Tôi đang nhẹ nhàng chìm vào giấc mơ, thì...........rầm, nguyên một luồn sáng rạch nát bầu trời, tôi giật mình thức dậy, cố gắng chống tay mình ngồi dậy thì bị nguyên một thứ gì đó nếu chặt lại, cố mỡ mắt nhìn xem thứ gì đó giữ miình lại, bổng tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm mềm, cứng cứng bóp rất đả tay, sau khi hoàn toàn có thể nhìn xung quanh thì tôi lại nge tiếng thúc thích trong cánh tay mình, mưa ngoài kia rơi tầm tả, gió giật mạnh làm gãy cả nhánh cây ngoài đó, tiếng va đập của gió vào cửa sổ kêu ken két, tôi vén cái mền ra xem cái gì đang trong cánh tay mình, khung cảnh mờ nhạt, tiếng mưa hoà trong tiếng nấc trong cánh tay tôi, một đôi gò má phụng phịu, một mùi hương nhẹ dịu thoát ra từ cơ thể đó. Nhiêu đó thôi cũng để bộ não tôi nhận ra, đó là nhỏ Quyên, nhỏ chui rút vào tôi lúc nào ko biết, chắt có lẽ do ngủ quá say nên chả biết gì. Tôi vén tóc nhỏ sang một bên, cái cảm giác mát lạnh truyền về từ đôi bàn tay thô kệt của tôi
- Quyên sao vậy...... - tôi cất giọng yếu ớt
Nhỏ càng nép người vào trong lòng tôi, 2 bầu vυ" mịnh mạng ép chặt vào tay tôi, sao tim tôi lại đập lệt nhịp vậy trời, cổ họng tôi khô khóc, bồ môi tôi khô nức nẽ.................
- Quyên sợ lắm - nhỏ nói yếu ớt
- sợ gì - tôi hỏi nhỏ
- sợ..........
'' Rầm '' lại thêm một cú đánh xuống mặt đất, tiếng sét nge xót lòng, nhưng tôi lại nge một thứ khác hoà lẫn trong đó, một âm thanh nge đau đớn tột cùng, đó là một tiếng nấc cũng người con gái. Không gian im phắt, tôi vuốt nhẹ hai bờ má phụng phìu của nhỏ, nhưng tôi lại chợt nhớ về em nhớ lại những lúc em nép vào lòng tôi, cũng cơn mơ này, cái cơ mơ biến em trở thành người đàn bà của tôi. Nhưng cạnh tôi lúc này không phải là em, đó là một người con gái khác. Không lẽ tôi lại đuổi nhỏ ra sao, tôi không thể, tôi không thể làm cái việc tàn nhẫn đó, ngân anh xin lỗi, anh lại có lỗi với em rồi. Tôi kéo mền lên đắp ngang ngực, nhỏ vẫn tì sát vào người tôi, tôi vỗ về nhỏ bằng những câu nói ngọt ngào, tôi không biết điều mình làm lúc này là đúng hay sai, là việc tốt hay là xấu, là sự lựa chọn mới của cuộc đời tôi chăng, tôi mặt kệ những ý ngĩ vớ vẫn trong đầu, tôi chỉ cần vỗ về nhỏ thôi, chỉ cần ôm ấp nhỏ trong đêm nay thôi...............
Phút chóc nhỏ đả chìm vào giấc ngủ trên cánh tay tôi, đôi mắt nhắm ngiền cái môi chúm chím, cái mũi cao, nhỏ trong lúc ngủ nhìn sau mà dể thương quá vậy trời, tôi tự nói với lòng mình. Sau một hồi nhìn nhỏ chán chê, tôi ngáp một tràn dài, và nhắm hai con mắt đang nặng trĩu lại và thϊếp đi....................................
Mưa vẫn rơi tí tách, cơn mưa dai dẵng từ tối hôm qua đến giờ, lộp bộp, tiếng mưa va vào tấm kính làm tôi thứ giấc, tôi nheo mắt nhìn lên trần nhà, tiếng người lao xao ngoài kia, tôi định bước xuống giường vì tôi cũng đả khoẽ nhiều rồi, nhưng lại bị thứ gì đó chặn lại, kéo cái mền ra nhỏ vẫn nhắm ngiền mắt lại, tôi khẽ cười vuốt lấy má nhỏ, ngước nhìn vào đồng hồ thì đả 6h15, tôi vỗ nhẹ vào 2 má nhỏ
- Quyên dạy.....đi học kìa - tôi nói
Nhỏ dụi dụi mắt nhìn tôi, bổng nhỏ tung chăn nhãy tót ra khỏi giường, 2 gò má nhỏ đỏ ửng lên trông ngộ ghê
- t.ối...qua...q..u.q.uyên...ngủ...ch...ung vo...ới...minh hã - nhỏ lấp bấp
- ừ, hôm qua tự dưng có ai chui vào giường tôi khóc tỉnh bơ rồi nói nhãm cái gì đó - tôi thở dài
- thiê...ệt...hã - nhỏ trợn mắt
- thật.......bộ minh đủ sức cỏng quyên qua đây ngủ chung chắc - tôi trề môi
- hã......
Nhỏ hã một tiếng rồi sách cặp chạy mất, tôi nằm trong phòng cười khằng khặc khi thấy cái bộ dạng của nhỏ, tối qua ôm tôi khóc thút thích, sáng ra lại trở quẻ................ Nhỏ đón xe bus ngay trước cổng, chiếc xe bus màu xanh từ từ chạy mang nhỏ đi mất hút trong làng mưa, hôm nay tôi ngỉ, với cái tình trạng của tôi bây giờ thì sao mà xuất viện được, ông bác sĩ chậm rãi mở cửa phòng cùng một chị y tá nhỏ nhắn trắng trẻo bước lại giường tôi.
- khoẽ chưa cháu - ông bác sỉ nói
- dạ...cũng đở rồi - tôi trả lời
Nãy giờ mới để ý, chị y tá nhìn tôi như muốn ăn thịt vậy, cái bộ dạng của tôi lúc này ma nó thấy còn chê huống hồ là, nhưng mà sao đời nhiều thứ lại ngộ nhỉ, có nhiều thứ đi ngược tự nhiên quá. Sau một hồi kiểm tra cho tôi, ông bác sĩ gật gù chắc có lẽ ổng thấy cái sức trâu bò của tôi bình phục nhanh như vậy nên mới gật gù, còn chị y tá xinh đẹp kia thì, đưa thuốc cho tôi uống, chị bóc từng viên ra rồi đưa cho tôi, lần đầu tôi mới thấy một chị y tá nào lại yêu thương bệnh nhân đến thế, nhớ lúc trước vào bệnh viện bị mấy con mụ y tá làm cái bản mặt saọ *** thấy ớn. Tôi uống thuốc vào, ông bác sĩ ra trước còn lại chị y tá xinh đẹp và tôi
- em nhiêu tuổi rồi - chị hỏi tôi
- dạ 16 - tôi đáp
- đẹp trai phết nhỉ - chị cười
Lời chị khen làm tôi muốn bể lổ mũi vì ngượng, nhưng cái bản mặt tôi như vầy mà đẹp trai hã
- em như vậy mà đẹp chổ nào chị - tôi xoa đầu
- hihi em làm ở quán nước bbz phải hk - chị hỏi
- dạ phải mà sao chị biết
- chị là khách quen ở đó mà, cái bửa em cho thằng kia ăn nguyên cái li chị cũng thấy mà - chị cười hí hững
Ặc sao đi đâu cũng gặp vậy trời, chuyện đó có tốt lành gì đâu mà thít đem ra nói thế nhỉ
- chuyệ..n đó....có gì tốt đâu chị - tôi lấp lững nói
- bửa đó nhìn em lạnh lùng gê lun đó - chị lại cười
Sặc quánh lộn mà cũng được khen hã trời. Tôi im phắt nge chị nói chuyện, có chị ở đây cũng bớt buồn hơn một chút dù sao thì cũng có người để nói tàm phào.
- thôi chị đi làm việc đây, mau bình phục đi phục vụ chị nữa nha em
Chị nựng lấy má tôi. Phục vụ gì hã chị, chuyện gì bưng bê nước hay làm chuyện khác chị làm em bối rối quá. Từ lúc chị ra khỏi phòng, căn phòng lại trở lại cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của nó, mưa vẫn rơi rì rào ngoài kia, tôi nằm trong phòng, 7h.....7h30......8h.....9h.....9h30
Tiếng đồng chậm rãi di chuyển bổng, từ ngoài cánh cửa có một mùi hương nhè nhẹ, cái giọng hà nội láo nháu ngoài cửa, không ai khác chính là nhỏ Mỹ Anh. Nhỏ trong bộ váy ngắn, đầu tóc ướt nhem, một bên tay thì cằm cặp, tay còn lại thì xách theo bọc ni lon màu trắng đi vào
- Uã....không học hã - tôi hỏi
- tự quãng 2 tiết cuối, sợ minh ở đây một mình ko ai chăm sóc nên qua đây nè...............
- ừ.....mà lau người đi ướt hết kià
Tôi lấy cái khăn kế giường đưa cho nhỏ, nhỏ cười khì nhận lấy. Mưa vẫn rí rít rơi, trời sao ông cứ mưa hoài thế, những giọt mưa này có phải là nước mắt của ông, ông đang khóc cho người nào đó phải không. Gió lại nỗi lên, gió thổi mạnh cuốn phăng tất cả những gì cản trở nó, nhỏ bước ra tóc tai đả khô trở lại, nhỏ trở về cái gương mặt hồn nhiên không chút lo ngỉ giống như lần đầu tôi gặp nhỏ ở sân thượng, cái gương mặt ngây ngô ấm áp, không biết nhỏ có bao giờ chịu đau đớn chưa, tôi mong nhỏ sẽ không bao giờ có ngày đó, những tháng ngày xung quanh nhỏ chỉ là tiếng nói ấm áp, tiếng cười ngọt ngào, không đau đớn, không buồn khổ,và không phải khép mình giống như tôi. Đang ngỉ đăm chiêu vu vơ không biết nhỏ đả ngồi trên giường tự lúc nào, nhỏ kề mặt mình sát mặt tôi, 2 cái chán chạm vào nhau, chán nhỏ ấm quá, nó đâu như tôi chỉ là một khúc gỗ thôi.
- ngỉ zì mà nhìn ngu ngu zị - nhỏ hỏi tôi
- hã ngu gì - tôi trở lại hiện thực
- minh ngỉ gì mà nhìn ra ngoài đó vậy - nhỏ đánh dần từng chữ
- à không có gì đâu - tôi trả lời nhỏ
- thật ko, sao nhiều lúc nhìn Minh kì lắm á - nhỏ cười
- thật, mà tui kì hồi đó đếm giờ rồi không biết hã
- hông biết. - nhỏ trả lời
- trời - tôi thở dài
- trời gì, mà sáng giờ ăn gì chưa - nhỏ hỏi tôi
- ăn rồi - tôi thở dài
- ăn gì?
- à thì thuốc giảm đau...........
- thuốc mà cũng nói được hã - nhỏ hất càm lên
- ừm cũng vào bụng thôi mà - tôi cười khì
- trời đất ơi, ăn cơm đi, cơm gà tui mới mua đó
Nhỏ nói rồi lại đằng kia lấy cái bọc màu trắng đưa cho tôi, bên trong là hai cái hộp nhưạ đang toát ra một mùi thơm cực kì
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à