Chạy Trốn

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong màng đêm, gió thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh buốt từ bên trong coi lòng,trong lòng tôi lúc này cũng giống như một mảnh thủy tinh rớt bể tan nát trên nền gạch khi nge đc những  …
Xem Thêm

Tôi châm điếu thuốc cháy đỏ rực trên miệng tôi, tôi rít một hơi thật sâu vào phổi, mở cái đt em ra, và tìm trong đó, đây rồi chồng iu ....tôi bấm nút tuỳ chọn và....delete

Tôi rùng mình khi làm cái việc đó nhưng cũng là vì tốt cho em thôi

..................hít thêm một hơi thật sâu vào tiếp tục hơi thật sâu và tìm đến số của gia đình em.........tút......tút......tút.......

- alo - tiếng đầu dây vang lên

- dạ có phải là số đt nhà Huỳnh thị mỹ ngân ko ạ................
Tôi vẫn ngồi, đó rít từng hơi khói thật sâu vào phổi mình, tíc tắc......tiếng đồng hồ cứ chạy qua điều điều 1h.........2h..........3h.......sáng cứ lặng lẽ trôi qua tôi ko thể điếm được, thời gian vẫn cứ trôi qua chậm chậm, và phía dưới mặt đất lã tả những tàn thuốc vương vãi khắp nơi......1 điếu..2 điếu...1 gói...2 gói......tôi ko thể đếm được mình đả hít bao nhiêu điếu thuốc vào bên trong phổi mình, và tôi cũng ko thể điếm được có bao nhiêu sự dằn vặt trong lòng mình, tôi làm điều đó là ko sai, tôi làm điều đó là đúng, tôi làm điều đó tất cả chỉ vì tương lai của em thôi, hiểu cho anh nha em, anh yêu em, anh yêu em thật nhiều...........tiếng vang lặng lẽ của từng ngọn gió khẻ ma sát vào nhau, gió thổi mạnh, ko gian tỉnh mịt, trong cái bóng tối đang bao trùm đi tất cả những cảnh vật xung quanh, thì le lói trong đó có một thứ gì đó đang cháy rực lặng lẽ trên tay tôi, và cái màu trắng của cô đơn hoà theo cơn gió và tan đi bất chợt...............Đả 4h sáng, tiếng xe bắt đầu vang văng vẵng lên ngoài kia từng dòng người lật đật thức dậy để đón một bình minh mới, tôi đả ngồi suốt trên cái gế đá lạnh ngắt kia, nó lạnh ko phải bởi những cơn gió mang những giọt sương man mát kia, mà nó lạnh là từ sâu trong trái tim tôi. Tôi ngồi đó từng giọt lệ lại cứ vơi ra từ 2 khoé mi cay của tôi, tôi quệt tay làm tan biến những giọt nước mằn mặn đó, tôi tự ép mình phải cười, làm gì mà phải khóc, mày phải vui chứ minh, mày quyết định đúng mà, mày lớn rồi, mày phải bảo vệ cho em thì cớ sao mày lại khóc, mày lại yếu lòng đến thế hã...hã....??? Tôi tự nói với chính bản thân mình như vậy, tôi ngồi dậy bỏ qua cái sự lạnh lẽo của băng ghế, tôi bước vào phòng ngồi xuống giường, em vẫn yên giấc ở đó, từng hơi thở cứ đều đều phả ra làm ấm áp cả căng phòng lặng lẽo này, ngân à....ngân biết ko từ cái ngày ngân ở đây, cái sự vô vị và tẻ nhạt đả không còn hiện diện nơi này nữa đâu, nó đả bị thứ gì đó lấy đi mất, có lẽ thứ đó là em đó, là nụ cười như đóa hoa chóm nỡ dưới bình minh, một đôi mắt đen láy nơi đả mở cửa tâm hồn tôi. Tôi vuốt nhẹ lấy má em thì thào, em khẻ cựa mình tôi thôi ko chạm đến em nữa, chỉ cần nhìn em, nhìn em thêm một chút cũng đả đủ rồi. 3 Ngày lặng lẽ cứ trôi qua trong ngập tràng hạnh phúc, anh vui lắm em à, em đả trút bỏ nổi cơ đơn trong lòng anh, em đả sưỡi ấm trái tim anh dù trong một khoãng thời gian quá là ngắn ngũi. Nhưng thế cũng quá đủ đối với một thằng luôn đem lại đau đớn cho người khác, quá đủ đối với một thằng ít kĩ như anh..........tôi ngồi đó mắt nhìn em tôi nhìn khắp cơ thể em, tôi....tôi sẽ khắc sâu vào tâm trí mình, cơ thể này, đôi mắt này, hàng mi này, và cả nụ cười này mãi mãi. Tôi bỏ ra khỏi phòng trên người chỉ võn vẹn cái quần cọc và cái áo thun mõng trên người, tôi chạy băng băng trên viã hè, cũng may là trời cũng gần sáng nên người ta đả dọn hàng ra bán, tôi suy ngỉ một chút rồi mua một phần cháo và một li đậu nành nóng hỏi cho em, mua xong tôi chạy thẳng về nhà ,tôi ko muốn thứ này sẽ ngụi đi, sẽ ngụi lạnh như trái tim tôi. Tôi cố gắng hết sức để ko thể gây ra bất cứ âm thanh nhỏ nào phát ra sẽ phá hỏng giấc mơ yên bình của em. Tôi trút nhẹ bọt cháo ra khỏi tôi, hơi nóng phả ra nóng hổi khắp căn phòng tôi vội lấy cái diã úp lên để hơi nóng ko bay đi, tôi với tay lấy bộ đồ td của trường ra và đi tắm, cái tkb gì mà chết tiệt thật Td 2 ngày liên tiếp bộ ko cho con người ta giặc đồ hả trời, cũng may là tôi mua 2 cái áo nên cũng chẵng lo, quần thì ở dơ cũng được dơ cũng chẵng ai thấy, ngước nhìn lên đồng hồ thì cũng đả 5h30 tôi bước ra khỏi phòng tiến ra khu nhà tắm phía sau dãy nhà trọ nói là khu nhà tắm cũng chẵng phải chỉ là 3 cái phòng tắm bé tí thôi, nhưng mặt kệ có chổ tắm còn hơn không, tôi xối ào ạc những dòng nước lạnh lên người mình, nó sẽ xoá tan khói thuốc, và xoá tan những ưu tư trong phòng tôi, chà rữa một tí cho mát người thì tôi cũng phải bước ra, đồng hồ đả điểm 5h45 tôi bước chân nặng trỉu về phòng, em vẫn thêu thêu ngũ trong giấc mơ ngọt ngào đó, tôi hôn nhẹ lên cái chán mịnh đó, tôi với tay lấy cái cặp và viết một mạnh giấy nhỏ cho em

'' hôm nay chồng trựt nhật nên đi sớm, thức thì ăn cháo uống sữa chồng để trên bếp đó '' tôi viết xong thì đẩy nhẹ cánh cữa và bước ra ngoài, tôi bước ra khỏi cánh cửa này, bước ra khỏi nơi ấm êm hạnh phúc ngọt ngào. Tôi lang thang khắp con phố với bộ đồ td kẽ xanh lá, tôi đi đến đâu những con người khác điều nhìn tôi đăm chiêu '' thằng này khùng hã trời, sáng như vầy mà đi học '' ừ có thể tôi điên thật, nhưng tôi cũng muốn như vậy lắm, tôi sẽ được quên sạch những kí ức hạnh phúc bên em, cùng cười, cùng khóc, những lúc em tựa đầu vào vai tôi, và gối đầu trên tay tôi ngủ đến mức tay tôi tê cứng vì máu ko lưu thông được. Thà là một cánh chim nhỏ trên bầu trời, sãi cánh khắp nơi, ko ưu tư, ko muộn phiền, ko cần phải đau buồn của những thứ xung quanh đây, lang thang khắp những con hẻm hun hút, những con đường lớn thêm thang thì đôi chân tôi tự động rẽ vào nơi đả in dấu chân của chúng tôi, cái gế đá nơi em tựa đầu vào vai tôi mà khóc, những con viã hè tôi chạy nhãy bên em.................nhìn thấy những thứ đó lòng tôi chợt xe thắt lại tôi hận đôi chân trần của mình, tao muốn quên đi những kí ức đó, nhưng sau mày lại cứ làm thế sao mày ko cho tay chạy trốn thêm một lần nữa......trứớc mắt tôi lúc này là cái hàng rào to đùng nhọn hoắt đang sừng sững kia, bất chợt ông bảo vệ già ra đẩy cánh cửa nép vào một bên, tôi lại cứ bước, từng bước chân khó nhọc trước ánh mắt khó hiểu của lão bảo vệ..............làm sao ông có thể biết được những thứ tôi đang có lúc này. Trời đả sáng bừng lên, những con nắng lon ton đuổi bắt nhau trên những tán lá cây xanh mướt. Từng dòng học sinh cứ đổ vào trường, váy bay phấp với trong gió, dù những chiếc váy kia ngắn đến đâu thì nó cũng chẵng có thể len lỗi vào trái tim tan nát của tôi, đả tan nát rồi thì làm còn kẻ hỡ nào mà len lối vào, tôi đặt cái cặp xuống gế và bước ra hành lang tôi ngồi lên nó đung đưa 2 chân trước gió, miệng thì cứ ngặm chặt lấy điếu thuốc đang cháy rực kia, từng người qua lại, nam có nữ có, chắc bọn nó ngỉ tôi đang thể hiện mình là dân bất cần đời, hay là một thằng con trai hư hỏng. Tôi mặt kệ trước những ánh mắt tò mò đó, việc hút thuốc đánh nhau có lạ lẫm gì mà tụi mày tò mò. Từ phiá sau có một đôi tay chạm nhẹ vào lưng tôi, một đôi tay mềm mại, và thoang thoáng một mùi nước hoa nhẹ từ cơ thể đó, cái mùi này.đôi tay này ko ai khác chính là con nhỏ quyên, mà nhỏ quyên thì sao, nhỏ bích thì sao tôi cũng đéo cần quan tâm, tôi ngả đầu vào cái cột to đùng ấy miệng thì cứ hít những làn khói trắng vào phổi.

- ȶᏂασ mẹ làm gì ngồi đó thế cha - giọng thằng khốn nạn van lên

tôi cũng chả thèm điếm xĩa đến mày muốn làm gì muốn nói gì tao đéo có cần quan tâm. Tôi quay lại lườm nó với ánh mắt sắt lạnh, nó như hiểu cái bản mặt của tôi cũng ngừng nói và vào lớp. Tiết đầu là môn văn, cái môn mà 1 trong 2 môn tôi gét học nhất, nhưng với trả lại tôi cũng chả có tâm trạng nào mà zô ngồi nge. Thế là tôi trèo xuống và lang thang lên sân thượng, thằng thành trố mắt nhìn tôi với vẻ mặt kì bí chắt có lẽ bây giờ nó mới thấy cái bản chất của tôi hay là gương mặt buồn bã kia. Tôi trèo hơn 30 bật thang thì cũng đả đến sân thượng, yên tỉnh ko ồn ào, ko có thứ gì cả chỉ có tôi, có một con quạ như tôi đang sãi cánh đó, một con quạ thì có bao giờ là tốt đâu, cái hình dáng bên ngoài của nó thì đả nói lên bản chất rồi. Tôi đứng giữa sân, móc một điếu thuốc ra và tiếp tục hút, gió nó làm điếu thuốc cháy mạnh hơn, và tàn nhanh hơn, 1 điếu rồi 2 điếu.......đến khi gói thuốc ko còn một điếu nào thì tôi lại tựa lưng mình vào cái bức tường xám xịt kia, ngồi đó tôi tự dưng lại ôn lại những câu nói quen thuộc quá đổi bình thường phát ra từ cái miệng xinh của em

Bình Luận (69)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à

  2. user
    ahathocon (13 năm trước) Trả Lời

    úi dời, có khi do đọc truyện của bác cũng nên, thấy bác đánh nhau được gái theo quá trời nên anh nào chẳng muốn đánh. còn giờ nam nữ bình đẳng, nam đánh dc thì nữ cũng nhào dzô mà bác chẳng đã bảo tụi trẻ bây giờ hổ báo cxung 1 phần dc gái nể là gì

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      èo bác cứ đùa, mình nói câu đó thì cũng do mình thấy xã hội giờ như vậy thôi, nhưng bọn trẻ bây giờ chẵng ngĩ xa được, quánh cho Mạnh, hổ báo cho dữ rồi bị thằng khác đạp đổ cũng chẵng còn được gì đâu, đó không phải là thứ mà con người phải tự hào đâu bạn ạ

  3. user
    imtheworst (13 năm trước) Trả Lời

    Nhưng đời cũng ko phụ rẫy ai bao giờ! Minh nhỉ? Giờ thì bớt đa tình chút nhé! khổ cho gấu lắm!

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      đả rất cố gắng để không làm khổ gấu bác ạ, mặt dù trong quá khứ em luôn làm khổ gấu nhưng gấu luôn thứ tha vì tất cả, gấu là người con gái cuối cùng đi cùng mình đến suốt cuộc đời bạn ạ

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→