Chương 2

Chu Nghệ lại nổi cơn thèm thuốc lá, mà hút thuốc trong chỗ này chắc chắn sẽ bị giống tên đầu trọc kia, cậu đứng lên đi tới chỗ Trần Đạc đang ngồi, tiện tay cầm chai nước khoáng trên bàn, cúi đầu hỏi: "Ba đồng?"

Trần Đạc ngẩng đầu nhìn chai nước trong tay, lại nhìn Chu Nghệ nói, "Chai này tôi uống rồi."

Chu Nghệ có chút lúng túng đem trả lại chai nước, đổi qua một chai khác sau đó trả tiền cho rồi xoay người đi.

Chu Nghệ vừa nhấc một chân, Cát Triệu Lâm chân sau liền bước vào quán Internet, nhìn thấy Chu Nghệ liền đứng tại cửa sững sờ vài giây, sau đó bước nhanh qua chỗ Trần Đạc chỉ chỉ Chu Nghệ, "Thổ phỉ trở lại?"

"Ai?"

"Chu Nghệ, hai ngươi trước kia chưa từng gặp nhau sao? "

Trần Đạc suy nghĩ một chút cái này nghe tới có chút quen tai nhưng lại không nhớ rõ, đáp: "Biết đến, chưa từng gặp qua."

Sau mỗi kì thi đều sẽ nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc qua Chu Nghệ, trường chuyên trung học lớp số một, muốn cùng hắn cướp danh học bá.

"Vừa nãy tôi tính lên chào hỏi một cái, nhưng chắc cậu ta đã sớm quên tôi là ai rồi. " Cát Triệu Lâm ngồi xuống cạnh Trần Đạc mở di động, nói: "Tôi cảm giác cậu ta trở về không phải chuyện tốt, tám phần mười là gây đủ rắc rối trở về tị nạn."

Cát Triệu Lâm lời nói này không phải không đúng, trước khi diễn ra trung khảo một tháng, Chu Nghệ không phụ sự mong đợi của mọi người liền gây chuyện, nhất quyết không thi vào trường trọng điểm, nhất định phải đi trường dạy nghề niệm cái chuyên gia nghề nghiệp, nói chín năm giáo dục bắt buộc đã khiến cậu ta không được làm điều bản thân muốn, muốn đi ra ngoài tiêu sái giải phóng bản thân, cậu ta lúc đó ba ngày ba đêm to mồm.

Sau khi trường dạy nghề khai giảng được một tuần lễ, cậu ta liền đánh hiêun trưởng đến vỡ đầu làm kinh thiên động địa cả một vùng lúc đó. Sau đó liền cuốn gói rời khỏi trường, không nghe được thêm tin tức nào.

Trần Đạc nhớ tới tin tức trường dạy nghề truyền tới ngày ấy, giáo viên chủ nhiệm kích động đến mức cưỡi xe ba bánh điện nhỏ, ôm tám hòm dinh dưỡng khoái chí đến nhà hắn báo tin, trên mặt biểu tình như mừng đến phát khóc, Trần Đạc lúc đó còn là một cậu nhóc, Chu Nghệ lại là một tội phạm hồ đồ, Trần Đạc thi hạng nhất toàn thành phố cũng chưa có nửa điểm tính khiêu chiến.

"Đánh mấy ván?" Trần Đạc quay đầu hỏi Cát Triệu Lâm, xoa xoa cổ.

"Ba ván thăng cấp, còn lại tôi tự đánh, cậu đi làm là được."

"Được. "

Thừa dịp trò chơi chuẩn bị vào trận, Cát Triệu Lâm lại liếc nhìn Chu Nghệ thêm vài lần, nói một tiếng: "Cậu không nhìn ra sao?"

Trần Đạc thuận ánh mắt của Cát Triệu Lâm liếc nhìn Chu Nghệ, "Nhìn ra rồi, quả thật có điểm thổ phỉ. "

"Ngũ quan cậu ta rất xuất sắc, không thể so với tiểu bạch kiểm như cậu. " Cát Triệu Lâm chua xót mà nói: "Mọi người đều cảm thấy cậu ta rất soái, so với tiểu bạch kiểm như cậu chỉ có mấy nữ sinh cấp hai thích. "

Cát Triệu Lâm dùng hơn nửa năm coi tin tức tưởng tượng bản thân chính là Chu Nghệ.

Việc này làm một Đại lão gia như cậu nói ra có chút ngượng ngùng, Chu Nghệ lên sơ trung kia một lát, thỉnh thoảng sẽ bị nữ sinh ảnh chụp vụиɠ ŧяộʍ đăng lên tieba của trường, đặc biệt đâm người khác vài đao cũng bị người khác cầm phủ đầu như dùng qua.

Cát Triệu Lâm khoa trương như vậy là do nhìn thấy Chu Nghệ nằm nhoài trên lan can hút thuốc, lộ ra gò má cùng hầu kết, người khác bị khói mơ hồ ngăn cản đa phần ngũ quan sẽ nhìn không rõ, nhưng sống mũi cùng đôi môi của Chu Nghê lại rất rõ ràng, Cát Triệu Lâm lúc đó nhìn thấy, trong miệng liền nói "Con mẹ nó, cậu ta dựa vào gì có thể đẹp đến vậy. " Sau liền lấy ảnh Chu Nghê làm chân dung, gặp người khác liền nói sau này có tiền còn không sợ đau, liền chiếu theo mặt Chu Nghệ chỉnh theo.

Trần Đạc đối cái miệng Cát Triệu Lâm luyên thuyên không có chút phản ứng đều, liếc nhìn màn hình, nhàn nhạt nói: "Mở rồi, tiến vào."

Đánh được một nửa, có người gõ gõ bàn.

Trần Đạc không để ý tới, Cát Triệu Lâm cũng không phản ứng, hai người khi chơi game đều rất chăm chú, sẽ rất ít nói.

Đối phương đoàn diệt, Trần Đạc màn hình, hắn thừa dịp lúc này ngẩng đầu, nữ sinh vừa rồi bị tên đầu trọc kia bắt nạt đang đứng trước bàn, nhìn qua có vẻ hơi ngại ngùng.

"Khát?" Trần Đạc chỉ chỉ trên bàn đồ uống, "Lấy."

Nữ sinh nhìn Trần Đạc, tim lập tức thùng thùng nhảy lên lắc đầu nói: "Tôi không phải muốn mua nước, tôi là... Tôi là... "

Ngón tay Cát Triệu Lâm gõ gõ bàn phím, nhếch miệng cười đến có chút giống đang ngáp, lớn tiếng nói: "Nhà vệ sinh ở lầu hai! Quẹo trái!"

Nữ sinh có chút đỏ mặt, vừa định há mồm nói chuyện lại phát hiện Trần Đạc đã cúi đầu tiếp tục chơi game, chút khẩn trương vừa nãy đã biến mất, chỉ là tâm tình cũng chìm xuống, cuối cùng có chút thất vọng nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ muốn nói cảm ơn cậu."

"Không khách khí. "

Trần Đạc đột nhiên đáp.

Nữ sinh không nghĩ tới nói nhỏ như vậy mà Trần Đạc có thể nghe thấy, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thử, phát hiện hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm màn hình, rất nghiêm túc chơi game. Vậy chắc cậu ta có để ý đến mình nên mới có thể nghe được, nữ sinh thầm nghĩ.

Trong lòng nữ sinh dâng lên một cảm giác ấm áp dễ chịu, cô hướng Trần Đạc hơi cúi mình nói tạm biệt, quay người chạy chậm ra khỏi quán net.

Chu Nghệ dành ra cả một buổi trưa thêm năm tiếng lướt mạng liên tục, thực sự vây được không chịu đựng được, thu thập xong giấy ghi chú cùng giấy nháp sau, xách cặp về nhà.

Điện thoại di động hiện đã hai giờ sáng, cậu thuê phòng ở cách trường học không xa cũng không gần, đi bộ tầm mười phút, bất quá đã ngồi hơn nửa ngày, bước chân so với bình thường trì độn hơn rất nhiều.

Chu Nghệ vốn là muốn mua một chiếc xe đạp, sau đó cảm thấy không cần thiết, cuộc sống bây giờ cũng chỉ đi hơi nơi, trường học và phòng thuê, mua cái xe đạp tác dụng không lớn, hơn nữa có thể tiết kiệm tiền. Sau khi trở về học lại liền không đi làm, trong thẻ số dư đã ít đến đáng thương.

Mới vừa vào trong nhà, điện thoại di động trong quần liền vang, Chu Nghệ liếc mắt nhìn tên người gọi, nhấn nút nhận.

"Bố nhà ngươi, mẹ..." Một tiếng cao vυ"t quốc mắng từ điện thoại di động.

"Ừm." Chu Nghệ không mặn không lạt đáp một tiếng, cậu từ trước đến giờ không thích đấu khấu với người khác.

"Mày dám không chào hỏi liền cút đi? Mấy người chúng ta ở trong mắt ngươi đều là cái rắm thôi sao? Có cũng được mà không có cũng được đúng không?" Phương Tế càng nói càng cao giọng sau đó trực tiếp hét lên.

"Buổi tối ngày hôm ấy tôi có chào cậu."

"Ngươi có mặt nói! Ngươi còn có mặt mũi nói buổi tối ngày hôm ấy? Tao nghĩ mày uống say đến mức đầu óc hỏng rồi, tốt xấu gì cũng nói với Khải ca nói một tiếng lại đi. "

Hai ngày trước buổi tối tại sàn nhảy, một đám huynh đệ nhảy đến không phân biệt được đông tây nam bắc, Chu Nghệ gác chân ngồi phịch trên ghế sôpha hút thuốc lẩm bẩm nói: "Tôi phải trở về học lại."

Tạp âm quá điếc tai, Phương Tế không có nghe rõ hắn lầm bầm cái gì, hét lớn một tiếng "Cái gì?", Chu Nghệ hít sâu vào một hơi, dụi tần thuốc, nhắm mắt lại nói: "Tôi nói, tôi trở lại học lại."

Ở đây huynh đệ đều cảm thấy hắn choáng đến hồ đồ rồi, không nghĩ tới ngày thứ hai Chu Nghệ không nói tiếng nào liền rời đi.

"Giúp tôi xin lỗi Khải ca. " Chu Nghệ nói: "Thuận tiện nói cho hắn biết tôi không làm, sau đó đừng gọi tôi nữa, chờ đổi tên mới sẽ liên lạc lại các ngươi."

"Cậu cho rằng tôi muốn gọi cho cậu? Thứ đồ gì, ngươi xứng đáng cho lão tử chờ?" Phương Tế tức giận mắng, hả giận xong trầm mặc một hồi, đốt điếu thuốc hỏi: "Cậu trở lại quê nhà đi học lại? "

"Ừm."

"Vậy được đi, thích học tập chứ gì. " Phương Tế dừng lại, đột nhiên lại vui vẻ, "Ngược lại cậu có chết cũng sẽ tìm ra người khác thay thế thôi, đến lúc có chút tiền lương, đừng khóc nói muốn liếʍ bình rượu gia gia thử vị. "

"Chó đất." Chu Nghệ cười nhạo một tiếng, quyết đoán cúp điện thoại.