Chương 15: Hôn

Thời Nhiên chưa bao giờ biết rằng hôn lại có cảm giác như thế này. Tùy Thanh Yến nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy cánh môi cô, từ môi dưới đến môi trên, động tác cực kì nhẹ nhàng, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi ra liếʍ nhẹ, Thời Nhiên có chút hơi choáng váng, không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

“Ôm tôi.” Giọng anh trầm thấp như đang dỗ dành.

Thời Nhiên ma xui quỷ khiến đưa tay lên vòng qua cổ anh.

Giây tiếp theo, Tùy Thanh Yến bế cô lên, dùng sức tách chân cô để ở trên tường, mở miệng ngậm lấy hai cánh môi cô, dùng lực mυ"ŧ mạnh, như muốn nuốt chửng cô.

Ngay cả hơi thở của cô cũng bị anh nuốt chửng, cánh môi ma sát với nhau mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ tê dại, khi anh mυ"ŧ lấy đôi môi, từng đợt sóng lan ra khắp cơ thể và tứ chi của cô. Cô không dám mở mắt cũng bởi vậy những thanh âm bên tai càng trở nên rõ ràng hơn. Cô có thể nghe rõ ràng hơi thở nặng nề của mình, hòa lẫn với hơi thở của anh, biến thành chất xúc tác khiến nhịp tim cô tăng tốc.

“Ngoan.” Anh ngậm môi cô vào miệng, giọng nói có chút khàn khàn, thở dốc: “Răng không cần dùng sức như vậy, thả lỏng ra nào.”

Thời Nhiên bị anh dỗ dành đến mềm nhũn, thử chuyển sự căng thẳng sang tay, bàn tay đang nắm lấy cổ áo anh càng ngày càng dùng sức, đồng thời chậm rãi thả lỏng lực hàm đang cắn chặt.

Một lúc sau, đầu lưỡi của Tùy Thanh Yến mở hàm răng cô, xuyên vào dò xét.

Cảm giác đầu lưỡi được chạm vào còn tuyệt vời hơn cả việc được chạm vào môi, giống như bị điện giật, dòng điện tê dại truyền từ đầu lưỡi đến các đầu ngón tay khiến cô có cảm giác toàn thân tê dại. Cô có chút co người lại, tránh khỏi lưỡi anh, Tùy Thanh Yến cũng không quan tâm, anh chỉ cẩn thận liếʍ miệng cô, đầu lưỡi cọ xát qua lại trên vòm miệng cô, một lúc sau, cô cảm thấy khó thở vì nơi đó ngứa ngáy. Cả hai đều hơi run lên, lưỡi cô mềm nhũn ra, lúc này anh mới quấn lưỡi mình quanh lưỡi cô và bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình.

"Ưʍ..." Thời Nhiên không tự chủ mà rên khẽ, cô cảm thấy môi và lưỡi mình nóng bỏng lên, cô hoàn toàn không biết phải làm cái gì bây giờ, chỉ có thể ôm lấy anh và dựa vào anh, nhưng anh lại không chút lưu tình đoạt lấy nó, dây dưa qua lại khiến cô càng trở nên hỗn loạn.

Nụ hôn sâu khiến không khí dường như trở nên ẩm ướt, bên tai cô không ngừng vang lên tiếng nước bọt ướŧ áŧ, cô nhắm mắt lại, nhưng đại não cô không thể tự chủ mà tua lại từng động tác của anh mỗi khi hôn cô, cảm giác bị chạm vào được khuếch đại vô hạn, đoạt lấy mọi sự chú ý của cô.

Anh hôn cô thật sâu, biến hoá đa dạng cuốn lấy lưỡi cô, phát ra những âm thanh ướŧ áŧ, ngay cả hơi thở cũng trở nên ẩm ướt. Trong ý thức của Thời Nhiên, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô căn bản không có chút kinh nghiệm nào, hoàn toàn không phải đối thủ của anh. Tùy Thanh Yến dùng mười phần trên mười kỹ năng hôn của mình để câu dẫn cô, khiến cô không thể cưỡng lại được, bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, hơi thở run run, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt.

Cô chịu không nổi mà vỗ vỗ lưng anh, Tùy Thanh Yến dừng lại một chút, chậm rãi lùi lại, đầu lưỡi còn cố ý trượt xuống dưới lưỡi cô, kí©h thí©ɧ đến nỗi khiến ngón tay cô lại siết chặt. Bởi vì nụ hôn quá ướŧ áŧ và lôi cuốn nên khi anh rời đi thậm chí còn mang theo một chút nước bọt lấp lánh, kéo thành một đường mỏng trong suốt, sau đó đứt rời rơi xuống môi cô, anh cúi người cẩn thận liếʍ sạch.

"Có thể... có thể..." Thời Nhiên cảm thấy mình sẽ hôn mê nếu tiếp tục như thế này, cô nói với một giọng run run nhẹ nhàng.

Hơi thở của Tuỳ Thanh Yến cũng không ổn định, anh áp trán mình vào trán cô để điều hòa hơi thở, nhìn thấy lông mi cô đẫm nước mắt, từ gương mặt đến mang tai đều đỏ bừng, vẻ mặt mềm mại ngoan ngoãn, anh không thể không hôn nhẹ lên má cô một lần nữa.

Thời Nhiên còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cô vùi đầu vào vai anh, hơi thở dồn dập, Tùy Thanh Yến vỗ nhẹ lưng cô, ôm cô đến ghế sofa ngồi.

Chiếc váy trở nên lộn xộn và nhăn nheo do cơ thể hai người ép chặt, còn dây kéo vẫn bị kẹt ở giữa, Thời Nhiên nghĩ rằng mình nhất định không nên mặc chiếc váy này.

Tùy Thanh Yến cũng chú ý tới: “Cái váy này không cần nữa, đổi cái khác đi.”

Anh cởi âu phục, quấn quanh người cô từ phía trước, sau đó vén mảnh vải hai bên lưng, tay anh nhẹ nhàng cử động, bộ váy đã bị xé toạc, khóa kéo sụp xuống, tấm lưng trắng ngần thanh tú hoàn toàn bị bại lộ trong không khí.

Thời Nhiên vội vàng túm chặt lấy chiếc âu phục đang quấn trên người, cô cảm thấy sau lưng mát lạnh, động cũng không dám động: “Sao anh lại trực tiếp xé hỏng nó… Anh ra ngoài trước đi! Tôi muốn thay quần áo."

“Được.” Tùy Thanh Yến khẽ mỉm cười: “Tôi ở ngoài chờ em.”

Anh đóng cửa lại và đi ra ngoài. Trong phòng yên tĩnh trở lại, Thời Nhiên quay đầu nhìn về phía gương, mới phát hiện hai má mình đã đỏ bừng, còn chưa hồi phục, trên người khoác chiếc âu phục đen, vẻ mặt tràn đầy xuân sắc nhộn nhạo vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì.

Cô cắn môi, đặt mu bàn tay lên má để tản nhiệt, trong lòng không có chút chán ghét mà chỉ có một có chút vui sướиɠ mơ hồ.

Cuối cùng vẫn là Tùy Thanh Yến chọn cho cô một bộ váy khác. Bộ váy dài màu xanh nhạt thoạt nhìn có chút bảo thủ, khi mặc vào mới nhận ra phần eo và lưng được thiết kế chạm rỗng hoa văn, làn da được giấu sau lớp vải ẩn ẩn hiện hiện, trông rất gợi cảm.

Lúc ra khỏi cửa tiệm đã gần đến giờ ăn trưa. Châu An đem túi đựng quần áo chuyển ra xe, Thời Nhiên quay đầu hỏi Tùy Thanh Yến: "Sao lại có hai cái túi? Anh cũng đem bộ váy bị hư kia về sao?"

“Cái đó đã trả tiền, vứt đi rồi.” Tùy Thanh Yến ra hiệu cho Thời Nhiên lên xe trước, sau đó cười nói: “Còn có một bộ tôi thấy không tệ, mua về mặc để ở nhà.”

Cô nghĩ thầm, ở nhà ai mà mặc lễ phục, Tùy Thanh Yến thật sự không có chỗ để tiêu tiền.

Tùy Thanh Yến sớm đặt chỗ ở nhà hàng trung tâm thành phố, hai người cùng nhau ăn trưa. Thời Nhiên ăn no liền cảm thấy buồn ngủ, ở trên xe không ngừng ngủ gật, đành phải thay đổi kế hoạch, đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.

Thời Nhiên ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại phát hiện trên giường còn có người khác, cô giật mình khi nhìn thấy Tùy Thanh Yến đang ngồi dựa vào mép giường xem thiết bị truyền tin.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngáp một cái: "Đã đến thời gian phải xuất phát rồi sao?"

“Vẫn chưa.” Tùy Thanh Nham tắt màn hình, ánh sáng xanh lập tức biến mất: “Vẫn còn sớm.”

Nói xong, anh đi tới ôm Thời Nhiên rồi đẩy cô ngã xuống giường.

Thời Nhiên hoàn toàn không ngờ tới đòn tấn công bất ngờ này, ngay khi cô đang định nói gì đó thì anh đã lấp kín miệng cô bằng một nụ hôn.

Như thế nào…còn hôn?

Cô vô thức đặt tay lên bờ vai anh, kết quả đã bị anh dùng thủ đoạn nắm lấy, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lực độ vẫn không giảm, vòng tay cô ra sau lưng anh, rồi ôm lấy anh.

Không giống với nụ hôn trong phòng thay đồ, Tùy Thanh Yến không còn hung hăng mà làm chậm tiết tấu hôn lại, nhịp điệu nhẹ nhàng nhưng cường độ không hề giảm, khiến cô không thể chịu nổi mà phát ra những tiếng thở hổn hển quyến rũ.

"Còn... còn muốn luyện tập sao?" Thời Nhiên bị kẹt giữa những nụ hôn ướŧ áŧ hỏi.

“Đây chính là tình yêu mãnh liệt của các cặp đôi khi đang yêu nhau.” Anh cắn nhẹ vào môi cô: “Có hôn nhiều thế nào cũng đều không đủ.”

Trong lúc nháy mắt, cô đã nghi ngờ Tùy Thanh Yến thực sự cùng mình yêu nhau mãnh liệt, ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể và lời nói đều chân thật đến mức cô không thể tìm thấy kẽ hở nào.

“Đừng phân tâm.” Tùy Thanh Yến ôm mặt cô, hơi thở ấm áp của anh lan tỏa trên da cô, thở gấp: “Tập trung một chút.”

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong phòng là tiếng thở nhấp nhô cùng với những nụ hôn ướŧ áŧ.

Sau khi hôn đến mức lưỡi cô trở nên tê dại, Tùy Thanh Yến mới buông cô ra, nhưng thay vì vội vàng rời đi, anh lại nhẹ nhàng hôn từ trán đến má, rồi lại hôn đến tai cô. Tai của Thời Nhiên cực kỳ mẫn cảm, bị anh thổi vào khiến cả người trở nên cô tê dại, chứ đừng nói đến nếu cô bị anh trực tiếp hôn vào tai.

“Đừng…” cô thở hổn hển trốn tránh: “Đừng chạm vào tai tôi…”

Tùy Thanh Yến ngoảnh mặt làm ngơ, đè cô xuống khiến cô không thể cử động, cúi đầu mυ"ŧ lấy tai cô từng chút một, thỉnh thoảng lè lưỡi liếʍ nhẹ, cắn lấy dái tai nhỏ của cô, răng nhẹ nhàng xoa xoa, khiến đầu ngón tay cô khẽ run lên. .

Hôn bên này xong, anh lại hôn bên kia, cho đến khi cả hai tai đều bị hôn qua, cô ở dưới thân anh chỉ có thể bất lực nức nở run rẩy như một con thú nhỏ, anh mới kết thúc.

"Thật khó a..." cô thì thầm.

"Ừm?"

“Làm một đôi tình nhân thật khó quá…” Đôi mắt cô gần như rưng rưng,

“Sao ai cũng thích làm loại chuyện này nhỉ…”

Giọng anh trầm xuống: “Tôi hôn em có khiến em khó chịu không?”

"Có chút thoải mái... nhưng cảm giác thật kỳ lạ." Cô cắn môi: "Cơ thể tôi không còn là của mình nữa, tôi có chút sợ hãi."

“Bởi vì em quá căng thẳng.” Anh nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng an ủi: “Cùng người mình yêu thích làm chuyện này rất vui sướиɠ.”

“Ừm…” cô lẩm bẩm: “Tôi hiểu rồi, vì chúng ta đang giả làm một cặp đôi nên sẽ có chút khó xử.”

Thân thể Tùy Thanh Yến cứng đờ.

Thời Nhiên không chú ý tới tâm tình của anh thay đổi, cô nhìn thấy cổ áo sơ mi của anh nhăn nheo, không tự chủ đưa tay vuốt phẳng nó. Kết quả là ngón tay còn chưa chạm vào Tuỳ Thanh Yến, anh đã ngồi bật dậy, ngón tay cô chỉ có thể sờ vào không khí.

"Đã muộn rồi." Bóng lưng anh có vẻ cô đơn, giọng điệu cũng không còn thân mật nóng bỏng như lúc họ thân mật nữa, thay vào đó anh lấy lại được chút xa cách và lãnh đạm thường ngày: "Tôi về phòng đây, em chuẩn bị đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”

Thời Nhiên nghe tiếng anh đóng cửa, cô vẫn như cũ giữ nguyên tư thế nằm trên giường, hơi thở dốc ban nãy dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

Cô phải mất một thời gian dài mới hoàn hồn lại, nhìn đầu ngón tay trống rỗng, cảm thấy lạc lõng không thể giải thích được.