- chúa đéo gì mày khùng vừa thôi
Tôi ngặm nhắm hộp xôi nhỏ mỹ anh vừa đưa cho tôi, cái vị mằn mặn đặc trưng của hộp xôi làm tôi ăn sạch bách, tôi uống một hơi nước suối vào bụng. Thế là xong buổi sáng lúc này thì ông thầy dạy sữ cũng bước vào, ổng như thường lệ vẫn ru ngủ học sinh, mà trong đó có cả tôi.:.................mấy chóc cũng đả tới tiết giải lao 15'' tôi vừa định lên sân thượng hút thuốc thì đả bị nhỏ Bích chặn lại
- ông đi đâu đó - nhỏ hỏi
- lên sân thượng - tôi nói
- hút thuốc à
- ừ
- cấm cô dặn tui rùi ông mà hút là tui đi méc cô với lại mới xuất viện mà hút cái gì hã - nhỏ hét vào mặc tôI
- vậy thì thôi
- vậy tốt chị thương
Nhỏ hun nhẹ lên ngón tay nhỏ rồi đặt vào má tôi, cái hạnh động của nhỏ làm tôi đứng sững còn thằng thành thì nhãy dựng lên nói
- Ôi chúa ơi
Tùng....tùng....tùng
Thế là hết một ngày bận rộn, tôi sách cặp ra về thì thằng thành níu lại, nó chìa cái gì đó dài được bọc bằng giấy báo đưa cho tôi
- kiếm của mày nè
- cám ơn
Tôi nhét ngay vào cặp mình để không ai thấy, tôi thông thả bước ra khỏi cổng thì thấy hai con nhỏ đứng tự bao giờ. Mỗi đứa một con xe riêng, tôi vừa bước đến cỏng thì nhỏ Mỹ anh chạy lon ton lại nếu áo tôi nói nhỏ
- Mình về chung nha
Tôi chưa kịp làm gì thì đả thấy ánh mắt sắt lẹm của nhỏ Quyên, nhỏ nhìn tôi đăm.....lặp bặp tiếng bước chân chạy đến gần, một người đàn ông xăm trổ đầy mình chạy lại, cái gương mặt lầm lì này không ai khác chính là anh nhỏ quyên
- chào nhóc mới xuất viện hã
- dạ - tôi đáp
- em về với bạn đi, đưa xe anh đi công chuyện cái - anh nhỏ quyên nói với nhỏ
- nhưng mà
Ông anh nhỏ cướp xe của nhỏ phóng đi, để lại nhỏ gương mặt ngỡ ngàng.
- Mỹ Anh chở Quyên về đi, minh đi bộ cũng được
- Không! - nhỏ đồng thanh
Sau cuộc nói chuyện nãy lữa dưới ánh nắng chói chan thì chúng tôi quyết định tống 3 về, tôi cằm lái nhỏ mỹ anh ngồi giữa, 2 bầu vυ" nhỏ áp sát và lưng tôi làm thằng nhỏ tôi dừng dựng lên, nhỏ quyên thì ngồi đằng sao túm lấy áo tôi. Vù....vù.....chúng tôi lướt trên những con đường vắng, một lát sau khi hoà theo gió thì tôi cũng đả tới nhà trọ của mình, 2 nhỏ ra về, tôi lẵng lặng vào phòng và thay đồ đi làm. Từng ngọn nhó ***g lộng thổi lướt qua người tôi, nắng , gió, hoà vào nhau tạo nên một khung cảnh khác lạ, tôi chạy một chút thì cũng đả đến chổ làm tôi sợ sệt tiếng vào ko biết có bị đuổi việc hay không nữa, bà chủ trong thấy tôi liền nói
- Khoẽ chưa mà lên đây rồi
- dạ cũng đở rồi
- dữ dằn hé dám bem nhau rồi nằm viện luôn - chị cươì
- dạ..dạ - tôi xoa đầu
- thôi đi vào thay đồ đi khách bắt đầu đônh rồi kià
Nắng lên cao, gió thổi mạnh và tôi bắt đầu công việc thường nhật của mình để tự trang trải cho bản thân của chính mình
- Minh khách vô nữa kìa - tiếng bà chủ van lên bên tai tôi
Tôi tiếng lại chổ mấy người khách vừa mới vào, chẳng khó để tôi nhận ra một người trong đám đó, đó là chị y tá xinh đẹp, chị ơi sao chị đi làm y tá, chị đi làm người mẫu hợp hơn đó chị. Tiếng cười nói văng vẵng của đám đó râm vang cả quán
- mấy chị dùng gì - tôi xen ngang cuộc nói chuyện
Chị y tá xinh đẹp thấy tôi liền cười nhẹ, nháy mắt với tôi, tôi thì cười lấy lệ. Chị ơi chị định dụ dỗ trẻ vị thành niên à
- em mới xuất viện à - chị đổi chổ ra ngồi kế tôi.
Sặc nguyên cặρ √υ" săn chắt hiện ra thấp thoáng dưới áo chị, tiếng thở phập phòng từ lòng ngực làm cho cặp dưa hấu lung lây theo gió
- dạ mới xuất viện hồi chìu hôm qua - tôi đáp
- mà khoẽ chưa mà đi làm nữa thế - sao chị quan tâm em quá, làm em muốn........
- dạ cũng khoẽ rồi - tôi đáp
- ừm siêng ghê ha......lấy chị 2 li cam vắt, 1 li cafe sữa, 3 li sinh tố dâu
Tôi hí hoáy trên cuốn sổ nhỏ quen thuộc, rồi chậm rãi bước vào quán, một chút sau tôi bưng bê nguyên đóng nước trên tay, công nhận có mấy li mà nặng thật, đặt nhẹ xuống bàn.
- mời mấy chị dùng
Tôi vừa định bước vào, thì nge một cuộc nói chuyện khá căng thẳng giữa một thằng cũng khá cao ráo đẹp trai đang ngồi chịu đạn
- Sang mày đểu vừa thôi.
- đểu cái gì, thư nói gì tui ko hiểu
- sao mày cho nhỏ hy vọng rồi lại dập tắt nó, thà mày nói rõ ngay từ đầu với nó để nó ko phải hi vọng, chứ cớ sao mày lại cứ chơi đùa với nó thế
- nói rõ nhé, tui ko chơi đùa trên tình cảm với bất cứ ai hết, tui chỉ xem nhỏ như là bạn, chẵng có yêu đương gì ở đây cả, người tui thích là hoa mãi vẫn vậy, còn nhi tui chỉ xem là một người bạn thôi
- mày xem nó là bạn, vậy tại sao mày quan tâm nó nhiều đến thế để cho nó hiểu lầm là mày có chút ít tình cảm với nó, nó hi sinh cho mày quá nhiều rồi, đêm qua nó khóc cạn cả nước mắt đó mày biết không hã thằng đểu vã....................
Cho một khác chút hi vọng, rồi lại dập tắt không thương tiếc hạng người đó đúng là chó mà, nhưng......dường như bây giờ tôi cũng thuộc hạng người đó, tôi.......tôi....phải làm gì đây, có lẽ tôi trao cho 2 nhỏ quá nhiều hi vọng rồi, minh ơi là minh, mày là một thằng chó một thằng khốn nạn thật sự đó, mày sẽ gây ra thêm bao nhiêu tội lỗi để ròi trốn chạy nữa đây. Mày cần phải làm điều đó, mày đừng thân thích với hai nhỏ quá để cuối cùng mày lại gây ra đau đớn cho 2 nhỏ, minh mày làm ơn dừng lại đi, mày quên em rồi sao, mày quên những kĩ niệm tuyệt vời với nhỏ sao, mày quên nhỏ là một người trong trái tim tội lỗi của mày sao. Tôi ngồi đó, ánh nắng nóng rực rọi xuống tôi, thêu cháy tôi đi, thêu cháy thằng này đi làm ơn, tôi ko muốn sống theo cái cách mà lúc nào cũng gây ra đau khổ cho người khác. Tíc....tắc.....tíc......tắc
thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc này ánh nắng yếu ớt cũng dần tắt hẵng, thể là hết một ngày, hết một ngày với những ý ngĩ trong đầu tôi, tô máng cái áo đồng phục lên xào, tôi lặng lẽ chào bà chủ rồ chậm rãi ra về, tôi bước chầm chậm, trong đầu tôi lúc này chẵng có thứ gì khác ngoài một câu hỏi :'' Tao phaỉ làm gì đây '' lang thang trên những con phố đêm, người người tay trong tay, họ cười, họ nói, họ trao cho nhau những cái ôm ấm lòng, những nụ hôn cháy rực, nhưng đâu đó trên con đường này có những kẻ cô độc như tôi, họ lao đầu vào công việc để quên đi nổi đau, họ lao vào những vũ trường để được bay khỏi bể sâu tuyệt vọng, họ chìm trong khói thuốc, những làn khói chắng sẽ mang những ưu tư muộn phiền tan theo gió, và có lẽ tôi là dạng người thứ 3, trên tay tôi một điếu hero đang bén lữa cháy rực, tôi đưa lên đôi môi thô ráp này một hơi thuốt thật sâu, lã tã từng làn khói trắng bay nhè nhẹ ra, tôi cần một nụ hôn chứ không phải một điếu thuốc, tôi cần một cái ôm thật sâu để trao hơi ấm cho tôi, chứ ko phải hơi ấm từ cái áo khoác này. Tôi tiến nhẹ đến căn phòng của mình, một bóng người nhỏ nhắn đang tựa lưng vào tường, một làn da trắng lấp ló trong bóng đêm, một thứ gì đó hình chữ nhật đang trên tay người đó. Tôi tiến lại gần xem ai đang đứng trước cửa phòng của mình, một nụ cười chợt sáng lên, cái lúm đồng tiền xoáy sâu trên gương mặt, là nhỏ Trâm
- hai hôm nay anh đi đâu vậy - nhỏ hỏi tôi
- anh có một chút việc - tôi đáp
- vậy hã, anh kèm em học nữa nha - nhỏ mĩm cười
- ừm được
Tôi mỡ cái khoá ra và bước vào nhà, nhỏ rón rén theo sau tôi, '' Tách '' tôi bật đèn lên, ánh sáng rọi lên khắp căn phòng, một ánh sáng giả tạo ko chút ấm áp.
- học tới đây rồi nè - nhỏ chỉ vào cuốn tập
- ừ để anh coi
Tôi nhìn vào cuốn vỡ trắng tươm có hàng chữ nắn nót trên đó, tôi lại dạy cho nhỏ, chỉ cho nhỏ từng bài tập, từng mánh làm bài.
- trâm này anh hỏi em một chuyện được không - tôi hỏi
- dạ được
- nếu một thằng con trai cho một người con gái chút hi vọng rồi dập tắt nó, em ngĩ thằng đó là người như thế nào
- à.......nếu có người như thế, thì chắc người đó là người con trai tệ nhất, trao cho người khác hi vọng rồi lại dập tắt, chắc người con gái đó rất đau lòng đó. - nhỏ ngừng viết
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à