trước giờ Ninh Ngọc Lâm vẫn luôn ghét bỏ Lý
Phong, cũng chính bởi cảm thấy Lý Phong không có khí
khái đàn ông gì hết.
Chỉ cần lao lên đánh một trận, dù có đầu rơi máu chảy
thì cậu ta cũng sẽ kính nể người đó là đàn ông.
Còn lúc này, Hoắc Khải không hề tức giận, cũng
không giơ tay chỉ trỏ, lại càng không trốn tránh, mà chỉ
bình tĩnh giảng giải lại theo suy nghĩ của mình, khí chất
này khác hoàn toàn với Lý Phong trước kia.
Nếu như không biết rõ gương mặt này là của ai thì
Ninh Ngọc Lâm còn ngỡ rằng mình đã gặp phải một người
tên tuổi trong xã hội thượng lưu rồi ấy chứ.
Không đúng, không đúng, đây không phải nhân vật tai
to mặt lớn trong xã hội thượng lưu nào cả, anh ta chỉ là
một con mọt sách mà thôi!
“Nói nhăng nói cuội, anh tưởng có thể lừa tôi bằng
mấy lời linh tinh này được á? Chân còn chưa đặt vào giới
kinh doanh mà còn muốn dạy tôi cách buôn bán?” Ninh
Ngọc Lâm khinh thường bĩu môi.
Hoắc Khải tỏ vẻ hờ hững: “Cậu không tin thì tôi cũng
đành chịu thôi, nhưng trước khi trả lời người kia, tốt nhất
cậu nên đọc lại lịch sử trò chuyện hồi trước, xem xem sau
khi vị khách này nhìn thấy câu nào mới dần dần tỏ ý
không muốn hợp tác”.
“Tôi thấy anh mới đúng là đồ úng não!“ Ninh Ngọc
Lâm lẩm bẩm, nhưng tay lại không hề ấn vào phím enter.
Đơn hàng lần này quá quan trọng, những lời Hoắc Khải
nói làm cho cậu ta cảm thấy đắn đo. Lỡ như đối phương
thật sự không thích được nịnh thì phải làm sao?
Thêm vài giây nữa, Ninh Ngọc Lâm mới cố nén cơn
khó chịu trong lòng mà mở lịch sử trò chuyện ra đọc lại
một lượt. Vừa kéo xem, cậu ta vừa chửi thầm, không ngờ
mình lại bị một con mọt sách dọa tái mét.
Nhưng khi cậu ta dùng một lối nghĩ hoàn toàn khác để
đọc lại lịch sử trò chuyện, quả thật đã phát hiện ra được
một vài manh mối.
Theo như lịch sử trò chuyện, lúc mới đầu vị khách họ
Liêu này luôn đáp rất thẳng thắn, mục đích cũng rất ổn.
Nhưng sau khi nhân viên bán hàng Tiểu Trương tỏ vẻ lấy
lòng anh ta để lựa chọn hàng hóa, thì anh ta lại có vẻ đáp
qua loa cho có lệ. Sau đó nữa, Tiểu Trương càng nói mấy
lời nịnh nọt nhiều thì anh ta lại càng tỏ rõ ý tứ không
muốn hợp tác.
Ninh Ngọc Lâm nhíu mày, nếu như bỏ qua tất cả nhân
tố khách quan, thì có vẻ tình huống hiện giờ giống hệt
những gì cái đồ mọt sách kia nói.
Dù không nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Ngọc Lâm nhưng
nhìn vào mục địa điểm và thời gian của lịch sử trò chuyện
trên màn hình, Hoắc Khải cũng có thể xác định được cậu
em vợ của mình đã nhìn ra đầu mối.
Anh lại mở miệng nói tiếp: “Những khách hàng mạnh
mẽ kiểu này vô cùng có chủ kiến, hoặc nên nói là có tâm
lý phản nghịch rất mạnh. Dù anh ta cảm thấy sản phẩm
của các cậu không tồi nhưng cậu cũng tuyệt đối đừng
bao giờ nói ra những câu khen ngợi tầm nhìn của anh ta.
Bởi vì anh ta chỉ muốn tỏ ra mình là người có ánh mắt độc
đáo, nếu người khác khen anh ta, trái lại sẽ khiến anh ta
thấy khó chịu. Dù rằng đã có ý định mua nhưng rồi cũng
sẽ không mua nữa”.
Ninh Ngọc Lâm xem xong lịch sử trò chuyện, lúc này
đang vô cùng do dự, bởi vì tất cả dấu hiệu trên mọi khía
cạnh đều đang chứng minh rõ Hoắc Khải nói đúng.
Nhưng cậu ta vẫn không biết nên trả lời khách hàng ra
sao, bình thường nói chuyện với khách hàng vẫn luôn phải
tỏ ra nịnh nọt lấy lòng, người ta cầm tiền tới đưa cho
mình, sao mình có thể đòi bình đẳng với người ta được?.
Dù trong lòng băn khoăn đủ điều nhưng Ninh Ngọc
Lâm cũng không tiện chủ động hỏi. Đối với cậu ta, mở
miệng ra hỏi cái đồ mọt sách mà bản thân vẫn luôn coi
thường chính là một sự sỉ nhục.
Hoặc Khải có thể thông qua vài câu trong lịch sử trò
chuyện mà đánh giá được tâm thái khách hàng, tất nhiên
cũng có thể nhìn ra được cậu em vợ của mình đang do dự
điều gì.
Anh chủ động lên tiếng: “Những lúc thế này, hẳn là
cậu nên tỏ rõ thành ý của bên cậu đối với khách hàng.
Sản phẩm có tốt hay không thì khách hàng tự có phán
đoán của họ, không cần cậu phải nhiều lời. Chỉ cần khiến
anh ta cảm nhận được thành ý của cậu thì tất nhiên sẽ
buôn bán thành công. Như thế nào là thành ý, cậu kinh
doanh bao nhiêu lâu như vậy rồi chắc hẳn cũng rất rõ
đúng không?”
Một loạt lời của Hoắc Khải khiến Ninh Ngọc Lâm lập
tức thông suốt.
Trong đầu cậu ta chợt nảy ra suy nghĩ, lập tức gõ một
loạt, có điều vừa gõ chữ mà vẫn không quên tỏ ra khó
chịu: “Anh nói bao nhiêu thế, nếu như khiến khách quen
của tôi chạy mất, để xem tôi xử lý anh thế nào!“
Nhìn những dòng chữ mà Ninh Ngọc Lâm gõ ra, Hoắc
Khải chỉ cười nói: “Nếu thật sự dọa anh ta chạy mất thì
cậu xử lý tôi sau cũng chẳng muộn, thôi cậu cứ làm việc
trước đi, tôi đi rót cho cậu ly nước”.
Đến nhà bếp rửa ly thật sạch, rót nước nóng vào, vừa
về đến phòng khách liền nhìn thấy Ninh Ngọc Lâm đang
khua khua nắm tay, hào hứng hô: “Yes! Yes!”
Thấy bộ dạng đó của cậu ta, Hoắc Khải liền biết mọi
chuyện đã thành công. Anh đưa ly nước cho cậu ta rồi
nói: “Uống chút nước đi”.
“Khách hàng muốn lập tức đến xưởng lấy hàng luôn
hôm nay!“ Ninh Ngọc Lâm đứng dậy, nhận lấy ly nước,
đột nhiên uống một ngụm to, sau đó nhanh chóng đặt ly
xuống bàn, rồi vội vàng chạy ra ngoài: “Giờ anh ta đang ở
gần chỗ nhà máy, tôi phải nhanh chóng đi đây!”
“Vậy cậu đi đi, xong việc nhớ tới nhà tôi ăn cơm” Hoắc
Khải khách sáo nói.
Bước chân của Ninh Ngọc Lâm hơi ngừng, cậu ta quay
đầu, nhìn Hoắc Khải bằng vẻ mặt là lạ: “Anh muốn mời tôi
ăn cơm á? Uống nhầm thuốc rồi à?”
Trước kia cứ hễ nhìn thấy cậu ta là Hoắc Khải lại né
như né tà, chỉ hận không thể cách xa tám trăm dặm, bây
giờ lại còn chủ động mời cậu ta đến nhà ăn cơm?
Hoắc Khải cười trừ, nói: “Cậu là em vợ của tôi mà, đều
là người một nhà cả, đến nhà tôi ăn cơm thì có gì không
đúng chứ?”
“Không phải là anh uống nhầm thuốc thì là tôi chưa
tỉnh ngủ… Ninh Ngọc Lâm lầm bầm rồi quay người đi, thế
nhưng vừa mới mở cửa ra bỗng khựng lại.
Có vẻ cậu ta đang do dự gì đó, đợi thêm mây giây, cậu
ta bỗng chạy tới kéo tay Hoắc Khải rồi nói: “Đi thôi, anh đi
cùng tôi!”
Hoắc Khải buồn bực hỏi: “Đi đâu cơ?”
“Đến nhà máy chứ đâu!” Ninh Ngọc Lâm liếc mắt: “Dù
rằng tôi vẫn rất khó chịu với anh, nhưng lần này có thể vớt
về được vị khách này, công lao của anh cũng không nhỏ.
Ninh Ngọc Lâm tôi không phải người thích chiếm công
người khác, anh đi đến xưởng với tôi, nếu boss mà thưởng
tiền thì tôi sẽ đưa thẳng cho anh, để tránh sau này anh nói
tôi chiếm hời của anh”.
Hoắc Khải dở khóc dở cười, anh coi cậu ta là em vợ
nên mới tiện tay giúp mà thôi, chứ không nghĩ tới việc
kiếm tiền nhờ chuyện này.
Nhưng Ninh Ngọc Lâm căn bản không thèm để ý,
những chuyện mà cậu ta đã quyết, dù anh có bằng lòng
hay không thì cũng nhất định phải làm! Nếu còn nói nhiều
thêm vài cậu, có khi cậu ta sẽ lại nhe răng toét miệng
muốn đánh anh luôn ấy.
Bó tay với cậu em vợ tính tình nóng nảy này, Hoắc
Khải đành phải đi cùng cậu ta.
Khoan hãy nói, điều kiện kinh tế của Ninh Ngọc Lâm
quả thật khá khẩm hơn Ninh Thần, ít nhất cậu ta cũng sở
hữu một chiếc xe trị giá mấy trăm ngàn tệ.
Trên đường đi, Ninh Ngọc Lâm không thể nén nổi tò
mò, bèn hỏi: “Anh từng học tâm lý học à?”
“Cũng có học đôi chút, lúc đầu tính thi chứng chỉ,
nhưng sau đó cuộc thi nhà tư vấn tâm lý trong nước đã bị
hủy bỏ”. Hoắc Khải trả lời.
Lời này cũng không phải nói dối, hồi trước anh từng
theo học mấy vị học giả tâm lý học, trên thương trường
quả thật cũng ứng dụng thành công nhiều lần.
Ninh Ngọc Lâm “ồ” một tiếng, sau đó lại bĩu môi: “Bao
nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng có lúc thấy việc anh