Chương 7
Cả ngày, Tạ Lệ đều đi theo Thường Tiểu Gia.
Đến thời gian thông khí Thường Tiểu Gia ngồi dưới bóng cây, Tạ Lệ muốn cùng ngồi với bọn Cao Viễn, La Vạn Xuân, kết quả Thường Tiểu Gia nhìn Tạ Lệ đưa tay ra: “Anh tới đây.”
Toàn bộ phạm nhân ở trên thao trường không dám nhìn thẳng họ, chỉ len lén nhìn.
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia, đứng một hồi, cuối cùng vẫn đi tới, đi thẳng đến bên cạnh Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngồi ở đây.”
Tạ Lệ không nhúc nhích.
Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên nhìn anh, hồi lâu thấy anh không nhúc nhích, không vui mà nghiêng đầu.
Lúc này Tạ Lệ mới ngồi xuống, ngồi sát bên Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia nằm xuống, tìm vị trí thoải mái, đầu gối lên đùi Tạ Lệ.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn cậu, vừa vặn đυ.ng ánh mắt Thường Tiểu Gia. Thường Tiểu Gia cười với anh, nói: “Tôi muốn ngủ.”
“Không phải mất ngủ sao?” Mặt Tạ Lệ không biểu tình nói.
Thường Tiểu Gia đã nhắm hai mắt lại, lười biếng nói: “Cho nên mới muốn gối lên anh ngủ.”
Tạ Lệ không nói gì nữa, anh biết mọi người trên sân luyện tập chơi bóng rổ đều ngừng lại, nhóm người ngồi xổm ở chân tường tụ lại nhỏ giọng nghị luận, ngay cả cảnh sát trại giam cũng mang theo dùi cui chậm rãi đến gần bọn họ, muốn nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Đây là ngục giam, một nơi hoàn toàn phong bế chỉ có nam không có nữ. Đàn ông sẽ vì thời gian dài không có phụ nữ cũng không có tìиɧ ɖu͙©, mà tìm thay thế phẩm. Cho nên Tạ Lệ một người tuổi trẻ anh tuấn bị Thường Tiểu Gia coi trọng cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Tạ Lệ hiểu rõ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người rốt cuộc là có ý gì. Anh phát hiện có người đối diện anh chỉ trỏ, châu đầu kề tai cười trộm. Anh không ngẩng đầu nhìn, chỉ thay đổi tư thế thoải mái, duỗi thẳng hai chân, dựa lưng vào thân cây.
Thường Tiểu Gia bị kinh động, bất mãn nhíu mày, duỗi tay đặt trên bắp chân anh.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, đưa tay lau mồ hôi trên thái dương Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ ngẩng đầu lên, dựa vào thân cây nhắm hai mắt lại. Anh biết mình đang làm gì, anh đang dùng phương thức trêu chọc thiếu nữ thử nghiệm trêu chọc Thường Tiểu Gia. Từ nhỏ Tạ Lệ đã khá đẹp trai, bắt đầu trung học có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, anh biết làm gì để các cô gái yêu thích, chuyện theo đuổi các cô gái anh luôn thành công.
Thường Tiểu Gia không phải là con gái, hơn nữa Thường Tiểu Gia tính cách quái lạ, thế nhưng về mặt tình cảm con người có vài thứ chung, không liên quan đến giới tính. Nếu như Thường Tiểu Gia đối với anh chỉ nhu cầu sinh lý, vậy anh sẽ thử thêm, ít nhất phải đem quyền chủ động nắm giữ trong tay của mình.
Tạ Lệ nhắm mắt lại, không có cách nào ngủ, trong đầu anh suy nghĩ rất nhiều thứ, không biết phải làm sao tiếp tục, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy mê man.
Đến buổi tối lúc ngủ, Thường Tiểu Gia liền leo lên giường Tạ Lệ.
Tạ Lệ che giấu tâm tình phiền chán trong lòng, ôm lấy Thường Tiểu Gia, anh không biết Thường Tiểu Gia muốn làm gì, ngược lại cái gì anh cũng không muốn làm.
Thường Tiểu Gia đem đầu gối để trước ngực Tạ Lệ, ép tới Tạ Lệ hô hấp không thông, nhưng Tạ Lệ vẫn kiên nhẫn, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng Thường Tiểu Gia.
Tối hôm nay Thường Tiểu Gia không ngủ nhanh như vậy. Tạ Lệ biết bởi vì Thường Tiểu Gia đưa bàn tay vào quần của anh, lòng bàn tay mềm mại luôn ở eo Tạ Lệ lưu luyến, hơn nữa đặc biệt yêu thích vết sẹo trên eo anh.
Trong phòng giam rất yên tĩnh, chốc lát sau liền vang lên tiếng ngáy của những phạm nhân khác.
Tạ Lệ từ từ quen tư thế Thường Tiểu Gia nằm nhoài trên ngực mình, cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ, nhưng Thường Tiểu Gia lại không có dấu hiệu ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi Tạ Lệ: “Anh phóng thích là ngày nào?”
Tạ Lệ muốn ngủ, trong nháy mắt lại bị Thường Tiểu Gia đánh thức, không nhịn được khẽ cau mày, một lúc mới lên tiếng: “Ngày 17 tháng 9.”
“Ồ”, Thường Tiểu Gia nằm úp sấp trở lại, nói: “Bản án của tôi viết: thời gian thụ án đến ngày 18 tháng 9, ra ngoài chậm hơn anh một ngày.”
Lòng bàn tay ấm áp của Tạ Lệ dán vào lưng Thường Tiểu Gia, anh nói: “Tôi sẽ tới đón cậu.”
Đây là một câu thăm dò.
Rất nhanh, Thường Tiểu Gia nở nụ cười, ngữ khí lãnh đạm nói: “Tại sao tôi cần anh tới đón?”
Tạ Lệ vẫn rất bình tĩnh, bàn tay anh nâng lên rồi nhẹ nhàng vỗ xuống, nhịp điệu ôn nhu: “Tôi có thể ôm cậu ngủ.”
Thường Tiểu Gia cười nhạo một tiếng: “Từ nơi này đi ra ngoài không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn ôm tôi ngủ, đến phiên anh?”
Tạ Lệ nghe vậy, đột nhiên duỗi tay nắm chặt hàm dưới của cậu, làm cho cậu ngẩng đầu lên.
Hai người ở trong bóng tối đối diện.
Tạ Lệ biết mình ra tay thật nặng, anh nhìn thấy Thường Tiểu Gia khẽ cau mày, sau đó lắc đầu bắt đầu giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Buông tôi ra.”
Anh vẫn không buông tay, trái lại tăng thêm lực.
Thường Tiểu Gia phát ra tiếng hít thở ngột ngạt thống khổ, tăng thêm giãy dụa, lôi kéo tay Tạ Lệ.
Tạ Lệ buông hàm dưới, ngược lại nắm lấy hai tay của cậu, nghiêng người mặt đối mặt, đem hai tay cậu để ra sau lưng, một tay khác đem đầu cậu ấn vào trong l*иg ngực của mình, sau đó hôn một cái lêи đỉиɦ đầu của cậu.
Thường Tiểu Gia lập tức ngừng giãy dụa lại.
Tạ Lệ chậm rãi buông tay cậu ra, thấy cậu không nhúc nhích mới ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, trầm giọng nói: “Ngủ đi, Tiểu Gia.”
Thường Tiểu Gia không tiếp tục cữ động.
Một lúc sau Tạ Lệ nghe tiếng Thường Tiểu Gia hít thở đều đều, anh yên lặng đợi một quãng thời gian, cảm giác Thường Tiểu Gia ngủ say mới nhẹ nhàng buông cậu ra, leo qua thân thể cậu, xuống giường.
Qua hai ngày, Đại Hào hết thời gian cấm túc đi ra.
Bị cấm túc tổng cộng có bốn người, ngoại trừ Đại Hào, còn có hai thủ hạ của hắn. Bọn họ sáng sớm được thả ra, lúc từ phòng tạm giam trở về khu giam giữ thì toàn bộ phạm nhân ở khu giam giữ đang ở sân luyện tập, tập thể dục buổi sáng.
Bọn Đại Hào xếp ở hàng ngũ cuối cùng, đầu tiên là đàng hoàng cùng tập thể dục, lúc tập xong chuẩn bị xếp thành hàng đi đến nhà ăn thì Đại Hào mới đi đến trước mặt Tạ Lệ, một phát bắt được vai của anh.
Tạ Lệ tỉnh táo nhìn hắn.
Đại Hào vừa mới bị cấm túc đi ra, đương nhiên sẽ không trước mặt mọi người lần thứ hai động thủ, hắn cười lạnh nói với Tạ Lệ: “Mày gan lớn lắm!”
Tạ Lệ vẫn không nói gì, Thường Tiểu Gia đi tới bên cạnh anh, nhìn Đại Hào, nói: “Buông tay.”
Đại Hào sửng sốt.
Thường Tiểu Gia lại lập lại một lần: “Buông tay.”
Đại Hào ý thức được không đúng, hắn buông tay nắm lấy Tạ Lệ ra.
Thường Tiểu Gia đi về phía sân luyện tập, Tạ Lệ không nhìn Đại Hào, đi theo sau Thường Tiểu Gia.
Lúc này, một thủ hạ khác của Đại Hào không bị cấm túc tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói hai câu. Đại Hào phun một ngụm nước bọt, mắng: “Buồn nôn!”
Đại Hào cố nén tức giận.
Đến nhà ăn ngồi xuống ăn điểm tâm, hắn vẫn mắng buồn nôn, không nhịn được oán hận nhìn chằm chằm Thường Tiểu Gia và Tạ Lệ đang ngồi bên cạnh.
Giữa hai người kia cũng không có động tác quá mức thân mật, thậm chí lúc ăn cơm ánh mắt cũng ít giao lưu.
Thường Tiểu Gia thoạt nhìn không có khẩu vị gì, cậu vẫn dùng muỗng múc cháo, mâm thức ăn có bánh màn thầu và trứng gà cậu không có đυ.ng tới.
Tạ Lệ ăn cơm rất nhanh, ăn xong rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, hỏi: “Không thoải mái?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, chỉ để cái muỗng xuống, cầm trứng gà, đưa tới trước mặt Tạ Lệ.
Tạ Lệ cúi đầu nhìn lại, nói: “Làm cái gì?”
Thường Tiểu Gia không có tinh thần, nói: “Lột trứng gà.”
Tạ Lệ trầm mặc một lát, giơ tay nhận trứng gà của Thường Tiểu Gia, nhẹ nhàng gõ trên bàn hai lần, vừa lột vỏ vừa hỏi cậu: “Lột trứng gà cậu cũng không làm?”
Thường Tiểu Gia tiếp tục múc bát cháo, tranh thủ trả lời: “Trong nhà có bảo mẫu.”
Tạ Lệ lại hỏi: “Trước khi tôi vào đây thì sao?”
Thường Tiểu Gia cúi đầu cắn cái muỗng, nhìn anh: “Bây giờ không phải là có anh sao? Tôi giúp anh cản Đại Hào, một phiền phức lớn như vậy, nhờ anh lột cho tôi một quả trứng gà mà cũng oán giận như vậy?”
Tạ Lệ không nói gì, đưa trứng đã lột vỏ sạch sẽ cho Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia đón lấy, màu sắc ngón tay rất giống màu lòng trắng trứng.
Tạ Lệ nhìn ba ngón tay của cậu cầm lấy trứng gà, ngón tay đeo nhẫn và ngón út hơi uốn lượn, đưa trứng gà lên miệng, hé miệng cắn một miếng nhỏ, không nhanh không chậm nhai, còn duỗi đầu lưỡi liếʍ liếʍ lòng đỏ trứng nơi khóe miệng. Nhìn đến đây, Tạ Lệ dời tầm mắt qua chỗ khác.
Hay