Nghĩ đến vẻ mặt và lời nói của Hoắc Khải trước đó,
giờ phút này Hoàng Kiệt Hảo bất giác sinh ra đôi phần
cảm giác áy náy.
Buổi tuyển dụng vẫn tiếp diễn bình thường trong
bầu không khí sôi nổi như vậy.
Có lẽ bởi Hoắc Khải đã mnag đến cho mọi người
ấn tượng ôn hòa dễ gần qua chuyện của Hoàng Kiệt
Hảo, nên mỗi người bước vào phỏng vấn đều cảm
thấy bớt căng thẳng không ít, phát huy khả năng
cũng tốt hơn hẳn.
Trong đó có một số người chỉ có kiến thức nửa vời
đối với thương mại điện tử, và cũng có những người
thực sự hiểu rõ công việc.
Trong những người đó cũng có vài ba người giống
như Hoàng Kiệt Hảo, đều có trình độ chuyên môn
nhất định.
Có thể ký được hợp đồng với mấy nhân viên như
thế chắc chắn là chuyện cực kỳ tốt đối với hãng bình
nước nóng Kinh Vận vừa mới bắt đầu xuất phát.
Nhưng qua đó cũng có thể thấy được hiện giờ xã
Chương 42: Uy hϊếp
hội đầy rẫy nhân tài, sức cạnh tranh vô cùng lớn. Đổi
lại là mười năm trước, làm sao một công ty nhỏ bé vừa
mới thành lập có thể tuyển dụng được những người
tài giỏi kiểu vậy cơ chứ?
Tuy chỉ có chừng ba mươi người nhưng buổi tuyển
dụng vẫn kéo dài tận hơn ba tiếng.
Ninh Ngọc Lâm thì còn đỡ, cậu ta chỉ phụ trách
việc ngồi cạnh đưa CV, những phần việc còn lại đều
do Hoắc Khải hoàn thành.
Ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ, dù chỉ là hỏi dò
một vài vấn đề nhưng miệng lưỡi Hoắc Khải cũng đã
khô không khốc.
Lâu lắm rồi anh không đích thân phỏng vấn người
ta nữa, nhất là trong quy mô nhỏ kiểu này, đúng là
dùng dao mổ trâu chặt thịt gà.
Đến khi buổi tuyển dụng kết thúc, Hoắc Khải nhìn
theo bóng lưng người cuối cùng rời đi, sau đó đưa
mấy bản CV trong tay cho Ninh Ngọc Lâm, nói: “Chọn
mấy người này đi, phương hướng sở trường của bọn
họ tôi đã ghi lại đại khái rồi, đến lúc đó cậu bảo Hoàng
Kiệt Hảo giúp cậu tổ chức phân công nhiệm vụ cho
họ. Trình độ của anh ta cũng không tệ lắm, chắc hẳn
có thể làm tốt được chuyện này”.
Ninh Ngọc Lâm nhận lấy xấp CV, nhìn Hoắc Khải
Chương 42: Uy hϊếp
bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Anh thật sự không để
bụng đấy chứ?”
“Để bụng cái gì? Hoắc Khải hỏi ngược lại.
“Anh ta theo đuổi chị em mà, hơn nữa có lẽ đến
giờ vẫn chưa quên được đâu. Đổi lại là em thì đã đánh
cho sảng khoái thỏa thuê từ nãy rồi”, Ninh Ngọc Lâm
nói.
“Anh ta theo đuổi chị cậu và anh ta có chuyên môn
là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, anh ta đến chỗ cậu
làm việc chứ đâu phải đến nhà tôi, việc gì tôi phải để
bụng chứ”, Hoắc Khải nói.
Văn phòng mà Ninh Ngọc Lâm thuê cách nhà tầm
bảy tám cây số, khoảng cách xa như vậy, dù Hoàng
Kiệt Hảo có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không làm
được bất cứ chuyện gì.
Thế nên Hoắc Khải chẳng việc gì phải có áp lực
tâm lý cả.
Vẻ mặt của Ninh Ngọc Lâm lại càng quái lạ hơn, lý
lẽ gì thì cậu ta cũng đều hiểu, nhưng đây là chuyện có
thể nói lý được ư?
Bất kể là Hoàng Kiệt Hảo hay là Ninh Ngọc Lâm,
tất cả đều cảm thấy bất ngờ đối với biểu hiện ngày
hôm nay của Hoắc Khải.
Bọn họ không ngờ cảnh giới tư tưởng của Hoắc
Chương 42: Uy hϊếp
Khải lại cao như thế, không còn gì thích hợp hơn bốn
chữ “khoan hồng độ lượng”.
Có lẽ đối với một vài người mà nói thì cách làm
như vậy của Hoắc Khải không hề ổn.
Một người đàn ông đang nhòm ngó vợ anh mà anh
vẫn còn có thể đối xử tốt với họ ư? Đùa cái gì vậy!
Nhưng theo Hoắc Khải, Hoàng Kiệt Hảo không có
khả năng tạo thành bất cứ uy hϊếp gì với anh.
Đây là sức mạnh của sự tự tin, là niềm tin mà phải
trải qua biết bao nhiêu năm Hoắc Khải mới nuôi
dưỡng được, hoặc có thể nói đó chính là hiện thân
cho sự bá đạo của anh.
Giống hệt lời thoại trong một bộ phim điện ảnh
nào đó: “Nếu anh muốn tôi có thể đưa anh, nhưng
nếu tôi đã không muốn đưa thì anh đừng hòng đoạt.
Nếu đòi chiếm lấy, anh sẽ phải chết!”
Buổi tuyển dụng kết thúc tốt đẹp, Hoắc Khải cũng
không dây dưa thêm ở chỗ này làm gì, những việc còn
lại đều là chuyện mà Ninh Ngọc Lâm có thể xử lý
được, không cần anh phải nhúng tay quá nhiều.
Bước ra khỏi văn phòng, anh lập tức nhìn thấy
Hoàng Kiệt Hảo vẫn đứng ở đó.
Lần thứ hai nhìn thấy Hoắc Khải, vẻ mặt Hoàng
Kiệt Hảo có hơi là lạ.
Chương 42: Uy hϊếp
Anh ta không biết bản thân có nên tiếp tục dùng
thái độ lạnh băng trước kia để đối mặt với người đàn
ông này hay không, dù sao thì đối phương cũng vừa
mang đến cho anh ta một công việc mới.
Trái lại, Hoắc Khải mỉm cười với anh ta rất tự nhiên,
nói: “Vào đi, Ngọc Lâm đang chờ anh ở trong đó”.
Hoàng Kiệt Hảo “ừ” một tiếng khô khốc, sau đó đi
vào văn phòng.
Hoắc Khải cũng không để bụng về thái độ của anh
ta, chỉ rời khỏi nơi này một mình.
Trong văn phòng, Ninh Ngọc Lâm đang sắp xếp lại
CV, ngẩng đầu lên thấy Hoàng Kiệt Hảo đi tới bèn nói:
“Anh ngồi đi, em chuẩn bị xong xuôi nốt chỗ này đã”.
“Cậu cứ làm việc của mình trước đi”.
Thái độ của Hoàng Kiệt Hảo với Ninh Ngọc Lâm
cũng coi như không tệ, dù sao nếu không có Lý
Phong tự dưng nhảy ra kia thì rất có thể Ninh Ngọc
Lâm đã thành em vợ của anh ta rồi.
Ít nhất là chính bản thân Hoàng Kiệt Hảo nghĩ thế.
Về phần nếu không có Lý Phong mà lại xuất hiện
Triệu Phong hay Mã Phong gì đó thì anh ta lại chẳng
hề nghĩ tới.
Sau khi chỉnh lý xấp CV và thu dọn các loại tư liệu
ngày hôm nay xong, Ninh Ngọc Lâm bỏ tất cả vào
Chương 42: Uy hϊếp
trong một túi tài liệu, sau đó cười bảo Hoàng Kiệt Hảo:
“Bất ngờ lắm đúng không?”
“Hả? Gì cơ?” Hoàng Kiệt Hảo thắc mắc.
“Lý Phong ấy, có phải anh tưởng anh ấy sẽ làm
khó anh đúng không. Không ngờ anh ấy lại công nhận
anh?” Ninh Ngọc Lâm nhún vai: “Nói thật, ngay cả em
cũng không ngờ anh ấy sẽ lại làm vậy”.
Hoàng Kiệt Hảo không lên tiếng, nếu nói không
bất ngờ thì sai hẳn, nhưng bảo anh ta thừa nhận điểm
này thì lại rất khó.
Ninh Ngọc Lâm cũng không có ý định ép anh ta
phải nói: “Thật ra anh ấy nói rất đúng, anh đến đây để
làm việc cho em, không hề liên quan gì đến anh ấy,
thế nên cũng chẳng việc gì phải cảm thấy gánh nặng.
Về lương thưởng, anh có thể nói ra nhu cầu của mình”.
Trước khi đi, Hoắc Khải đã cho Ninh Ngọc Lâm
một kiến nghị, nhân tài giống như Hoàng Kiệt Hảo
lương ít nhất 10 ngàn tệ cũng là chuyện thường, nhiều
nhất có thể lên tới 15 ngàn tệ.
Tiền lương này ước chừng cao gấp rưỡi những gì
Ninh Ngọc Lâm đề ra trước đó.
Hoàng Kiệt Hảo im lặng giây lát, sau đó nói: “Tôi
không có ý kiến gì, đợi thành tích đã rồi bàn sau cũng
được”.
Chương 42: Uy hϊếp
Ninh Ngọc Lâm “ừm” đáp lời, đáp án này cũng là
điều đương nhiên.
Một người tự tin, có năng lực vốn dĩ không nên tự
hạn chế bản thân quá nhiều.
Thành tích tốt thì số tiền kiếm được sẽ nhiều hơn.
Thành tích không tốt thì thôi cuốn gói luôn di.
Chuyện làm ăn thường cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
“Được thôi, vậy chúng ta cứ về trước đã, vừa hay
tiễn anh một đoạn”. Ninh Ngọc Lâm nói.
Hoàng Kiệt Hảo đứng dậy, đi ra khỏi phòng cùng
cậu ta, nhưng vừa mới bước được vài bước đã không
nén được mà hỏi: “Quan hệ trước kia giữa cậu và anh
ta không tốt, sao tự dưng lại thay đổi đến mức này…”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì Ninh Ngọc Lâm đã
hiểu ý, bèn cười nói: “Anh cũng biết con người em rồi
mà. Anh có bản lĩnh thì em sẽ tôn trọng anh. Còn
không, cho dù là ông trời thì em cũng chẳng đặt vào
trong mắt. Em gọi anh ấy một tiếng anh rể, không phải.
TruyenHDbởi vì anh ấy cưới chị em, mà vì anh ấy có quả thật rất
có tài trên phương diện làm ăn. Có lẽ do anh tiếp xúc
ít nên không hiểu được anh ấy là bao, về sau tiếp xúc
nhiều tất nhiên sẽ biết thôi, anh ấy cũng không hề vô
dụng như những gì chúng ta thấy”.
“Ai muốn tiếp xúc nhiều với anh ta cơ chứ”, Hoàng
Chương 42: Uy hϊếp
Kiệt Hảo không bằng lòng mà nói.
Ninh Ngọc Lâm cười ha ha, cũng không nói thêm
gì, chuyện này phải xem duyên phận thôi, giờ có nói
nhiều cũng vô ích.
Trong lúc bọn họ ai về nhà người nấy, Cơ Hương
Ngưng cũng đang mở một cuộc họp quan trọng trong
phòng họp.
Tất cả người phụ trách trong công ty đều vào
phòng họp.
Bọn họ đều nhìn Cơ Hương Ngưng, trên mặt đầy
vẻ kinh ngạc.
Trưởng phòng tiêu thụ lại càng tỏ thái độ một cách
quyết liệt: “Tôi không đồng ý. Đây có khác nào đang
coi lợi ích của công ty như trò đùa. Nếu tổng bộ mà
biết, vậy chúng ta…”
“Không phải tôi đang đưa ra kiến nghị cho các
anh, mà là đang thông báo, hãy đi làm theo những gì
tôi nói. Nếu ai không tình nguyện, vậy có thể nộp đơn
từ chức, tôi sẽ phê duyệt luôn”, Cơ Hương Ngưng lạnh
lùng nói.
Không có bất cứ người nào lên tiếng, lại càng
chẳng một ai bằng lòng từ chức vào lúc này.
Công ty con của nhà họ Cơ bọn họ có hơn một
nửa số người là do Cơ Xương Minh cất nhắc.
Chương 42: Uy hϊếp
Kiệt Hảo không bằng lòng mà nói.
Ninh Ngọc Lâm cười ha ha, cũng không nói thêm
gì, chuyện này phải xem duyên phận thôi, giờ có nói
nhiều cũng vô ích.
Trong lúc bọn họ ai về nhà người nấy, Cơ Hương
Ngưng cũng đang mở một cuộc họp quan trọng trong
phòng họp.
Tất cả người phụ trách trong công ty đều vào
phòng họp.
Bọn họ đều nhìn Cơ Hương Ngưng, trên mặt đầy
vẻ kinh ngạc.
Trưởng phòng tiêu thụ lại càng tỏ thái độ một cách
quyết liệt: “Tôi không đồng ý. Đây có khác nào đang
coi lợi ích của công ty như trò đùa. Nếu tổng bộ mà
biết, vậy chúng ta…
“Không phải tôi đang đưa ra kiến nghị cho các
anh, mà là đang thông báo, hãy đi làm theo những gì
tôi nói. Nếu ai không tình nguyện, vậy có thể nộp đơn
từ chức, tôi sẽ phê duyệt luôn”, Cơ Hương Ngưng lạnh
lùng nói.
Không có bất cứ người nào lên tiếng, lại càng
chẳng một ai bằng lòng từ chức vào lúc này.
Công ty con của nhà họ Cơ bọn họ có hơn một
nửa số người là do Cơ Xương Minh cất nhắc.
Chương 42: Uy hϊếp
Tất cả mọi người đều biết, Cơ Hương Ngưng và Cơ
Xương Minh không hề hợp nhau, chắc hẳn cô ấy rất
bằng lòng đổi hết những người của Cơ Xương Minh đi.
Ai mà từ chức ngay lúc này chính là kẻ ngốc.
Nhưng yêu cầu của Cơ Hương Ngưng cũng không
thể tưởng tượng nổi, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.
Trưởng phòng quan hệ công chúng Mã Thiên
Nhân tỏ ra nghỉ hoặc nhìn Cơ Hương Ngưng, không
nén nổi mà hỏi: “Tổng giám đốc Cơ, có thể nói cho
chúng tôi biết nguyên nhân làm vậy được không?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, tôi muốn thu hồi tiền
nợ đọng”. Cơ Hương Ngưng không hề giấu diếm, nói
vô cùng gọn gàng dứt khoát: “Tôi tin trong số không ít
người ngồi đây đều đã nhận được tin, công ty có 60%
nợ khó đòi, bây giờ tôi phải nhanh chóng thu lại số
tiển kia”.
“Nhưng lỡ như làm vậy, không những không lấy
được tiền mà còn biến khéo thành vụng thì phải làm
sao?” có người thắc mắc.
“Tự tôi sẽ gánh”, Cơ Hương Ngưng lạnh lùng nói:
“Điều các anh cần làm chính là đi giải quyết theo
những gì tôi nói. Trong thời điểm đặc biệt như này, tôi
không hy vọng ai đó sẽ bằng mặt không bằng lòng,
người nào như vậy thì hãy cuốn gói khỏi công ty ngay
cho tôi. Đừng tưởng rằng bị tôi sa thải thì còn có thể quay lại đây được. Tin tôi đi, cho dù tôi chỉ là nhánh
phụ trong nhà họ Cơ nhưng cũng có đủ năng lực để
khiến bất cứ người nào ngồi đây không còn cơm ăn!”
Lời uy hϊếp này thật sự rất trắng trợn, khiến cho
rất nhiều người đều bày ra vẻ mặt khó coi.
Nếu Cơ Xương Minh đang ở đây thì họ còn có khả
năng đối kháng lại Cơ Hương Ngưng, nhưng bây giờ
nhìn Cơ Hương Ngưng tỏ rõ ý định muốn kéo người
khác xuống nước cùng, liệu ai còn dám ngoi đầu lên
ngay lúc này nữa chứ?