Cô cười lạnh một tiếng: “Vậy à, thật thế thì anh đúng
là thiên tài rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày trước khi tôi
mở cửa hàng trên Taobao, anh cũng nghĩ việc đó đơn giản
lắm mà. Tới lúc coi xong cái đống quy tắc phức tạp kia thì
anh lại kêu không hiểu gì. Sao nào? Bỗng nhiên được mở
mang đầu óc à?”
Hoắc Khải ngây người, giờ anh mới nhớ lại, lúc Ninh
Thần mới mở cửa hàng, quả thực Lý Phong chỉ cần đọc
đống quy tắc đó là thấy hoa mắt chóng mặt. Với một
người không hiểu về quản trị kinh doanh, đừng nói là mới
đọc vài lần, dù cho có đọc thuộc làu những quy tắc đó đi
nữa thì cũng chưa chắc có thể vận dụng chúng một cách
tốt nhất.
Nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của Ninh Thần,
dù trong lòng Hoắc Khải thầm mắng mỏ, nhưng chỉ có thể
đáp: “Không phải đột nhiên hiểu biết đâu, mà thật ra anh
cũng từng tự học mấy kiến thức này”.
“Bớt dùng chiêu này đi, tôi không cần biết ai dạy anh
mấy thứ này, và cũng chẳng cần biết anh bỏ ra bao nhiêu
tiền để nhờ người giúp đỡ, nhưng nếu như anh muốn tôi
nghỉ việc thì bỏ ngay ý nghĩ đấy đi, không bao giờ!” Ninh
Thần Lạnh lùng nói, xoay người đi về hướng phòng tắm.
Trong lòng cô có lẽ đã sớm cho rằng, chồng của mình
vừa nội trợ vừa mở cửa hàng, tất cả đều là để che mắt cô.
Bước đầu là dựa vào việc nội trợ để cải thiện hình
tượng bản thân, sau đó dùng doanh thu của cửa hàng
trên Taobao khiến cô lơ là cảnh giác, cuối cùng sẽ bắt cô
thôi việc để ở nhà livestream bán hàng.
Một khi đã thôi việc rồi, mà cái việc livestream bán
hàng kia lại còn không thuận lợi, thì sẽ phải làm sao?
Lúc đó, chỉ có thể bán nhà thôi!
Có lẽ Hoắc Khải cũng chẳng thể ngờ được, vì trước
đây Lý Phong để lại cho Ninh Thần toàn những ấn tượng
xấu, nên bây giờ cô cũng nhìn nhận tất cả mọi thứ anh
đang làm theo hướng vô cùng tiêu cực.
Lắc đầu bất lực, Hoắc Khải thật sự muốn lôi linh hồn
của Lý Phong ra mà đánh một trận nhừ tử.
Anh ta ngốc tới mức bị chính vợ mình khinh thường
như vậy, đúng là quá vô dụng!
Đêm đó, tất nhiên Hoắc Khải vẫn phải ngủ trên sofa.
Mặc dù cuộc nói chuyện đêm hôm trước không hề
suôn sẻ, nhưng hôm sau Hoắc Khải vẫn dậy sớm để
chuẩn bị bữa sáng.
Cô nhóc Đường Đường rất hài lòng về bữa sáng, ăn
liền một lúc hai quả trứng ốp la, hai ly sữa nóng, lại còn
thêm ba cây xúc xích chiên, nhiều tới mức bụng căng
phồng lên.
Hôm nay là thứ 7, nhưng Ninh Thần đã sắp xếp cho
Đường Đường học thêm tiếng Anh, vì vậy cô bé vẫn phải
đi hoc
Vừa ăn xong bữa sáng, Ninh Thần chẳng nói chẳng
rằng đã đưa con gái đi học, bầu không khí bất hoà thấy
rõ.
Đóng cửa phòng lại, Hoắc Khải lại tiếp tục thở dài, dù
gì trước đây anh cũng là người thừa kế của nhà họ Hoắc,
vậy mà giờ lại bị một người phụ nữ đã có chồng đối xử
lạnh nhạt như vậy. Nghĩ lại quá khứ huy hoàng ngày xưa,
thật đúng là khiến người ta thổn thức không thôi.
Dù trong lòng chẳng mấy vui vẻ, nhưng Hoắc Khải
cũng không vì thế mà bỏ cuộc, sau khi sống lại nếu muốn
có chỗ đứng vững vàng, đầu tiên phải duy trì được mối
quan hệ hoà thuận trong gia đình này đã.
Nếu như ngay cả một người phụ nữ đã có con cũng
không trị được, thì anh làm gì còn mặt mũi nào mà quay
lại nhà họ Hoắc?
Sau khi làm xong vài mẩu quảng cáo và gửi chúng đi,
Hoắc Khải xuống bếp định nấu mỳ ăn.
Trước đây anh từng theo học nấu ăn cùng mấy đầu
bếp Michelin nổi tiếng, nấu mỳ được xem như một trong
những món quan trọng nhất. Đối với món ăn này, Hoắc
Khải rất tự tin với tay nghề của mình.
Tuy nhiên, anh vừa đổ mỳ ra thì bỗng nghe thấy tiếng
gõ cửa.
Anh rửa sạch tay rồi ra mở cửa, chàng trai trẻ tuổi tay
ôm bịch hoa quả đứng trước mặt anh cứ thế bước thẳng
vào trong, vừa vào đã gọi lớn: “Đường Đường, cậu đem đồ
ăn ngon tới cho cháu nè!”
Gọi mấy câu mà không thấy ai đáp lại, trong phòng
ngủ cũng trống trơn, chàng trai trẻ tuổi kia liền quay đầu
hỏi: “Đường Đường đâu rồi?”
Thái độ của cậu ta chẳng lịch sự chút nào, lại còn có
chút tự tiện. Đây rõ ràng không phải nhà cậu ta, mà thái
độ lại như thể cậu ta chính là chủ nhà vậy.
Nhưng Hoắc Khải cũng không tức giận, bởi vì chàng
trai này chính là em ruột của Ninh Thần – Ninh Ngọc Lâm.
Ngày xưa khi Ninh Thần và Lý Phong kết hôn, bố mẹ
vợ tức tới mức từ mặt con gái, từ đó trở đi gần như chẳng
còn giữ liên lạc. Hai năm đầu Lý Phong cũng có đem quà
cáp tới nhà vợ vài lần, nhưng đều bị bố vợ Ninh Quốc
Năng đuổi thẳng cổ.
Sau đó anh ta cũng tức giận rồi không còn tới nữa.
Tuy rằng bố mẹ vợ không thèm ngó ngàng gì tới hai
người họ, nhưng em vợ Ninh Ngọc Lâm thì lại thường
xuyên tới thăm chị và cháu gái của mình.
Còn về phần Lý Phong, Ninh Ngọc Lâm căn bản cũng
chẳng thèm ngó ngàng tới, một tên nghèo kiết xác chỉ
biết mỗi việc học, làm sao có thể xứng với chị gái xinh
đẹp giỏi giang của cậu ta chứ? Chẳng hiểu ngày xưa chị
gái cậu ta nghĩ gì mà lại đồng ý cưới một người như vậy.
Mỗi lần tới chơi, Ninh Ngọc Lâm đầu ra sức sai bảo Lý
Phong. Mà một người vốn đang buồn bực vì công việc
như Lý Phong làm sao nuốt nổi cục tức này cơ chứ, thế
nên cứ hễ nhìn thấy Ninh Ngọc Lâm thì anh ta liền chủ
động tránh mặt.
Ninh Ngọc Lâm cũng chẳng thèm để ý, kệ anh ta thích
làm gì thì làm, không nhìn thấy còn đổ chướng mắt.
Tóm lại là người nhà của Ninh Thần đầu có quan hệ
chẳng mấy tốt đẹp với Lý Phong.
Nhưng giờ đây, linh hồn đang sống trong cơ thể Lý
Phong lại là của Hoắc Khải, dù cho anh biết những
chuyện trong quá khứ kia, nhưng cũng không có ý định ra
mặt giúp đỡ Lý Phong.
Lý Phong bị coi thường, chỉ có thể trách anh ta bất tài
vô dụng mà thôi, không trách người khác được.
Vì thế, đối với Ninh Ngọc Lâm này, Hoắc Khải tỏ ra khá
là lịch sự: “Dạo gần đây Đường Đường mới đăng ký đi học
thêm tiếng Anh, giờ này được mẹ đưa đi học rồi”.
“Mới lên lớp hai mà đã đi học thêm tiếng Anh?”, Ninh
Ngọc Lâm lẩm bẩm, rồi quay qua nhìn Hoắc Khải hỏi:
“Còn anh thì sao? Không phải đi làm à?”
Từ ngữ điệu của Ninh Ngọc Lâm có thể nhận ra ngay,
câu nói kia rõ ràng là để chất vấn anh, chứ không phải
quan tâm hỏi han gì.
Hoắc Khải đáp: “Đợt trước bị thương, tới giờ vẫn chưa
lành”
“Tôi biết, chẳng qua là say rượu nên lúc lái xe điện bị
ngã thôi, đàn ông đàn ang, bị thương có chút xíu mà làm
mình làm mẩy như đàn bà vậy, anh nghỉ ở nhà bao lâu rồi?
Chẳng lẽ anh tính để chị tôi nuôi anh cả đời chắc?”, Ninh
Ngọc Lâm bực tức mắng mỏ.
Hoắc Khải cũng không nói gì, tuy rằng tính khí của anh
không được như mấy vị cao tăng đắc đạo trong truyền
thuyết, dù du͙© vọиɠ bùng lên cũng chẳng nhíu mày,
nhưng cũng không tới mức chỉ vì vài câu nói của người
khác mà dễ dàng tức giận.
Có điều, Hoắc Khải càng im lặng thì Ninh Ngọc Lâm lại
càng được đà lấn tới.
Khi cậu ta vừa định tiếp tục mắng mỏ để trút giận thay
chị gái, thì đột nhiên điện thoại reo lên.
Ninh Ngọc Lâm lườm Hoắc Khải một cái rồi nhấc máy:
“Alo, ồ, không phải là chuyện này đã để cho Tiểu Trương
giải quyết rồi sao? Không phải chứ, cậu ta cũng biết ăn
nói mà nhỉ. Được rồi, tôi biết rồi, giờ tôi lập tức giải quyết
đây”.
Nói một hồi, Ninh Ngọc Lâm cúp máy rồi lập tức mở
máy tính lên.
Sau khi tải phần mềm liên lạc riêng của công ty về,
Ninh Ngọc Lâm đăng nhập vào tài khoản của mình, rồi coi
lịch sử nhắn tin của một người trong group chat.
Có cậu ta ở đây, Hoắc Khải cũng mặc kệ mà quay lại
việc bếp núc, sau khi xong việc liền đi qua coi cậu ta đang
làm gì.
Ninh Ngọc Lâm không chú ý tới Hoắc Khải đang đứng
sau lưng, mà dù có biết đi chăng nữa thì cũng chẳng
thèm quan tâm.
Sau khi xem lướt qua lịch sử nhắn tin, cậu ta dùng
quyền admin gửi tin nhắn cho cấp dưới của mình: “Cậu
không cần nói chuyện với khách nữa, báo với khách sẽ
chuyển người liên lạc thành tôi”.
Hiện nay rất nhiều công ty đều sử dụng phầm mềm
liên lạc chuyên dụng thế này, khách hàng chỉ cần vào
website là có thể nói chuyện online trực tiếp với nhân viên
kinh doanh.
Công ty của Ninh Ngọc Lâm vừa cho ra mắt một dòng
sản phẩm mới, nhưng vì đối thủ cạnh tranh quá nhiều mà
mức tiêu thụ không mấy khả quan. Hôm nay có một
khách hàng họ Liêu cần tư vấn, lúc đầu nói chuyện khá
vui vẻ, còn kêu muốn đặt 100 chiếc về dùng thử. Vậy mà
chẳng biết làm sao, nói được một hồi có vẻ lại không
muốn mua nữa.
Nhắm thấy đơn hàng này sắp bị từ chối, nên công ty
liền vội vàng gọi cho Ninh Ngọc Lâm, kêu cậu ta đích thân
giải quyết.
Nếu không cứu vớt được đơn hàng này, tổng giám đốc
nhất định sẽ vì tức giận mà đuổi việc nhân viên!
Ninh Ngọc Lâm là giám đốc phòng kinh doanh của
công ty, nghe đồn rất lợi hại, nhưng thực chất doanh số
tiêu thụ một năm chỉ cỡ hai ba mươi triệu mà thôi, cũng
chẳng nhiều lắm. Trừ đi chỉ phí này kia, có thể kiếm được
20, 30 phần trăm cũng là khá tốt rồi.
Bản thân là giám đốc kinh doanh, nên đương nhiên
Ninh Ngọc Lâm khó thoát được trách nhiệm trong việc
doanh số sản phẩm mới không hề khả quan.
Sau khi số liên lạc vừa được chuyển tới, Ninh Ngọc
Lâm liền nhắn một tin thật dài, tính dùng sự chân thành
để thuyết phục vị khách họ Liêu kia. Mặc dù đối phương
chỉ định đặt 30 cái dùng thử, tổng đơn hàng cũng chỉ vào
khoảng mấy chục ngàn, nhưng ít nhất cũng đã bán được,
nếu bị tổng giám đốc hỏi tới cũng có cái để trình bày.
Khi Ninh Ngọc Lâm chuẩn bị nhấn phím enter, Hoắc
Khải đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng: “Nếu cậu trả lời
khách hàng như vậy, bên kia sẽ chỉ đáp lại vài câu khách
sáo rồi sẽ không còn nhắc tới việc đặt hàng nữa”.
“Anh thì hiểu cái gì! Đừng tưởng đi học vài năm mà đòi
lên mặt với tôi, không biết ai hơn ai đâu?”, Ninh Ngọc Lâm
chẳng thèm quay đầu mà đã đáp lại luôn, đồng thời cũng
nhấn nút enter.
Trong mắt Ninh Ngọc Lâm, những lời lẽ nịnh bợ rất dễ
làm thoả mãn lòng hư vinh của người khác. Chỉ cần vị
khách họ Liễu kia là một người bình thường, nhất định sẽ
bị những lời này của cậu ta làm cho cảm động!