Chương 13: Bù đắp

Tùy Thanh Yến quả nhiên nói được làm được, Thời Nhiên đã nhìn thấy Châu Việt ngay trước giờ ăn trưa. Cậu nhìn Thời Nhiên với ánh mắt có lỗi: "Thời Nhiên tiểu thư, tôi xin lỗi đã làm cô lo lắng."

"Không sao đâu, anh có sao không?" Thời Nhiên nhìn cậu: "Trông tâm trạng anh có vẻ không được ổn cho lắm."

Tùy Thanh Yến ngồi trên sofa liếc Châu Việt một cái: “Đừng lo lắng cho cậu ấy, mười tuổi rồi, đang trong thời kỳ thiếu niên nổi loạn.”

Châu An mím môi bất bình, không nói gì.

Thời Nhiên cảm thấy thích thú trước câu nói này: "Anh giống cha của cậu ấy quá."

“Chắc chắn là vậy rồi.” Tùy Thanh Yến thản nhiên mỉm cười: “Lúc tôi nhặt được bọn họ vào mười năm trước, bọn họ còn chưa đầy một tuổi.”

Cô trở nên tò mò: "Anh nhặt bọn họ ở đâu vậy?"

"Việt An Châu."

Thời Nhiên lập tức phản ứng: "Anh đặt tên thật tùy tiện."

Cô nói tiếp: “Tôi nghe nói Việt An Châu là một tàn tích không thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Tôi còn nghe nói bầu trời bên đó đỏ rực và tràn ngập các loại phóng xạ, còn đáng sợ hơn cả bãi rác nữa, hơn nữa tất cả đều là vật phẩm thất bại của các loại thí nghiệm khoa học tiên tiến.”

“Hai người bọn họ đều là vật phẩm thất bại của Đế Khoa viện.”

Tùy Thanh Yến rót một cốc nước đưa cho cô: “Tôi tìm được bọn họ, nghĩ rằng có thể còn cứu sống được nên tôi mang về. Hiện tại trông rất ổn.”

Khi Thời Nhiên nhìn thấy nước, cô nhớ tới mình vừa mới tới uống cà phê về, lập tức nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, sáng nay tôi gặp một người tại quán cà phê.”

“Hả?” Tùy Thanh Yến không để tâm lắm, anh nhìn cô uống nước, ánh mắt anh dừng lại trên môi cô.

“Cô ấy nói cô ấy tên là Kiều Hi Lâm, là bạn của anh.”

Tùy Thanh Yến hơi nhíu mày lại.

"Cô ấy còn nói với em gì nữa không?"

Thời Nhiên đáp: “Cô ấy nói đêm qua tôi uống rượu hoa quả của Tâm Mộng rồi ngất đi, có chuyện này đúng không?”

Tùy Thanh Yến không trả lời, coi như là đồng ý.

"Sao anh không nói cho tôi biết chuyện này? Tôi nghe nói tối qua tôi làm anh sợ sao? Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm cho anh lo lắng."

Thời Nhiên tự trách mình: "Tôi cảm thấy tự trách bản thân vì đã không chú ý tới. Trước đó tôi đã đến bệnh viện kiểm tra… Bác sĩ nói rằng não của tôi không có vấn đề gì lớn nên tôi luôn cho rằng chứng mất trí nhớ của mình không phải là một căn bệnh..."

"Kiều tiểu thư nói rằng cô ấy là bác sĩ tâm lý ở Đế Đô. Vừa vặn gần đây cô ấy đang giảng dạy ở Đức Mạt thành. Cô ấy cũng được mời đến để chữa bệnh cho tôi vào tối hôm qua. Sau đó, cô ấy phát hiện ra rằng có vấn đề nên cô ấy đã nhắc nhở tôi tránh xa các dược phẩm và thực phẩm, nó sẽ ảnh hưởng đến thần kinh của tôi... Cô ấy còn nói rằng tôi có thể đến gặp cô ấy khi đến Đế Đô và cô ấy có thể giúp tôi xem liệu có cách nào giải quyết vấn đề mất trí nhớ của tôi hay không."

Tùy Thanh Yến nói: “Cô ấy chỉ nói có vậy thôi sao?”

Thời Nhiên gật đầu: "Chỉ có vậy thôi."

Anh thản nhiên tựa lưng vào ghế sofa, tư thế vô tình nghiêm túc như đang suy ngẫm điều gì đó.

Châu Việt đứng ở phía sau, cậu run giọng nói: "Thời tiểu thư... Tôi, tôi muốn thú nhận."

Thời Nhiên vội vàng hỏi: “Sao thế?”

"Bởi vì hôm qua tôi cùng cô đi mua rượu, là do sơ suất của tôi nên mới xảy ra chuyện này. Tôi rất tự trách mình, nhưng tổng chỉ huy lại không trừng phạt tôi."

Châu Việt đáng thương nói: "Cho nên sáng nay tôi mới tự trừng phạt bản thân.”

Thời Nhiên cực kì bất đắc dĩ: “Đây căn bản không phải lỗi của anh, anh không biết rõ tình huống của tôi, dù sao cũng là lỗi của tôi.”

Cô quay lại nhìn Tùy Thanh Yến: “Cho nên sáng nay anh đi tìm anh ấy?”

“Ừ.” Tùy Thanh Yến nhướng mày: “Châu An và cậu ấy quá hiểu nhau, nếu không thể khống chế được cậu ấy thì tôi sẽ xách cậu ấy trở về.”

Thời Nhiên nâng trán: “Nếu anh làm như vậy, tôi sẽ thực sự trách bản thân mình đấy.”

"Không, không, không." Châu Việt trở nên lo lắng: "Thời tiểu thư, đó không phải là vấn đề của cô, tôi chỉ là đầu óc bị rút…tôi…"

“Được rồi.” Tùy Thanh Yến ngắt lời cậu: “Cậu không định đi nấu bữa trưa à?”

"Tôi đi ngay đây!" Châu Việt như gió rời đi.

Thời Nhiên nhìn Châu Việt rời đi rồi thở dài.

Cô suy nghĩ một lúc, như đã quyết định điều gì và quay đầu nhìn Tùy Thanh Yến: "Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, nếu anh cảm thấy phiền phức thì không cần phải trả lời tôi."

Tùy Thanh Yến vội để tay trên đầu gối, nói: “Em nói đi.”

Thời Nhiên mím môi, thăm dò hỏi: "Anh... có bạn gái không?"

Cô chợt nhận ra rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, mặc dù cô và Tùy Thanh Yến không có quan hệ thân thiết, nhưng một ít tiếp xúc thân thể giữa cô và anh rõ ràng đã vượt quá phạm vi bạn bè khác giới bình thường. Cô từ trước đến nay luôn đề cao đạo đức, nếu Tùy Thanh Yến thật sự có bạn gái thì cô sẽ giữ khoảng cách với anh, cố gắng đè nén sự mơ hồ ở trong lòng.

Tùy Thanh Yến không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy, trong mắt anh chậm rãi hiện lên nụ cười: "Vẫn chưa."

Cô thở phào nhẹ nhõm, được rồi.

“Sao em lại hỏi chuyện này?” Giọng anh dịu dàng, như đang cố gắng thuyết phục.

Thời Nhiên thành thật trả lời: "Cũng không có gì. Vừa nhìn thấy Kiều tiểu thư, tôi chợt nghĩ đến câu hỏi này. Tôi nghĩ tôi vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với anh."

"Hả?" Anh không ngờ tới câu trả lời này, giọng điệu hơi cao lên, mang theo một chút không vui.

"Bởi vì trước đây tôi không có nhiều bạn bè và cũng ít tiếp xúc với đàn ông nên tôi không thể nắm bắt được những mối quan hệ giữa những người bạn khác giới. Tôi nghĩ chúng ta đã là bạn rồi phải không?"

"Sau đó, hôm nay khi tôi gặp Kiều tiểu thư, cô ấy nói rằng sau chuyện xảy ra tối qua, đã có tin đồn rằng... à, tôi là bạn gái của anh. Nhưng trên thực tế, chúng ta không phải như vậy. Tuy rằng lúc trước ở Thích Thành là nói dối, nhưng bà chủ nhà không biết anh, cũng không cần lo lắng về việc tin tức bị lan truyền rộng rãi và cũng tiện giải thích.”

“Nhưng lần này thì khác... Những tin đồn như vậy đối với tôi không quan trọng, bởi vì tôi chỉ là một kẻ vô danh, không ai biết đến tôi, và tôi cũng không thực sự quan tâm đến điều này, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Nhưng anh thì khác anh xuất thân là một quý tộc nổi danh, hiện tại đang là một chỉ huy tài giỏi, anh sẽ sớm trở về Đế đô để nhận khen thưởng của hoàng đế, tiền đồ vô lượng, danh dự đối với anh mà nói rất quan trọng.”

“Đặc biệt nếu sau này nếu anh có bạn gái, biết đâu bây giờ ở một góc nào đó cô ấy sẽ nghe được tin đồn như vậy ở đâu đó rồi hiểu lầm anh thì sao?”

"Vì vậy tôi nghĩ chúng ta cần tránh những tin đồn như vậy càng nhiều càng tốt. Về sau chúng ta nên thận trọng giữ khoảng cách."

Vẻ mặt của Thời Nhiên rất nghiêm túc.

Tùy Thanh Yến im lặng nghe xong, khẽ mỉm cười: “Tôi rất vui vì em có thể nghĩ cho tôi nhiều như vậy. Nhưng tôi không phải loại người vì một thứ hư vinh như danh tiếng mà lại đi làm những chuyện đi ngược với ý muốn của mình.”

"Nếu như em bởi vì hành vi nào đó của tôi khiến em sinh ra cảm giác khó chịu, cho nên muốn giữ khoảng cách với tôi vậy tôi có thể sửa. Nhưng tôi không thể chấp nhận em xuất phát từ lý do tốt cho tôi, mà cố ý xa lánh tôi.” Anh nhìn vào mắt cô, giọng điệu của anh mềm mại nói: "Huống hồ, em cũng không biết tôi đang thực sự nghĩ gì, phải không?"

Cô cảm thấy lời anh nói rất có đạo lý, suy nghĩ một chút, cô cắn môi nói: “Là tôi không để ý đến tâm tình của anh, tôi có chút tự cho mình là đúng, xin lỗi."

Tùy Thanh Yến đưa tay ra, nhẹ nhàng ấn vào môi dưới của cô, tách nó ra khỏi kẽ răng của cô, nhẹ nhàng nói: “Không cần xin lỗi.”

Tay anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô: "Ngược lại, tôi nên xin lỗi em. Tôi đã làm chưa tốt."

Cô không nói tiếp, xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Tùy Thanh Yến mới nhẹ nhàng nói: "Nhân tiện, tôi muốn nhờ em giúp tôi một việc."

"Ừm?"

"Tối qua tôi rời khỏi bữa tiệc sớm, không phải phép cho lắm, nên tối mai thị trưởng mời tôi đến một bữa tiệc khác, tôi đã đồng ý. Mong em có thể đi cùng tôi."

Thời Nhiên hỏi: “Tối hôm qua là vì tôi mà anh mới rời đi sớm sao?”

Tùy Thanh Yến gật đầu.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác áy náy, cô sẵn sàng đồng ý: "Được, tôi sẽ đi cùng anh. Nhưng tôi chưa bao giờ tham gia một bữa tiệc như vậy, cũng không biết nhiều về lễ nghi, có làm anh cảm thấy khó xử không?"

“Không đâu.” Anh cười nói: “Em có thể xuất hiện, cho tôi một người bạn gái dự tiệc cùng, cũng đã rất nể mặt tôi rồi.”

"Được." Thời Nhiên bắt đầu im lặng suy nghĩ nên chuẩn bị những gì: "Vậy tôi nên chào hỏi thế nào đây? Tôi nên giới thiệu bản thân như thế nào? Nói tôi là bạn của anh nhé?"

Tùy Thanh Yến sửa lại: “Là bạn gái của tôi.”

Thời Nhiên ngây ngẩn cả người.

"Tính chất của bữa tiệc này khá đặc biệt, mọi người đều mang theo người nhà hoặc đối tác của mình. Em thấy đấy, xung quanh tôi hiện tại không có ứng cử viên như vậy."

Thời Nhiên có chút khó hiểu: “Nhưng anh vừa từ chiến trường về, không có người nhà bên cạnh là chuyện bình thường phải không? Họ không hiểu sao?”

“Vốn dĩ là có thể.” Tùy Thanh Yến nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng sau đêm qua, bọn họ đều biết tôi đã có bạn gái.”

Thời Nhiên hoàn toàn ngây người.

"Em không muốn cũng không sao vậy thì tôi sẽ đi một mình." Tùy Thanh Yến lùi rồi lại tiến: “Vốn chính là nhờ em giúp tôi, không cần cảm thấy áp lực."

Thời Nhiên phục hồi lại tinh thần: “Cũng không phải… Suy cho cùng thì do tôi mới xảy ra chuyện này, tôi đã gây cho anh rất nhiều phiền toái. Hiện tại có thể bù đắp được một ít, tôi nguyện ý. Nhưng, nếu truyền ra ngoài như vậy có thể..."

“Thời Nhiên.” Anh gọi cô: “Chúng ta vừa nói qua đề tài này em quên rồi sao? Em không cần lo lắng cho tôi.”

"À đúng rồi." Thời Nhiên cảm giác như bị anh cuốn vào nhưng logic của anh lại rất hợp lý làm cho Thời Nhiên không biết là không thích hợp ở chỗ nào: "Được rồi, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tùy Thanh Yến nhìn cô, chậm rãi nhếch khóe môi.