..:.........................
Tiếng rung của điện thoại làm tôi và cô thức giấc, tôi vổ vổ đầu mình để tỉnh lại, cô nheo mắt nhìn tôi, hai má cô đỏ ửng lên vì xấu hổ
- cô xin lỗi - tự dưng cô nói làm tôi đứng người
- em mới là người xin lỗi, điện thoại của cô kìa - tôi thở dài
Cô ngước nhìn vào điện thoại rồi tắt, tôi thắc mắc nhìn
- của anh ta - cô nói
- sao cô lại không nge - tôi hỏi
- cô không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, bây giờ cô biết mình thật sự cần gì rồi - cô mĩm cười
- cô cần gì - tôi hỏi
- bí mật, có phải từ bây giờ cô là người đàn bà của em phải không - cô tròn mắt nhìn tôi
- cô không phải là người đàn bà của em, thân thể đó là của cô chứ không phải là của bất cứ ai khác cả, cô phải bảo vệ nó - tôi nói ngiêm ngị
- em thật tốt, em là người an ủi, chia sẽ động viên cô, và nhất là em đả cứu cuộc đời cô - cô cười khúc khích
- em không cứu ai cả, em cũng chẵng tốt như cô nói đâu - tôi nói
- ừm, mà bây giờ cô với em sẽ là mối quan hệ gì - cô hỏi nhẹ nhàng
- NGƯỜI TÌNH........................
Tôi nằm cạnh cô, ánh nắng buồng nhẹ trên thân thình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô và tôi, tôi không biết mối quan hệ này sẽ đi về đâu, và khi chuyện này vỡ lỡ ra, cô sẽ phải gánh một hậu quá rất lớn mà nguyên nhân là do chính bản thân tôi, trong một phút yếu lòng không làm chủ được bản thân mà gây ra cớ sự này, cô nép vào ngực tôi, cô nhìn tôi say đắm còn tôi thì lại ngước lên trần nhà
- Minh nè, ngoài giờ học kêu cô bằng Mi được rồi đừng kêu cô được ko - cô nhỏ nhẹ bên tai tôi
Tôi giật mình ngước mắt xuống nhìn cô, tôi gật nhẹ đầu để chấp nhận, ko lẽ tôi vừa mới làm điều tệ hại với cô xong bây giờ lại xem như chưa có chuyện gì xãy ra sao?, tôi không thể làm được chuyện đó, không làm được.
- à mà nè, cô bé bên 10B2 với em Quyên thích Minh phải ko ? - cô hỏi tôi
Sặc sao cô lại biết chuyện này vậy trời, nhưng tôi tỏ vẻ bình thản và lạnh nhạt.
- Minh không biết, mà sao cô biết - tôi nói
- đả nói đừng kêu bằng cô mà, mi biết là nhìn cái cách đối xữ của 2 cô đó đối với Minh đó - cô nói
- ừ xin lỗi, nhưng bộ cách đối xữ hơi tốt là yêu sao
- Mi lớn thế này rồi bộ không biết sao? , 2 đứa nó thi nhau chăm sóc cho Minh đó - cô cười khì
Ừ cũng phải cô lớn hơn tôi, cô nhìn xa hơn tôi, tính chuyện kỹ càng hơn. Tôi lặng thinh nghe cô nói, tiếng nói ríu rít ngoài kia hoà vào nắng và sương mai.........
- Sao không chọn đại một đứa rồi yêu đi
Giỡn hả trời, đó giờ mới thấy cô giáo khuyến khích học sinh yêu đương, nhìn cái bộ dạng của cô làm tôi cười khì, nhưng tình yêu không có khái niệm chọn đại, tình yêu xuất khoát khi 2 con tim cùng một nhịp đập thôi.
- Minh không muốn - tôi nói
- sao vậy 2 cô bé kia xinh thế mà không chịu à - cô chề môi
- tôi yêu mỗi cô giáo thôi - tôi trêu cô
Mặt cô đỏ ửng lên khi nge tôi nói, tôi đưa tay vào bóp nhè nhẹ cặp ngực săn chắt của cô, làn da cô mát lạnh chạm vào cơ thể săn chắt của tôi. Mịng màng lành lạnh, cô thật tuyệt, tuyệt về cách an ủi người khác, và nhất là những tiếng rên rĩ trong cuộc ân ái tối qua...........
- Nói thật đi, bộ lúc trước bị bồ đá nên mất lòng tin hã
Tiếng nói của cô lại làm con tim tôi rĩ máu, vết thương chưa lành lại nhỏ thêm từng giọt, bị bồ đá sao? , không phải mà là do ông trời đả chia cắt chúng tôi, chia rẽ tình cảm chân thành của tôi dành cho những người con gái, trái tim lại tan nát khi cô nhắt đến những người đó.
- cũng có thể là như vậy - tôi nói
- uã sao lại là có thể - cô chà chà lên cái bụng săn chắt tôi
- thì cũng gần giống như vậy, mà thôi đừng nhắc làm gì
- Mi xin lỗi
Cô xin lỗi rồi ôm chặt lấy tôi, hơi ấm nồng nàng từ cơ thể mịng màng của cô lan toả khắp cơ thể thô ráp tôi, đây mới đúng là thứ hơi ấm mà tôi cần, hơi ấm của con người chứ ko phải của một thứ gì khác. Tôi ngồi bậc dậy cô vẫn nằm đó ánh mắt nhìn tôi xa xăm, thằng nhỏ dật dựa ở dươi tôi xách cái quần 7 sắc cầu vòng vào phòng tắm của nhà cô, nước sẽ rữa chôi tất cả, không biết nó có thể rữa chưa tội lỗi của tôi tối qua không, bước ra cô đang gấp mền gối lại cô nhìn thấy tôi liền hỏi
- Minh ở đây chơi tí hã về - cô nói
- dạ thôi lát phải đi làm rồi
- à mà nè, sau tay chân tùm lum thương tích hết vậy - cô nhìn tôi đầy lo lắng
- à không có gì đâu - tôi đáp
- có phải hôm qua đánh nhau không - cô hỏi tôi
Tôi gật nhẹ đầu trả lời cô, mặt cô buồn thiêu giọng nói yếu ớt
- ai đánh, để cô đi báo công an - cô ngiêm giọng
Cô mà báo chắc em vô tù ngồi chứ không phải bọn kia đâu cô à
- đừng cô mọi chuyện xong hết rồi
- thật không? - cô nhấn mạnh
- thật, mà hứa với minh đừng có buông thả như vậy như tối qua được không, có chuyện gì thì nói với minh, mi nói lúc trước chúng ta là bạn rồi mà - tôi dặn dò cô
Cô cười tủm tỉm gật lia lịa nhìn tôi
- biết rồi ông cụ non ạ - cô cười khì
- thôi về đây tạm biệt
Tôi nói rồi bước ra khỏi phòng cô lon ton đi theo tôi,tôi quay mặt lại hỏi
- theo minh làm gì tắm rữa gì đi
- thôi để mi đưa về cho - cô cười nói
- thôi khỏi, vào trong đi tự về được
Cô nge theo tôi liền quay trở lại vào phòng, tôi khoá cửa lại cho cô và trở về phòng để đi làm, nắng hừng hực lên chỉ mới 9h mà nắng đả nóng thế này, tôi chạy đến chổ làm thì nguyên một tốp công an đứng đó, bỏ mẹ rồi..........
Chết mẹ rồi không lẽ công an đến đây là do vụ hôm qua hã trời, nếu công an biết được chắt tôi bị đem đi giáo dưỡng mất, lòng tôi phập phòng lo sợ, tôi vừa định ngoãnh mặt quay đi thì
- Minh vào đây coi - tiếng bà chủ vang lên
Chết mẹ, thật rồi không nhầm đi đâu được, nếu bây giờ quay đít chạy đi thì sẽ bị bắt ngay lập tức, còn đi vô thì không khác gì đưa đầu vào lưới, tôi chầm ngâm một lúc thì quyết định đi vô, dù sao hôm qua chỉ là tự vệ thôi mà
- Dạ chị kêu em - tôi lẫm nhẫm
Mấy chú áo xanh liền quay sang tôi, 2 con mắt như mấy thằng mới trốn ra viện
- dọn dẹp mấy cái này coi - chị nói
Chị nói tôi mới biết bàn ghế ngả ngiêng khắp mặt đất, chắc là vừa có chuyện xãy ra đây
- quán bị gì vậy chị - tôi giả bộ hỏi
- lúc nãy có hai cái đáng điên nào nó quánh trong quán mình đồ đạc banh hết trơn - chị vừa nói vừa hầm hực
Thì ra là do cái dụ tụi khách nó đánh nhau chứ không phải là vụ của tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm cười thầm, tôi lượm đồ đạc bể nát dưới đất lên, li ghế gì banh hết kiểu này còn buôn bán gì nữa trời, quán mà đống cữa chắc tôi có nước mà cạp đất sống quá. Tôi lại thấp thoãng lo sợ
- rồi tụi nó có bồi thường không hã chị - tôi vừa dọn vừa hỏi
- công an đang điều tra - chị nói
Tôi lại cắm cúi làm tiếp, khoãng chừng 30 phút sau tôi cũng đả dọn sạch hết, mấy anh áo xanh cũng vừa mới đi khỏi, gương mặt chị yểu xìu nhìn thấy mà thương, tôi cũng thông cảm cho chị nên chẵng nói gì
- thôi bửa nay quán ngĩ một bữa em về đi mai lại làm
- dạ thôi em về
Tôi chào chị rồi bước lặng lẽ ra về, bừa bước khổi mấy cái vồm cây trong quán thì ánh nắng lại hực vào người tôi, mồ hôi tôi nhễ nhại ướt đẩm cả lưng, khói bụi bay mịt trời. Tôi đánh vòng trên vĩa hè về phòng trọ, vừa về tới là tôi lại ngả phịch xuống giường để ngủ miên mang, người tôi rã rời bở cuộc chiến thảm khốc đêm qua..........................
.....reng........reng......
Chuông điện thoại vang lên dồn dập, tôi lò mò ngồi dậy cầm cái đt lên nhìn, căn phòng tối ôm chỉ có ánh đèn nhỏ trong điện thoại tôi, trên màn hình điện thoại nhỏ xiếu đang hiển thị dòng chữ '' THÀNH L*и ''
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à