Chương 22
Tạ Lệ cõng Thường Tiểu Gia từ lầu hai đi xuống, vừa tới tiền sảnh lầu một thì nhìn thấy Thường Tiểu Cát từ bên ngoài đi vào.
Thường Tiểu Cát nhìn thấy bọn họ, dừng bước.
Tạ Lệ cũng dừng lại, cảm giác tay Thường Tiểu Gia vẫn ôm bả vai mình thật chặt, hiển nhiên không có ý định thả ra, vì vậy cũng không để Thường Tiểu Gia xuống.
Thường Tiểu Cát bình thản nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Tạ Lệ nghe Thường Tiểu Gia ghé vào lỗ tai mình nói một tiếng: “Không.” Ngữ khí không hung ác, thái độ cũng rất kiên quyết.
Thường Tiểu Cát nhìn cậu.
Thường Tiểu Gia ở bên tai Tạ Lệ, nói: “Chúng ta đi.”
Vì vậy Tạ Lệ tiếp tục đi ra ngoài.
Thường Tiểu Cát đứng ở cửa chặn đường bọn họ.
Tạ Lệ cõng Thường Tiểu Gia đi tới cửa, nói với Thường Tiểu Cát: “Làm phiền Cát thiếu nhường đường một chút.”
Thường Tiểu Cát không nhìn Tạ Lệ, chỉ nói với Thường Tiểu Gia: “Đêm nay em phải đi.”
Thường Tiểu Gia vẫn nói: “Em không đi.”
Thường Tiểu Cát khẽ thở dài một hơi, ngữ khí giống như dỗ con nít cũng giống như bất đắc dĩ: “Thường Tiểu Gia.”
Thường Tiểu Gia ôm Tạ Lệ, đem mặt chôn trên vai anh, mềm mại nói: “Tạ Lệ tôi đói.”
Tạ Lệ nhìn về phía Thường Tiểu Cát, ngữ khí hơi lạnh lùng một chút: “Cát thiếu, tôi mang Gia thiếu đi ăn cơm trưa.”
Ánh mắt Thường Tiểu Cát âm lãnh.
Tạ Lệ không muốn trở mặt với Thường Tiểu Cát, trong lòng anh suy đoán, thái độ Thường Tiểu Cát cứng rắn nhất định sẽ không cho Thường Tiểu Gia đi, mình có nên vì Thường Tiểu Gia ra tay với Thường Tiểu Cát hay không.
Lúc anh còn chưa có đáp án, thì nhìn thấy Thường Tiểu Cát đưa tay về phía Thường Tiểu Gia, nhất thời phản ứng thân thể nhanh hơn đại não ngăn tay Thường Tiểu Cát đưa về phía mặt Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Cát rút cánh tay bị Tạ Lệ đánh, nhìn anh dò xét.
Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên, nói: “Em đã nói anh ấy là bảo vệ của em, không được em đồng ý, anh ta sẽ không để cho người khác đυ.ng vào em.”
Thường Tiểu Cát nghe vậy đột nhiên nở nụ cười, hắn nói với Thường Tiểu Gia: “Sao lại căng thẳng như vậy? Anh cũng không làm gì, cậu ta trung tâm với em là chuyện tốt.”
Nói xong, hắn nhìn Thường Tiểu Gia nói: “Anh chỉ nghe nói em bị bệnh, muốn xem em có bị sốt hay không.”
Thường Tiểu Gia nhẹ giọng nói: “Em đã khỏe, em muốn đi Thịnh Ký ăn cháo.”
Thường Tiểu Cát vẫn như cũ khẽ mỉm cười: “Đi thôi, buổi tối anh gọi điện thoại cho em.”
Thường Tiểu Gia không tỏ rõ ý kiến, chỉ nằm nhoài trên lưng Tạ Lệ dùng chân gắp gắp eo anh, giục anh: “Đi.”
Thường Tiểu Cát không chắn ở cửa, chờ Tạ Lệ cõng Thường Tiểu Gia đi ngang qua, hắn nói với Tạ Lệ: “Chăm sóc tốt Gia thiếu gia.”
Tạ Lệ quay đầu lại nhìn hắn, gật gật đầu.
Thường Tiểu Gia để Tạ Lệ cõng mình đi đến ga ra, cậu chọn một chiếc xe thể thao, leo xuống lưng Tạ Lệ ngồi vào ghế phó lái.
Tạ Lệ ngồi ở chỗ điều khiển, lúc khởi động ô tô hỏi Thường Tiểu Gia: “Muốn cùng anh trai ăn cơm tối?”
Thường Tiểu Gia lắc đầu, sắc mặt vào đôi môi tái nhợt, cậu nhấn cửa sổ xuống, nói: “Không để ý tới hắn.”
Tạ Lệ không quen đường phố Hải Cảng, lấy điện thoại di động ra xem hướng dẫn đường đến Thịnh Ký, anh cố ý tránh nhà hàng buổi sáng mình đến mà lựa chọn một tiệm ăn cũ ở nội thành.
Thường Tiểu Gia không để ý chuyện này, cả người lười biếng mệt mỏi ngồi ở trong xe, khom lưng co chân.
Từ Thường gia đi ra trung tâm, phải đi một đoạn đường dài dọc theo bờ hồ. Tạ Lệ cũng nhấn cửa xe xuống, mở mui xe thể thao lập tức có một cảm giác khác.
Bọn họ lái xe rời khỏi Thanh Thủy hồ, rẽ vào đường lớn dẫn vào thành phố. Sau đó dưới sự hướng dẫn của điện thoại Tạ Lệ lái chiếc xe màu vàng rất nổi bật của Thường Tiểu Gia vào trung tâm thành phố Hải Cảng.
Thường Tiểu Gia hưởng một chút gió rồi đóng cửa xe, rút lại trên chỗ ngồi ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì xe đã vào thành phố chật hẹp, tốc độ xe rõ ràng chậm lại.
Tạ Lệ nhìn bảng hiệu ven đường đủ mọi màu sắc, cuối cùng tìm được tiệm ăn Thịnh Ký, đổ xe ở ven đường.
Thường Tiểu Gia mở cửa xuống xe, nói: “Đây là cửa tiệm khi còn bé tôi thường tới.”
Tạ Lệ và Thường Tiểu Gia đi vào cửa Thịnh Ký, bởi vì buổi chiều cho nên cửa tiệm không nhiều khách. Anh để Thường Tiểu Gia ngồi ở dựa vào tường, hỏi Thường Tiểu Gia: “Vẫn ăn những món đó sao?”
Thường Tiểu Gia nói: “Tôi muốn cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo và thịt nạc.”
Tạ Lệ gật gật đầu, đi đến quầy thu tiền gọi thức ăn, sau đó cầm hóa đơn đứng ở cửa sổ đợi, một lúc sau đem cháo trắng nấu với hột vịt bích thảo và thịt nạc cùng tiểu lung bao bưng đến bàn Thường Tiểu Gia ngồi.
Thường Tiểu Gia ngồi chống cằm, mu bàn tay và hai má trắng đến chói mắt, cậu thẳng tắp nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ ngồi đối diện cậu, đem mâm thức ăn bưng đến, dùng cái muỗng khuấy khuấy, thử nhiệt độ, nói: “Khá nóng, ăn bánh bao trước đi.”
Thường Tiểu Gia nhìn bánh bao, nói: “Nóng không?”
Tạ Lệ cầm lấy đũa, chia bánh bao thành hai nửa, sau đó gắp một nửa đưa vào miệng Thường Tiểu Gia, nói: “Bây giờ thì không nóng, đến.”
Thường Tiểu Gia nhìn xuống, đầu đưa về phía trước, mở miệng ngậm nửa cái bánh bao nhỏ, sau đó từ từ nhai.
Ngồi cách bọn họ không xa có hai người phụ nữ trung niên vốn đang ồn ào trò chuyện, lúc này đột nhiên nhìn bọn họ, không nói nữa.
Tạ Lệ chỉ nhìn chằm chằm Thường Tiểu Gia, đột nhiên nhớ tới những ngày hai người còn trong ngục giam Ngư Đảo, ngồi đối mặt nhau ăn cơm.
Thường Tiểu Gia ăn nửa cái bánh bao chưa xong anh liền gắp nửa cái khác đút vào miệng cậu.
Thường Tiểu Gia nhìn anh, miệng bị nhét đến mức hơi nhô ra.
Tạ Lệ gắp thêm cái bánh bao thứ hai muốn nhét vào miệng cậu.
Thường Tiểu Gia lệch đầu qua một bên, thần sắc không vui nhìn Tạ Lệ, nuốt thức ăn trong miệng xuống mới lên tiếng: “Gấp làm gì?”
Tạ Lệ cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, anh thích nhìn bộ dạng Thường Tiểu Gia ăn mà hai má phồng lên như vậy, vì vậy mới nói: “Muốn nhồi vào miệng của cậu.”
Thường Tiểu Gia trợn mắt lên nhìn anh, hai má vốn tái nhợt đã hồng lên, hừ lạnh một tiếng.
Tạ Lệ để đũa xuống, bưng chén cháo lên, hỏi: “Tự mình ăn hay để tôi đút cho cậu ăn?”
Thường Tiểu Gia đưa tay ra.
Tạ Lệ cầm chén đưa cho cậu, Thường Tiểu Gia nhận lấy để lên bàn, cúi đầu dùng cái muỗng múc cháo.
Thường Tiểu Gia ăn rất chậm, Tạ Lệ hút xong một điếu thuốc trở về, Thường Tiểu Gia vẫn chưa ăn hết.
Tạ Lệ mới vừa ngồi xuống, điện thoại Thường Tiểu Gia để trên bàn đột nhiên vang lên, Tạ Lệ liếc nhìn, là tên Thường Tiểu Cát.
Thường Tiểu Gia nhìn màn hình điện thoại di động một lúc mới cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi.
Tạ Lệ không biết Thường Tiểu Cát nói cái gì, Thường Tiểu Gia vẫn hữu khí vô lực “Ừ” coi như trả lời.
Sau đó Thường Tiểu Gia cúp điện thoại, vẫn nói với Tạ Lệ: “Không quản hắn.”
Tạ Lệ không lên tiếng, anh ngồi đối diện cửa lớn Thịnh Ký nhìn thấy có hai chiếc ô tô màu đen dừng ở phố đối diện. Cửa xe ô tô hạ xuống, người bên trong đang nhìn chiếc xe thể thao của Thường Tiểu Gia đang đậu bên ngoài.
Một lúc sau, có người bước xuống xe ô tô, thế nhưng không đi vào Thịnh Ký, giống như là mai phục ở bên ngoài Thịnh Ký.
Tạ Lệ hạ thấp giọng, nói với Thường Tiểu Gia: “Anh của cậu phái người tới đón cậu.”
Thường Tiểu Gia lấy một tờ giấy ung dung thong thả lau miệng, vẫn nói câu nói kia: “Không cần quản hắn.”
Hay