Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chảy Vào Dòng Sông

Chương 14:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đổng Triệu Khanh có yêu cầu cực kỳ chi tiết về các cảnh quay đến mức kỳ quặc, một điểm sai sót nhỏ cũng phải điều chỉnh lại.

Việc xây dựng bối cảnh đã bắt đầu từ hai tháng trước và đến cuối tháng Sáu vẫn chưa hoàn thành.

Vì thế mà việc bắt đầu quay phim cứ trì hoãn mãi.

Dù các diễn viên đã có mặt đầy đủ, ông vẫn bắt họ tách riêng ra tập luyện, không được gặp gỡ, không được làm quen, để giữ lại trạng thái nguyên sơ và ngây thơ nhất.

Đổng Triệu Khanh nói: "Đây là một câu chuyện về tình đơn phương. Ta muốn thấy sự dây dưa, ánh mắt dây dưa, cả cơ thể cũng dây dưa, nhưng đừng đi quá xa."

Trước buổi quay, kịch bản vẫn đang được sửa đổi.

Từ Nhập Phỉ phải thức nhiều đêm liền để hoàn thành, sáng lại bị Cố Khoảnh kéo dậy đi tập thể dục.

Ban đầu, anh từ chối thẳng thừng.

Dậy lúc sáu giờ sáng còn khổ hơn cả việc thức tới sáu giờ sáng mới đi ngủ.

Đổng Triệu Khanh dường như biết trước anh sẽ không giữ lời hứa, bèn nhờ Cố Khoảnh giám sát anh.

Sáng hôm đầu tiên, tiếng gõ cửa liên tục vang lên khắp phòng.

Từ Nhập Phỉ tuyệt vọng xỏ dép vào, tuyệt vọng mở cửa, tuyệt vọng nhìn thấy một cơ thể sống động... và đột nhiên, sự tuyệt vọng biến mất.

Cơ thể của Cố Khoảnh thực sự được rèn luyện quá tốt, chưa kể tới việc hắn mặc chiếc áo thể thao bó sát người.

Từ Nhập Phỉ được dịp mãn nhãn, cuối cùng cũng quyết định rằng chạy bộ một chút cũng không phải là ý tồi.

Một giờ sau...

"Đừng lo cho em nữa... anh tự chạy đi," Từ Nhập Phỉ đẩy cánh tay mà Cố Khoảnh chìa ra, cả người mềm nhũn, như thể kiệt sức mà đổ sụp xuống.

Cố Khoảnh đỡ lấy anh một cách vững vàng, hai tay vòng qua nách anh, kéo anh ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên.

Cả người Từ Nhập Phỉ ướt đẫm mồ hôi, mắt đỏ hoe đầy nước, trong đôi mắt nâu sẫm chứa đựng sự oán trách rõ ràng. Anh không kìm được, buột miệng nói bằng giọng quê nhà: "Anh chẳng phải người gì cả!"

"Hả?" Cố Khoảnh biết anh đang mắng mình, bèn đặt tay lên đầu anh, xoa nhẹ. "Cậu thiếu tập luyện quá rồi, thế này không tốt cho sức khỏe đâu. Về già dễ mắc bệnh lắm."

"Anh có coi em là người không đấy?" Từ Nhập Phỉ thầm giơ ngón giữa trong tâm trí.

Cố Khoảnh để anh ngồi nghỉ trên ghế, còn mình thì tiếp tục chạy thêm vài vòng nữa.

Ban đầu, Từ Nhập Phỉ ngước lên nhìn trời, nhưng bầu trời phủ đầy sương mù, chẳng thấy gì rõ ràng.

Sau đó, anh chuyển sang quan sát Cố Khoảnh, mỗi vòng chạy, Cố Khoảnh đều lướt qua trước mặt anh. Từ Nhập Phỉ bắt đầu đếm số vòng, rồi dần dần đoán xem Cố Khoảnh sẽ xuất hiện vào phút giây nào tiếp theo.

Tim anh từ từ đập chậm lại, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn hơn.

Nhưng ngay giây sau, bóng dáng xuất hiện trước mắt khiến nhịp tim của anh lại lỡ nhịp.

"Chết rồi, tim tôi đập loạn mất rồi, chắc em sắp chết." Từ Nhập Phỉ ngả người tựa lên ghế, chẳng bao lâu, khuôn mặt đẹp trai của Cố Khoảnh đã hiện ra trong tầm nhìn của anh. Anh giơ ngón tay lên.

Đó là một cử chỉ cực kỳ bất lịch sự.

Anh gan to hơn trời, ngón giữa chọc thẳng vào mặt Cố Khoảnh.

"Tất cả là lỗi của anh."

Cố Khoảnh: "..."

Cuối cùng, bữa sáng hôm đó cũng do Cố Khoảnh trả tiền. Từ Nhập Phỉ tức tối ăn liền bốn cái bánh bao lớn, còn chụp ảnh gửi cho Đổng Triệu Khanh.

Từ Nhập Phỉ: [Đây là thành quả chiến thắng!!!]

Ông nội: [Mang lên cho ta một cái.]

Từ Nhập Phỉ: [Đều nằm trong bụng con rồi, ông đến mà mổ ra lấy đê!!!]

Cố Khoảnh tình cờ liếc thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Đổng Triệu Khanh, không khỏi bật cười.

Từ Nhập Phỉ trừng mắt dữ tợn, "Cười cái gì mà cười, tất cả là tại anh, mỗi ngày bắt dậy sớm làm gì?"

Cố Khoảnh ngoan ngoãn đáp: "Là lỗi của tôi."

Ngày hôm sau, tiếng gõ cửa lại vang lên như thường lệ.

Một tuần sau, Từ Nhập Phỉ đã quen, không cần Cố Khoảnh gõ cửa cũng có thể tự dậy đúng giờ.

Những đêm anh thức trắng để sửa kịch bản, Cố Khoảnh không đến làm phiền.

Ngày tiếp theo, Từ Nhập Phỉ tự giác xuất hiện trước cửa khách sạn, hậm hực nói: "Sao hôm qua anh không đợi em?" Nhưng cuối câu lại hơi lèo nhèo, như thể đang làm nũng.

“Tôi nghĩ cậu cần nghỉ ngơi," Cố Khoảnh đáp.

"…Em ngủ không được," Từ Nhập Phỉ thành thật, "Mỗi lần nhắm mắt lại, đầu óc em toàn là Tưởng Ngư Thanh."

Anh cảm thấy mình chính là người đầu tiên bị nhân vật ấy ám ảnh.

Cố Khoảnh xoa đầu anh, ba từ "Vất vả rồi" được nói ra nhẹ nhàng, nhưng lại đè nặng lên tim Từ Nhập Phỉ.

“Em viết dở tệ," giữa chừng buổi chạy, cuối cùng anh cũng buông bỏ mọi thứ, thở dài thổ lộ. "Nếu vì em mà mãi không thể quay phim được thì sao?"

Điều đó là không thể.

Đổng Triệu Khanh đã có sẵn kế hoạch riêng của ông.

Ông chỉ muốn rèn luyện cho người học trò trẻ tuổi này rồi mới cho nó bước chân vào xã hội.

Nhưng Từ Nhập Phỉ lại quá mong manh.

Anh được nuôi dưỡng quá tốt, quá tinh tế, không chịu nổi chút sóng gió hay thất bại.

"Không sao đâu, mọi người sẽ đợi cậu." Cố Khoảnh dừng lại cùng anh, nhẹ nhàng an ủi.

Từ Nhập Phỉ ngồi xổm xuống, Cố Khoảnh cũng ngồi xuống theo.

Nhiều lần, Từ Nhập Phỉ viết một câu chuyện, viết đến đâu nước mắt lại rơi đến đó.

Nhưng đây là lần đầu tiên, trước mặt người mà anh chỉ mới quen chưa đầy một tháng, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má.

Đổng Triệu Khanh đặt nhiều kỳ vọng vào anh, và Từ Nhập Phỉ cũng muốn mọi thứ được hoàn hảo nhất có thể.

Nhưng kết quả lại không như mong đợi.

Phải chăng anh thật sự không có tài năng? Phải chăng anh vốn không nên bước chân vào nghề biên kịch này?

Từ Nhập Phỉ nghẹn ngào thổ lộ nỗi bất an của mình. Cố Khoảnh dẫn anh đến ngồi trên ghế, rồi hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tại sao tôi lại nhận bộ phim này?"

"Bởi vì... hu hu... thầy."

Từ Nhập Phỉ hiểu rất rõ trong lòng.

Mọi người đều vì Đổng Triệu Khanh mà tụ họp về đây.

Anh là người trẻ nhất trong số họ, và có lẽ cũng là người vô danh tiểu tốt nhất.

"Để vào vai một người đàn ông yêu một người đàn ông, cũng cần có dũng khí rất lớn." Cố Khoảnh nói.

Từ Nhập Phỉ ngước lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Cố Khoảnh, như thể đang bối rối.

"Chẳng phải cậu đã thấy rồi sao, cú tát trước cửa nhà hàng hôm đó."

Đây là lần đầu tiên Cố Khoảnh chủ động nhắc đến chuyện này với Từ Nhập Phỉ.

Tháng Sáu ở thị trấn nhỏ miền Nam, bầu trời mờ mịt trong sương mù, những hạt mưa nhỏ rơi xuống, nhẹ nhàng đến mức khó nhận ra.

Cố Khoảnh khẽ nói: "Cô ấy bảo nếu tôi nhận vai diễn đồng tính, thì tốt nhất là nên chia tay."



Lời tác giả:

[Tiểu Phỉ giơ ngón giữa.jpg]
« Chương TrướcChương Tiếp »