Chạy Trốn

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong màng đêm, gió thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh buốt từ bên trong coi lòng,trong lòng tôi lúc này cũng giống như một mảnh thủy tinh rớt bể tan nát trên nền gạch khi nge đc những  …
Xem Thêm

Từng bước chân chậm chạp cứ lang thang dưới ánh đèn khuya trên con đường, từng cặp tình nhân cứ lần lượt đan tay nhau bước qua tôi, lòng tôi xe thắt lại lạnh ngắt, tôi cũng có những ngày hạnh phúc như thế này mà, nhưng bây giờ tôi chỉ cô đơn lê bước một mình dưới bóng đèn khuya hiu hắt thôi, tôi chạy thật nhanh về,, chạy qua những con phố có in dấu chân tôi và em, sau một lúc nhễ nhại trên những con đường đó về tới nơi, căn phòng tối ôm, ko có tiếng nói tiếng cươì của em tôi đẩy cửa ra, tôi muốn thấy cái hình ảnh em ngồi trên cái giường 2 chân đun đưa vào nhau , tôi chỉ cần một câu nói thôi

- chồng mới về hã, vào ăn cơm với vợ nè............
Đâu? Em nơi nào sao anh ko thấy, câu nói của em lại phát ra trong tiềm thức của anh rồi, không có bửa cơm ấm áp, ko có nụ cười ngọt ngào của em, không có tiếng nói ấm áp sưỡi trái tim anh ko có, ko có. Bây giờ căn phòng này chỉ có bống tối cô đơn lạnh lẽo, lúc trước anh cũng sống như vậy mà, nhưng sau lúc đó anh không biết, từ lúc em đi, anh đả thấy đả cảm nhận được sự cô đơn nơi này rồi. Anh biết thế nào là đau khổ thật sự rồi em ạ.Giờ em đang làm gì?, có nhớ anh không?, có ai ở nơi đó sưỡi ấm em như những ngày em ở bên anh không?. Ngân anh nhớ em nhiều lắm, trong đầu anh chỉ có những kĩ niệm nhẹ nhàng nhưng ấm áp khi bên em, em đả lấy trái tim anh đi về nơi ấy luôn rồi. Tôi mở cái công tắc đèn lên, ánh sáng le lói từ cái bóng đèn đó, nhưng sau ánh sáng này nó ko chạm đến trái tim tôi, ko sưỡi ấm trái tim tôi giống như những ánh mắt ấm áp của em. Tôi đặt bị đồ của em vào nơi thuộc về nó, nơi lưu giữ những kĩ niệm của tôi và của em, tôi tự dưng lại cười, tôi cười thật to để cho em biết tôi đang rất vui vẽ mà, không có đau khổ nào đâu, sống thật tốt nha em. Sau khi cười hã hê trong những giòng nước mắt, tôi với tay lấy cái quần thun ngắn và tiến ra phía sau nhà tắm, vừa đẩy cửa ra, tôi đả gặp nhỏ như và nhỏ bích, chắt 2 nhỏ này lại phòng trọ của bị chị nhỏ bích chơi đây, trên người tôi chỉ có cái quần, còn tất cả những thứ còn lại thì trân trân đón gió, nhỏ như nhìn tôi đôi má bổng ửng hồng lên, không lẽ nhỏ này đó giờ chưa thấy thân hình thằng con trai này à, nhỏ bích nhìn tôi nhưng đôi mắt thì thể hiện một thứ gì đó rất khác biệt, má nhỏ ko đỏ, ừ mà chắc tại vì mấy bửa nhìn trộm thấy hết rồi còn gì. Tôi lắc đầu ngán ngẫm kệ tụi này, liên quan zì tới tôi, tôi lướt qua 2 đứa nó như người xa lạ. Bổng có một tiếng nói vang nhẹ bên tai tôi

- Minh hồi sáng bị sao zạ - tiếng nhỏ Như vang lên

Tôi bị sao à, tôi cũng chẵng biết mình bị gì nữa, thật sự tâm trí của tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng, tôi quay người lại nhìn nhỏ nói lạnh lùng

- chẵng sao cả

Tôi quay mặt lại và bước thẵng đến nhà tắm, từng dòng nước cứ nhấm thẳng vào mặt tôi, đau rát, lạnh buốt là những cảm giác mà xúc giác truyền đến nảo bộ, tôi ngâm mình trong nước lạnh, tôi muốn mình bị đống băng đi, tế bào xúc cảm của tôi sẽ mất, nó sẽ bị đống băng cho đến khi nào em trở về.......................

Ngâm mình trong dòng nước hã hê tôi bước ra ngoài xỏ đôi dép lào lạch bạch tiếng về phòng, tiếng cười, tiếng nói phát ra kế phòng tôi, nó lại làm tôi nhớ về những cơn hờn gen vô cớ, sao khi cấu xé tôi hã hê, thì lại xà vào lòng tôi cười ríu rít. Một cơn gió lạnh thoáng qua, thổi trực diện vào tôi tê cóng, tôi nhanh chân bước vào phòng, khuôn bếp trống trơn, ko có lấy một chén cơm, hay một tô cá kho em hay làm cho tôi. Tôi nhìn xung quanh bụng kiu réo dữ dội, đảo mắt khắp phòng thì chẵng còn thứ gì, tối này đành phải ăn mì gói vậy, tôi bước đến cửa hàng tạp hóa trước cổng và cũng là nhà của con bé trâm.

- Bán đồ chị ơi - tôi nói vọng vào nhà

Một lúc sau có một bóng hình nhỏ nhắn tung tăng trong chiếc váy ngủ lụa màu hồng quyến rũ ra đến, nhỏ thấy tôi liền cười nhẹ nhàng như một lời chào, tôi thì đáp lại nhỏ một gương mặt buồn ko chút cãm xúc

- anh mua gì dạ - tiếng nhỏ vang lên

- lấy anh 2 gói mì tÔm

Nhỏ lục đυ.c trong cái tủ bằng kính trong vắt một lúc thì móc ra 2 gói mì cho tôi, tôi trả tiền quay về phòng bỏ lại cho nhỏ một cảm giác lạnh te và thoáng thoáng chút buồn. Bật cái bếp gas nhỏ lên từng ngọn lữa cứ rì rào rì rào cháy, nước sôi, mì chính tôi bưng cả nồi ra mà ăn, khỏi đổ ra tô hay chén cho đở phải rữa nhiều, đỡ tốn nước rữa chén

Tôi cứ thế mà ăn mà nuốt như một thằng bị bỏ đói 3 năm trời, chẵng mấy chóc cái nồi to đùng cạn nước, tôi ợ một tràng dài rồi quang cái nồi chở vào phòng, tắt đèn và ngủ. Sao hôm nay tôi ko ngủ được có lẽ không có hương thơm nhè nhẹ của em chăng, chắc là vậy rồi tôi gác tay lên chán ngỉ vu vơ, tíc....tắc.....tíc.....tắc......tiếng đồng hồ lại cứ vang vang ầm ỉ, và tôi cũng thϊếp đi

Sáng ánh bình minh lại lên, hôm nay là chủ nhật tôi tắm rữa và đi làm......1h.....3h......5h.....8h.........lại qua thế là thêm một ngày buồn tẻ không có em. Tôi cứ lao đầu vào công việc để, thôi ko nhớ, ko ngỉ về em. Về nhà tôi lại cứ tiếp tục mì gói và mì gói, tôi chẵng thèm nấu cơm, chẵng làm gì cả, và tôi lại ngủ, tay vẫn còn vương điếu thuốc, và chìm sâu vào giấc mơ ngọt ngào nơi có em...................................

Reng.....reng......tiếng đồng hồ báo thức vang lên làm tôi giật mình thứ giất, tôi ngáp một hơi thật dài. Hít một hơi thật sâu vào phổi, và bước đến trường, hôm nay là ngày đầu tuần, và tất nhiên sẽ có một tiết thao thao bất tuyệt của lão hiệu trưỡnh, tôi lang thang trên đường, hoà theo dòng người đang hối hã buối sáng, những chiếc váy bay phấp phới, những tà áo dài mõng mang bay trong gió......tin.....tin......tiếng bóp kèn quen thuộc của nó.

- lên xe đi mày - tiếng thằng thành vang lên

- mày đi trước đi, tao muốn đi bộ một mình - tôi lạnh lùng đáp

Nó có vẽ khá bất ngờ trước lời nói của tôi, ừ mà chắc ai cũng thế thôi, có thằng ngu nào đéo chịu đi xe máy mà lại thích đi bộ đâu, nó vυ"t ngay xé gió bỏ lại sau lưng là những làn khói mịt mù. Tôi giảo bước một lúc thì cũng đến trường, tiếng nói, tiếng cười râm vang cả sân trường rộng lớn. Tôi đặt cái cặp xuống bàn và bước ra cái sân rộng rãi ấy để phơi nắng buổi sáng, sau một bài diễn dăn dài thê tha, rồi xữ lí cánh cảo, những vụ đánh nhau, hút thuốc, vô lễ đủ thứ.

45 phút trôi qua, tôi lại đi một mình lên lớp, nhưng sau hôm nay mấy đứa con gái trong lớp lại nhìn tôi như thế nhỉ, còn cả những đứa ngoài lớp nữa, tôi biết đéo bằng ai tính tình nóng nãy, cái bản mặt lạnh như băng ko có tí cảm xúc nữa là. Tôi ngồi phịch xuống cái gế cây, tự dưng tay tôi hôm nay lại tự đồng mò vào học bàn, tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm và rất dày, tôi kéo ra thì cả khoãng 5-6 bức thư gì đó bên ngoài để chử cho mình làm quen nha.......cái đéo gì thế này
Tôi cầm một đống thư trên tay rồi lại đặt xuống chắc có lẽ là mấy đứa đó gữi nhầm chắt là gữi cho thằng thành, chứ một người như tôi thì bao giờ được những điều đó, trong lòng tôi chỉ có em thế là đủ rồi. Tôi đút sấp thư trở lại vị trí ban đầu của nó, tôi tựa đầu mình vào vách tường 2 mắt nhắm ngiền lại, tôi cố cho mình một chút ít thời gian yên tỉnh, ko bị ai quấy rầy, nhưng cái tụi này nó cứ láo nháu lên làm tôi ko có được một 1s yên tỉnh, tùng.......tùng.........tiếng trống thân thuộc lại vang lên, từ xa thằng thành củng mới lê lết ở đâu cũng vừa vào, thấy tôi nó liền cười, nhưng còn tôi, tôi làm sao có thể cười khi vừa mất đi một thứ quá lớn.

- xích ra tao zô cái coi - tiếng nó vang lên

Tôi lặng thinh đứng dậy, để cho nó bước vào, tôi luồng tay vào học bàn móc đống thư ra để trên bàn

- của mày hay gì đó - tôi nói

Mắt nó sáng rỡ lên, ừ thì thằng nào mà chẵng như vậy, tự dưng có 5-6 đứa con gái gữi thư thì cho dù bê đê cũng phải động lòng, nó đọc, rồi suy ngỉ bổng cái bản mặt nó vừa buồn vừa bất ngờ

- sặc....của mày sao đưa cho tao, trong này có nhỏ Mỹ Anh đẹp nhất khối đó mày

Cái miệng nó như cái đài phát thanh vào buổi sáng, tất cả cặp mắt điều hướng về tôi khi nge cái từ Mỹ Anh hay đại loại tôi được nhận thư vậy.

Bình Luận (69)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à

  2. user
    ahathocon (12 năm trước) Trả Lời

    úi dời, có khi do đọc truyện của bác cũng nên, thấy bác đánh nhau được gái theo quá trời nên anh nào chẳng muốn đánh. còn giờ nam nữ bình đẳng, nam đánh dc thì nữ cũng nhào dzô mà bác chẳng đã bảo tụi trẻ bây giờ hổ báo cxung 1 phần dc gái nể là gì

      user
      llMinhll (12 năm trước)

      èo bác cứ đùa, mình nói câu đó thì cũng do mình thấy xã hội giờ như vậy thôi, nhưng bọn trẻ bây giờ chẵng ngĩ xa được, quánh cho Mạnh, hổ báo cho dữ rồi bị thằng khác đạp đổ cũng chẵng còn được gì đâu, đó không phải là thứ mà con người phải tự hào đâu bạn ạ

  3. user
    imtheworst (12 năm trước) Trả Lời

    Nhưng đời cũng ko phụ rẫy ai bao giờ! Minh nhỉ? Giờ thì bớt đa tình chút nhé! khổ cho gấu lắm!

      user
      llMinhll (12 năm trước)

      đả rất cố gắng để không làm khổ gấu bác ạ, mặt dù trong quá khứ em luôn làm khổ gấu nhưng gấu luôn thứ tha vì tất cả, gấu là người con gái cuối cùng đi cùng mình đến suốt cuộc đời bạn ạ

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→