“Đừng để con bé chơi máy tính suốt ngày, không tốt cho mắt đâu!”, Ninh Thần dặn dò một câu rồi ra khỏi nhà.
Cho dù cách giao tiếp của họ không thân mật lắm, nhưng giọng điệu của cô ấy hôm nay đã hòa hoãn hơn hai ngày trước rất nhiều.
Đóng cửa lại, Đường Đường nhanh chóng chạy tới bàn học, mở ngăn kéo, lấy ra một bộ cờ tướng. Trải bộ cờ tướng bằng nhựa rẻ tiền lên bàn, cô bé nhìn Hoắc Khải đầy mong chờ: “Bố ơi, bố chơi cờ với con được không?”
Hoắc Khải vốn định gọi điện thoại cho Cơ Hương Ngưng, nhưng thấy vẻ chờ mong không sao giấu được trong ánh mắt của Đường Đường, anh vẫn chọn đáp ứng yêu cầu của con gái cưng trước đã.
Thấy bố đồng ý, Đường Đường phấn khích đến mức muốn nhảy lên. Cô bé nhanh chóng bày xong quân cờ của hai bên, ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Khải rồi tỏ ra do dự: “Bố ơi, hay là bố đi trước nhé?”
Chơi cờ tướng là một trong số ít những hoạt động chung của hai bố con nhà này.
Ban đầu Lý Phong dạy Đường Đường chơi cờ là vì muốn thể hiện bản lĩnh của người làm bố.
Nào ngờ Đường Đường có thiên phú dị bẩm trong phương diện này, chỉ chưa đầy một tháng đã “chặt chém” bố không còn mảnh giáp, khiến Lý Phong bực quá không bao giờ chơi cùng con bé nữa.
Bây giờ Đường Đường vẫn tưởng rằng trước mặt cô bé là ông bố chơi cờ siêu “gà” của mình ngày trước. Hoắc Khải cười cười, nếu đã là “tấm lòng” của con gái thì anh cũng không muốn nói nhiều, đi bừa một bước.
Đúng lúc này có người ấn chuông cửa, Hoắc Khải phải đi xong nước cờ thứ hai mới đứng dậy mở cửa.
Điều khiến anh ngạc nhiên là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp đang đứng ngoài cửa.
Cô ấy mặc áo vải chiffon màu nâu sáng cùng quần ống suông cạp cao màu xanh dương, chân đi đôi cao gót màu đen, cộng với lối trang điểm vừa vặn, thể hiện rõ được phong vị trưởng thành của phụ nữ.
Gương mặt kia cũng có dung mạo xinh xắn không kém gì Ninh Thần, trên sống mũi thẳng tắp là một đôi mắt sắc bén. Chỉ cần một cái đảo mắt của cô ấy dường như cũng đủ nhìn thấu người khác.
Người phụ nữ này chính Cơ Hương Ngưng trong trí nhớ của Lý Phong.
Hoắc Khải không ngờ sáng sớm hôm nay Cơ Hương Ngưng sẽ chủ động tìm tới tận đây.
“Sao hả, nhìn thấy tôi ngạc nhiên lắm à?”, giọng nói của Cơ Hương Ngưng hoàn toàn khác biệt với Ninh Thần, cực kỳ thanh thúy, bén ngọt như nhát dao cắt vào miếng đậu phụ vậy.
“Cũng khá kinh ngạc, vào đây ngồi đi, tôi đang định tìm cô đây”, Hoắc Khải nói rồi nhường đường cho cô ấy.
Thái độ của anh có vẻ khá tùy hứng, ít nhất thì không hề giống như muốn lấy lòng khiến Cơ Hương Ngưng thấy sửng sốt.
Trước kia, mỗi lần Lý Phong nhìn thấy cô ấy thì cứ như chuột thấy mèo, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cô. Thế mà hôm nay, trên người anh có một loại khí chất cao quý rất khó tả.
Loại khí chất này không thể nào diễn kịch được, mà toát ra từ trong cốt tủy.
Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải mất mấy giây, tận tới khi giọng nói của cô nhóc Đường Đường vang lên: “Ôi, là dì Cơ!”
Bấy giờ biểu cảm của Cơ Hương Ngưng mới bình thường trở lại, cô mỉm cười đi vào phòng, nói với Đường Đường đang ngồi bên bàn: “Có nhớ dì không? Nè, dì mang quà cho con nè!”
Nói rồi, Cơ Hương Ngưng lấy từ trong túi xách ra một chiếc vòng tay Givenchy, bước tới cúi người đeo cho con bé.
“Cảm ơn dì Cơ!”, Đường Đường vui vẻ hôn lên mặt cô ấy một cái.
“Ngoan quá!”, Cơ Hương Ngưng tươi cười xoa đầu con bé, có thể nhìn ra, quan hệ của cô ấy và cô nhóc này rất tốt.
Nhìn Cơ Hương Nhưng rồi nhìn Hoắc Khải, Đường Đường bỗng nhiên buột miệng hỏi: “Bố ơi, hai người có chuyện gì cần làm ạ? Vậy lần sau bố con mình chơi cờ tiếp nhé”.
Câu nói rất ấm áp, nghe có vẻ ngoan ngoãn, nhưng dù sao thì trẻ con vẫn là trẻ con. Dù con bé có hiểu chuyện đến mức nào thì vẫn không biết ẩn giấu cảm xúc thực sự dưới đáy lòng.
Nhìn vẻ thất vọng khó lòng che giấu trong ánh mắt của cô nhóc, Hoắc Khải đâu nỡ để con gái phải thất vọng. Anh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn: “Không sao đâu, bố có thể vừa chơi cờ với con vừa nói chuyện mà!”
“Thật chứ ạ!”, Đường Đường lập tức phấn khích trở lại: “Vậy thì bố thua cũng không được nói dì Cơ làm phiền bố đâu nha”.
“Yên tâm, bố sẽ không trách người khác đâu”, Hoắc Khải nói rồi nhìn về phía Cơ Hương Ngưng: “Cô ngồi xuống trước đi, tôi chơi với con bé một ván, vừa chơi vừa nói”.
“Anh không sợ tôi quay người đi luôn à?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
“Nếu cô dễ dàng bỏ đi như thế thì cũng không chạy đến đây sớm như vậy. Dù gì cũng là tầng lớp tinh anh của gia tộc lớn, không đến độ hẹp hòi như vậy, tranh giành cả thời gian với một đứa trẻ”, Hoắc Khải quơ tay hạ một quân cờ.
Cơ Hương Ngưng khẽ nhíu mày, cô có thể cảm nhận rõ ràng, người đàn ông này có sự khác biệt rất lớn với chính anh trong quá khứ, dù xét từ góc độ lời nói hay hành động.
Điều gì đã khiến anh thay đổi như vậy.
Cơ Hương Ngưng thử suy đoán một vài nguyên nhân, nhưng không chủ động hỏi thăm. Đối với cô mà nói, đích thân tới tận nơi này đã là giữ thể diện cho anh lắm rồi, sao có thể hỏi han gì thêm chứ.
Quan hệ của Ninh Thần và cô rất tốt, cô ấy cũng từng giúp đỡ cô vài việc quan trọng, bất kể đứng từ góc độ tình cảm cá nhân hay lý do gì khác, Cơ Hương Ngưng luôn mong Ninh Thần được sống tốt hơn.
Vì thế, cô ấy để Lý Phong đi làm lái xe cho mình, cho dù thằng cha này khiến người ta không thể nào ưa được, cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Suốt hai tháng nay, Cơ Hương Ngưng vẫn luôn đợi Lý Phong đi làm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bặt vô âm tín.
Sau cùng cô gọi điện thoại cho Ninh Thần hỏi chuyện mới biết Lý Phong cứ ở lỳ trong nhà ăn không ngồi rồi chờ chết, hoàn toàn không có ý định đi làm.
Qua vài ngày do dự, Cơ Hương Ngưng cuối cùng cũng không kiềm lòng được, đành đến tận đây.
Cô chuẩn bị một đống những câu để mắng mỏ, nhưng vừa mới gặp mặt, người đàn ông từng khiến cô chỉ muốn đạp anh ta ngã xuống sông đã cho cô cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Thậm chí Cơ Hương Ngưng loáng thoáng cảm nhận được cảm giác bức bối. Rõ ràng đối phương không nói gì cả, nhưng dường như tất cả mọi thứ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Những lời quở trách đã chuẩn bị trước cũng mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.
Giống như bây giờ, Hoắc Khải dùng con bé để khích bác mình, nhưng Cơ Hương Ngưng không thể nào phản bác được.
Bây giờ cô bỏ đi hay cãi nhau với anh, đều đồng nghĩa với việc thừa nhận mình đang tranh giành cùng một đứa trẻ con.
“Ở nhà suốt hai tháng rồi, miệng lưỡi cũng bén hơn nhiều đấy nhiều”, Cơ Hương Ngưng hừ một tiếng đầy bất mãn, sau đó lạnh lùng hỏi: “Trông anh rất có tinh thần đấy, đã dưỡng thương khỏi hẳn rồi nhỉ, tại sao không chịu đi làm? Định để Ninh Thần nuôi anh thật đấy à? Ít nhiều gì cũng là thằng đàn ông, dù xảy ra chuyện gì, anh cũng nên có tôn nghiêm của đàn ông chứ”.
“Chiếu tướng!”, con xe của Hoắc Khải lùi sâu xuống, con pháo chiếu tướng, đồng thời anh nhìn về phía Cơ Hương Ngưng: “Thực ra cũng rất tình cờ, vốn dĩ hôm nay định gọi điện thoại cho cô nói về chuyện đi làm, thế mà cô đã đến đây rồi”.
“Trùng hợp thật nhỉ, anh cảm thấy tôi có tin không!”, Cơ Hương Ngưng cười gằn.
“Tin cũng được mà không tin cũng được, không quá khác biệt. Quan trọng là từ ngày mai tôi sẽ đi làm, chiếu tướng tiếp nè, con hết cờ rồi nhé!”, Hoắc Khải đặt quân cờ xuống.
Cô nhóc ngồi ở phía đối diện sững sờ nhìn bàn cờ, dường như không dám tin mình thua nhanh đến thế.
Cũng chỉ có khi mới bắt đầu học đánh cờ cô bé mới bị Lý Phong đánh bại dễ dàng như vậy, sau này về cơ bản toàn do một mình cô bé “ngược đãi” đối phương.
Vốn dĩ Đường Đường còn nghĩ, khó khăn lắm mới được chơi cờ cùng bố một lần, hay là “nhường” bố tí ti. Nào ngờ nước cờ của Hoắc Khải quá sắc sảo, về cơ bản không cho cô bé cơ hội phản kháng, vài ba nước đi đã chiếu tướng rồi.
“Cũng được đấy, rèn luyện thêm nhiều vào, năm sau có thể lấy được danh hiệu kỳ thủ cấp ba”, Hoắc Khải mỉm cười xoa đầu con gái coi như an ủi.
Câu nói này không phải tâng bốc, kỹ năng chơi cờ của Đường Đường thực sự rất khá, cũng được tính là giỏi trong số kỳ thủ nghiệp dư, chẳng trách Lý Phong bị con bé “gϊếŧ” đến độ chạy té khói. Ngày thường rảnh rỗi không có việc gì làm, con bé cũng chạy khắp nơi tìm những ông lão thích đánh cờ để so tài.
Mấy ông lão tự xưng mình là thiên hạ vô địch bị con bé đánh bại đến mức không chịu nổi.
Mới bảy tuổi và chỉ học cờ tướng được vài tháng đã đạt tới trình độ này, quả đúng là có thiên phú dị bẩm.
Thời niên thiếu, Hoắc Khải cũng từng học cờ tướng mấy năm. Hồi mười bảy tuổi, thậm chí anh từng giành giải á quân trong cuộc thi cờ tướng toàn quốc ở hạng mục cá nhân. Nếu có thể kiên nhẫn học hỏi thêm một năm, chắc giành giải quán quân cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua, với tư cách là người có tiền đồ nhất nhà họ Hoắc, chơi cờ chỉ được coi như sở thích trong lúc rảnh rỗi, không thể trở thành tiêu điểm trong cuộc sống, cho nên con đường trở thành cao thủ cờ tướng của Hoắc Khải đứt đoạn từ đây.
Mấy năm nay anh thích cờ vây hơn, phức tạp hơn cờ tướng, cũng có thể rèn luyện khả năng tư duy lô-gích hơn. Cho dù là vậy, dạy một cô bé mới bảy tuổi và chưa đạt đến kỳ thủ cấp ba vẫn có thừa khả năng.
Cơ Hương Ngưng ở bên cạnh chen vào: “Thắng một đứa trẻ con bảy tuổi có gì mà phải đắc ý, không thấy ngượng à!”
Chắc hẳn cô ấy không hiểu về cờ tướng nên mới không thấy được thiên phú đáng kinh ngạc của Đường Đường. Hoắc Khải chỉ mỉm cười chứ không phản bác, thế mà Đường Đường lại lên tiếng “bất bình” thay cho bố mình: “Dì Cơ, hôm nay bố con thực sự giỏi lắm đó!”