Chạy Trốn

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong màng đêm, gió thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh buốt từ bên trong coi lòng,trong lòng tôi lúc này cũng giống như một mảnh thủy tinh rớt bể tan nát trên nền gạch khi nge đc những  …
Xem Thêm

Tôi im lặng một lúc, ko gian bổng căng thẳng hơn bao giờ hết, không khí im phắt

- em ko biết - tôi nói

- cô mong em sẽ làm bạn vơi cô, hãy xem cô như một người bạn được chứ, nếu có chuyện gì hãy cứ đến, cô sẽ giúp em giải quyết được chứ? - lần đầu tiên tôi thật sự mới gặp một thầy cô nào quan tâm đến như vậy, có lẽ 100 người sẽ có một ngươì như cô chăng

- dạ - tôi đáp

- thôi em về đi, trể rồi, cô mong em sẽ cở mở hơn với mọi người .

Tôi ừ nhẹ rồi bước ra khỏi lớp, từng câu nói từng câu chữ của cô cứ in hằng trong tâm trí tôi, có lẽ cô nói điều đó là đúng, đang miên mang với những lời cô nói, tôi bước dọc theo cầu thang từng bước chân chậm chạp cứ đều đều bước đi. Chẵng mấy chóc tôi đả bước đến nhà xe cuả trường, thấp thoáng xa xa có một cái bóng người nhỏ nhắn đang ngịch ngợm với chiếc xe đạp màu xanh lơ kia, thì ra là nhỏ hk lẽ nhỏ vẫn đợi tôi sao

- uã sao còn ở đây, chưa về à - tôi lay nhẹ nhỏ

Nhỏ giật mình buông cái xe đạp ra làm ngả cái rầm, tôi khì cười nhìn nhỏ, đúng là bất cẩn quá mà.

- ừa đợi nãy giờ nè - nhỏ cười

- tui nói lâu quá thì về mà, sao hk về đợi làm gì

- tại thích thì đợi thôi - nhỏ lè cái lưỡi ra

- này thì thích, bộ muốn làm gì là làm hã - tôi cóc nhẹ lên đầu nhỏ

- ui..da...sao quánh tui - nhỏ xoa xoa cái đầu

- thích thì quánh - tôi vò cái đầu nhỏ rối bù

- á...đừng có vò mà

Nhỏ đánh bịch bịch vào người tôi, tôi bước lại đở cái xe của nhỏ lên, cũng may là chưa banh gì cả ko lại bắt đưa về đến nhà

- về thôi cô nương - tôi nói với nhỏ

- ừa

Chưa kịp chuẩn bị gì thì nhỏ đả nhãy tót lên xe, 2 cái tay thì nắm lấy vạt áo tôi phây phẫy, sao? Sao lại giống quá?.......thôi mặt kệ tôi chỉ cần hiện thực thôi. Tôi đạp bon bon trên đường, tôi lại đạp chân cứ đều đều trên chiếc bàn đạp, nhỏ thì cứ ở sau nắm lấy cái vạt áo của tôi, tôi cũng ko nói gì, tôi vẫn chở nhỏ, nhưng sau con đường này giống con đường tôi đưa nhỏ quyên về nhà thế này, sau một hồi lang thang dưới nắng, thì tôi cũng phải dừng lại. Két.......tiếng thắng xe nge ê cả răng, trước mắt tôi là một căn nhà khá bự một tầng trệch, một tầng lầu, cây cảnh thì đủ thứ xung quanh nhà, uã nhưng nhà nhỏ giàu thế này sao lại đi xe đạp nhỉ, có người đưa rướt ko sướиɠ hơn sau, đảo mắt xung quanh thì.......sặc......nhà nhỏ quyên ở đối diện ko lẽ 2 đứa này là hàng xóm hã ta.

- vô nhà chơi minh - nhỏ bước xuống

- thôi, lát phải đi làm rồi - tôi nói

- uã.....làm gì - nhỏ cắn móng tay

- nói điều tra tôi mà ko biết à? - tôi cười

- ơ...nhưng...mà ai biết. - nhỏ lấp bấp

- ngộ nhĩ thôi về à - tôi cười với nhỏ

Nhỏ quay người dắt xe đi, tôi thừa lúc đó bay lại vò cái đầu nhỏ rối bù lên rồi chạy, phía sau tôi là tiếng hét rách trời của con nhỏ. Tôi chạy như điên để trốn con nhỏ, dừng chân lại thở một tí, thì một mùi hương nhẹ thoánh qua, đó là nhỏ quyên, và trên xe có thêm một thằng, và tôi dám chắc cái thằng đó là cái thằng bị tôi đấm vào mặt lúc trước.......
Thằng đó, tại sao nó lại chở nhỏ, tại sao nhỏ lại đi với thằng chó đó, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi trong đầu tôi, nhưng có một câu hỏi lớn nhất trong đầu tôi là tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu quá, tim tôi như một lưỡi dao bén khứa vào, từng chút , từng chút một, tim tôi đau nhói nó giống như cái cảm giác lúc đó vậy, cái lúc mà đoan nói chia tay tôi trong 7 ngày xa cách. Tôi mặt kệ, tôi cố chốn tránh những câu hỏi trong đầu tôi, tôi chạy đua với ánh sáng, tôi chạy đua với chính mình, và tôi chạy đua với nổi sợ hãi bên trong tôi, tôi chạy mồ hôi nhễ nhại cứ rơi lát đát xuống đường, môi tôi khô, cổ họng tôi khô khóc như cánh đồng khô cạn. Chỉ một chút một chút nữa thôi, là về đến nhà rồi, tôi đẩy cánh cữa vào ngồi phịch xuống giường mồ hôi tôi ướt hết cả lưng áo, tôi với tay lấy một li nước lọc uống cái ực vào cổ họng để nhấn chìm cái khô khốc nơi cổ họng, người tôi rít chịt bởi mồ hôi, và cái nóng của căn phòng, tôi với tay lấy cái quần jean và lật đật xuống phía sau phòng trọ, từng dòng nước mát lạnh xua tan cái nóng bức trong tôi, tan...tan hết tất cả, tất cả muộn phiền sẽ tan theo dòng nước. Tôi bước ra khỏi phòng tắm, lại cái tiếng lẹp bẹp quen thuộc của đôi dép dính nước, cái âm thanh làm tôi khó chịu nhất, nhưng đó vẫn chưa đủ khi gặp cái mặt buồn như đưa đám của con nhỏ trâm. Nó như muốn khóc nhìn tôi, đôi mắt rầu rĩ, đôi chân bước đi xiu quẹo

- anh minh...... - nhỏ thấy tôi gương mặt bổng chóc thay đổi

- zì thế nhóc - tôi hỏi

- hì hì, hk có gì đâu - nhỏ cười mĩm

- nãy thấy cái bản mặt thê thảm lắm mà

Câu nói của tôi như một đòn đánh chí mạng thẳng vào tim nhỏ, đôi mi sụp xuống, nhỏ mò trong cái cặp mình móc nguyên bài kt 15'' hóa ra đưa cho tôi.......ặc...3 điểm hèn gì cái mặt như đưa đám thì phải

- học hành gì mà có 3 điểm thế này - tôi kí đầu nhỏ

- a...tại cô giãng hk hiểu gì hết á - nhỏ than vãn

- chắc lo bà 8 trong lớp nên ko có chú ý chứ gì - tôi trêu nhỏ

- làm gì có bà cô đó dạy nhanh như gió zị, chép còn hk kịp nữa huống chi là hiểu - nhỏ làm một hơi kễ lễ

- ừ zị hã, nếu được thì tối qua anh dạy kèm cho. - tôi đề ngị con nhỏ

- hã...hã...thật hã, mà được hk đó - nhỏ nhíu mày

- ko chịu thì thôi, đi làm à - tôi phũi đích bỏ đi

- ngu gì hk chịu, miễn phí mà - nhỏ cười giòn tan

- ừ thôi đi à - tôi chào nhỏ

Sau khi nói chuyện vơí nhỏ xong, tôi lại suy ngĩ, sao mình ngu dữ vậy trời, tự dưng mang gánh nặng vào thân, lại còn dạy miễn phí nữa chứ. Thôi kệ dù sao cũng hứa với con nhỏ rồi, tôi thêm thang trên con đường buỗi trưa đầy khói bụi này, từng tiếng còi xe lại vang lên râm vang cả con đường, nắng đứng bóng của buổi trưa công nhận nóng kinh thật, mặt dù vừa mới tắm rữa xong, thị lại tiếp tục đổ mồ hôi, tôi chạy thật nhanh đến quán để hưỡng cái hơi lạnh từ cái điều hòa, sau một lúc thì tôi cũng đến nơi, phà phà, tôi đứng trước cái quạt hứng gió một lúc, thì bà chị từ đâu chạy đến.

- làm gì đó nhóc - chị hỏi

- hứng gió tí, nực quá - tôi đáp

Có lẽ chị thấy cái bản mặt bình thường lúc này bả cũng một phần nào an tâm, chỉ lại cười tay đập vào vai tôi.

- thay đồ đi mày, định trốn việc hã

Tôi lật đật chạy vào xỏ cái áo quen thuộc của mình vừa được giặt xong, mùi hương của xà phòng còn loáng thoáng đâu đây, tôi hít hà một hơi rồi mặc vào và trên tay là cuốn sổ nhỏ quen thuộc, tôi chạy khắp quán và...gương mặt lúc nào cũng có một nụ cười nhẹ với khách. Nếu ko cười mà giữ cái bản mặt đó quài có nước mà bị đuổi việc mất, mấy cái chị lớp 11-12 trong trường tôi là khách quen ở cái quán này, tự dưng hôm nay lại thấy cái bản mặt tươi cười của tôi liền ngồi chém gió kinh hồn, đúng là góp gió thành bảo mà. Mẫy bà đó nói thì cứ nói, còn về phần tôi thì cũng cươì ậm à một tí rồi phũi đích đi. Lại thêm một cặp trai gái bước vào, tôi lăng xăng chạy lại

- quý khách uống gì vậy - tôi hỏi

Bổng cả cái thằng đó ngước nhìn tôi, cái ȶᏂασ mẹ là thằng *** đó, còn nhỏ kế bên là nhỏ quyên, tự dưng người tôi nóng rang lên, mắt đυ.c ngầu đi. Nhìn tôi lúc này cứ như một kẽ sát nhân vậy

- thằng rẽ rách này làm nhân viên ở đây à.........
Người tôi nóng rang lên, 2 con mắt tôi đυ.c ngầu đi, vào lúc này tôi muốn đấm thẳng vào mặt thằng chó đó một cái, nhưng tôi nhịn tôi hứa với linh rồi, với cả lại đánh thằng chó này tôi bị đuổi việc mất, tôi cố định thần lại hỏi thêm một lần nữa

- quý khách dùng gì - một tiếng lạnh ngắt, đầy sát khí được che lấp bở nụ cười nhếch của tôi

Thằng chó đó bất chợt, nắm tay nhỏ xoa xoa, con mẹ nó máu tôi thật sự lên tới não, nhưng tôi vẫn cố nhịn, tôi có là gì với nhỏ đâu mà phải đấm thằng chó đó nhỉ.

- một li cafe, một li sinh tố dâu - nhỏ nhìn tôi, như tôi thì đéo cần nhìn nhỏ

Bình Luận (69)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à

  2. user
    ahathocon (13 năm trước) Trả Lời

    úi dời, có khi do đọc truyện của bác cũng nên, thấy bác đánh nhau được gái theo quá trời nên anh nào chẳng muốn đánh. còn giờ nam nữ bình đẳng, nam đánh dc thì nữ cũng nhào dzô mà bác chẳng đã bảo tụi trẻ bây giờ hổ báo cxung 1 phần dc gái nể là gì

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      èo bác cứ đùa, mình nói câu đó thì cũng do mình thấy xã hội giờ như vậy thôi, nhưng bọn trẻ bây giờ chẵng ngĩ xa được, quánh cho Mạnh, hổ báo cho dữ rồi bị thằng khác đạp đổ cũng chẵng còn được gì đâu, đó không phải là thứ mà con người phải tự hào đâu bạn ạ

  3. user
    imtheworst (13 năm trước) Trả Lời

    Nhưng đời cũng ko phụ rẫy ai bao giờ! Minh nhỉ? Giờ thì bớt đa tình chút nhé! khổ cho gấu lắm!

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      đả rất cố gắng để không làm khổ gấu bác ạ, mặt dù trong quá khứ em luôn làm khổ gấu nhưng gấu luôn thứ tha vì tất cả, gấu là người con gái cuối cùng đi cùng mình đến suốt cuộc đời bạn ạ

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→