-2 đứa bây đang làm gì thế,
- có làm gì đâu- em nhìn tôi cười
- thật ko đấy ngi quá- ổng hướng mắt vào tôi
-thật mà, mà anh nói đi công chuyện sao về sớm thế- em vội nói qua chuyện khác
-À, anh bỏ quên cái đt , nên quay lại lấy, mà lại thấy cảnh tình cảm nữa gê quá – anh ta chọc em
- Có đâu M hé – em nhìn tôi nheo mắt
- À, ừ ,à ,ừm hk có
- thôi anh chọc tí cho vui thôi
Nói xong anh ta chạy một mạch lên lầu và chạy ra khỏi nhà, bây h 2 chúng tôi nhìn nhau mà cười trừ, em vội mở lời
-sợ chưa, hjhj, tí nửa là tiêu rồi- 2 má em ửng hồng
- ừm sợ thiệt, tí nửa là xong với anh bà rồi
-ừm về đi, 9h rồi đấy, về trể mẹ M la rồi sao, hk sợ hả
Nge em nói mới nhớ chết cha 9h rồi, hk về chắc sư mẩu quánh chết quá
-vội hôn em một cái cho lời tạm biệt
- hôn hôn quài gét quá
- thì người ta thương mới hôn đó, chứ đâu tự nhiên đυ.ng đâu hôn đó đâu- tôi nhéo má em
- ừm thôi về đi nhìu chuyện quá, mà sáng mai 2 đứa mình đi tập thể dục nhaz 4h30 nhaz,
-gớm, pé iu của tui củng tập thể dục nửa cơ à, hk tin nổi lun
-hứ ngày mai là bít chứ gì
Nói xong em chạy ngay vào nhàz gió thổi tung vấy em, để lọ ra chiếc qυầи иᏂỏ màu hồng ôm chặc lấy cặp mông săn chắc và trắng của em, đợi em vào nhà rồi tôi mới cất bước trên chiếc xe đạp , của mình và đi về , ôi con đường về sao gần quá
về tới nhà đả gần 9h , gió thổi mát rượi, mở cánh cửa nhẹ nhàng, để tránh đánh thức ba mẹ, tiếng cửa sắt tuổi thọ đả cao, và đả lâu ko được bôi trơn, nó kêu k…ét….lẽng vào nhà, phù may quá cả nhà ngủ hết rồi, bổng có một cánh tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi một cái, tôi giật bắng người
-Đi đâu mà zờ này mới về thế ông 2
Thì ra là con em của tôi nó làm tôi giật hết cả người
-Ờ thì..thì đi chơi với bạn- tôi trả lời nói nhưng lòng vẫn còn bồn chồn
-Thôi sạo quá, chắc là đi hú hí với con nhỏ nào rồi- nó cười ha hả
-Thôi tào lao quá, lên ngủ đi-tôi quát
-Đánh trống lãng hả ông, hehe nhỏ nào thế, chưa em biết với coi- nó nhìn tôi
-Có con nào đâu- tôi thanh minh
- nếu ko có thì thôi, mà ngày mai rãnh ko
- chi vậy- tôi hỏi nó
- có rãnh ko- nó nhíu mài lại
-ừ thì có- tôi trả lời nó
-ừ zậy mai đi với em chổ này đi
-chổ nào- tôi trợn mắt nhìn nó
-Thi đi rồi sẽ biết- nó cười
Con nhỏ nào ngộ thật, có bao giờ nó rủ mình đi đâu đâu sao hôm nay thế nhỉ, tôi kéo cửa lại và bước lên phòng, ngả người xuống giường suy nghỉ, mà thôi kệ đi thì đi sợ gì, bất quá thì tốn tiền với nó thôi…………….
Reng .reng……..reng tiếng chuông đồng hồ báo thức, lòm còm ngồi dậy nhìn vào đồng hồ chết cha! Hôm nay có hẹn với em tập thể dục,chạy vào phòng tắm chảy răng rửa mặt, sựt, đau quá cái bản chải chúng nứu răng, máu ra cả họng, cuối mặt xuống dọng nước lạnh đang chảy, rửa mặt qua loa một chút, chạy xuống nhà, phi thẳng tới nhà em, vừa đi vừa ngăm mội thứ bên đường, trời vẩn còn tối, tiếng chổi quét rát của những cô công nhân, những quán ăn bình dân đả bắt đầu sáng lên, cái lạnh buốt giá của những cơn gió buổi sớm mai cứ thổi cứ thổi, nhưng giọt sương còn khẻ đọng trên nhưng chiếc là bàn, đi một hồi cũng tới nhà em, thoáng qua tôi đả nhận ra em, em đang đứng trước cửa nhà đợi tôi, em hôm nay trong chiếc quần ngắn để lộ ra cặp đùi thon thả trắng như trứng gà, chiếc áo thun ôm sát người tôn vinh cái eo thon thả và cặp vếu vung lên nhìn nứиɠ ko chịu nổi, chạy đến em tôi thở hòng học
-Sr nha đợi có lâu ko-vừa nói tôi vừa thở
-ừa cũng mới vừa ra à, mà chạy bộ qua à-em cười nhìn tôi
-thì đi bộ, hk lẻ đi xe trời- tôi tròn mắt nhìn em
-sao ko chạy xe qua- em nhíu mài
-điên à, tập thể dục mà chạy xe- tôi trợn mắt
-ờ hé quên
-quên gì mà quên, chắc đó giờ ko có tập thể dục chứ gì?
-mơ đi cưng, tập đều đều đó giờ
-này thì cưng- tôi cù lét em
Em cười nất nẻ,em cù lét lại tôi,2 chúng tôi cười vang cả khu phố
-thôi tha em đi buồn cười quá- em cầu xin tôi
-hk tha- tôi tiếp tục cù lét em
Em quỵ gối xuống, ôm bụng tôi giật mình
-Đoan sao vậy, có sao hk
-sao trăng gì, cười quá đau bụng chứ gì-em cười
-làm hết hồn, tưởng bị gì chứ
- sợ hả, sợ mất tui à- em ngước nhìn tôi
- sợ chứ sao hk, mất bà rồi sao tui sống nổi- tôi nhìn em
Em ngả đầu vào vai tôi, em cười hạnh phúc, tất cả ko gian như ngừng lại, thời gian bổng ngừng trôi
-M này đừng bao h bỏ Đ nhe
-Ừm tất nhiên là ko rồi, M sẽ ko bao h bỏ Đ, trừ khi Đ bỏ M thôi-Tôi nhìn em
-Làm gì có, sẽ ko bay h có ngày đó đâu- em đặt nhẹ một nụ hôn lên má tôi.
Tôi muốn, những lời em nói sẽ là sự thật, em và tôi sẽ đi suốt quảng đường còn lại, tay nắm tay đi trên con đường hạnh phúc
-Thôi, ôm quài đi tập thể dục thôi – em đẩy tôi ra
-ừm đi thôi- tôi nắm tay em
Tôi nắm tay em, bàn tay em thật là ấm áp nó sưỡi ấm trái tim tôi, đả lâu rồi nó ko được ấm áp suốt 15 năm qua, chúng tôi cùng nhau chạy trên những con phố, cùng nắm tay nhau , gió thổi ríu rít, tiếng lá cây sào sạt, mặt trời đả tỉnh giấc sao một đêm ngủ, ánh sáng.
-này đói chưa-tôi hỏi em
-ừm đói rồi nè nó kêu ọt ẹt nãy h nè- em cười
- ừm đi ăn phở hé- tôi khều vai em
- thôi sang quá hé, ăn bún riêu của bà bửa hỗm đc ùi- em lè lữi ra
Ôi sao mà đáng yêu thế này, em nhéo tôi một cái rồi chạy
-đua coi ai tới trước nè- em quay mặt lại nháy mắt một cái tinh nghịch
Tôi liền đuổi theo em, “bịch”:, em ngả xuống đường tôi chạy lại khuôn mặt tôi chau lại
-này có sao ko, đứng lên được ko- tôi nhìn em đầy vẻ quan tâm
- đau quá- em nhăn mặt như con khỉ con
- đâu xem nào, bị chãy máu rồi này thấy chưa, cứ thích chạy
em tròn mắt nhìn tôi, lúc này tôi đang băng bó cho em nên ko nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc ấy.
-lên đây tui cõng cho mệt quá
-à…ừm…-em e thẹn
-này có lên nhanh ko, đả iu nhau rồi mà cứ như người xa lạ ấy
Em nhẹ nhàng choàn tay vào cổ lên, tôi sóc lẹ lên một cái, nhìn thân hình mãnh mai vậy mà nặng gớm
-bà mấy kí zị- tôi gẹo em
- à ừm 45kg
- ặc nói dối àk
- việc gì mà phải nối dối- em gé sát khuôn mặt vào tôi
-45kg gì mà nặng như 80 zỵ nặng quá- tôi tiếp tục chọc em
-cái gi 80, làm như tui là heo ko bằng- em nhéo vào tai tôi
-thì heo chứ gì nửa- tôi cười ha hả
-vậy thì đừng có cỏng, ai bắt mấy người cỏng đâu- em tỏ vẻ giận dữ
-thì tại có người, bị thương nên mới phải làm vậy thôi- tôi tỏ ra lạnh lùng
Em dãy dụa,làm tôi suýt ngả
-này ngồi yên coi té bây h
-thả xuống đi tôi tự đi được- em nói lạnh lùng
-thôi mà, giận rồi à- tôi xin lổi em
-hứ, ai mà dám giận mấy người- em lè cái lưỡi ra
- ko giận thì sao, nói lạnh lùng vậy
-có đâu- em chối quanh
- vậy thì ngồi yên đi
-à……ừm
Bây h trời đả bừng sáng , chúng tôi đi đến đâu, tất cả mọi người nhìn chúng tôi bàn tán xôn xao, còn những thằng con trai, thì để cải lòng đố kị, tụi nó nhìn em với đôi mắt thèm thuồn, sau những giọt mồ hôi nhể nhại trêm cái trán của tôi, thì cuối cùng cũng đến quán ăn, lết tới đây mà gần muốn kiệt sức, nói thật 45kg gì mà sao nặng khủng khϊếp
-ăn gì 2 đứa- bà chủ quán
-ăn cháo hé, sáng ăn cháo tốt lắm- tôi quay sang nhìn em
-ừm ăn..c..háo-em lấp bấp
-này có gì mà nc lấp bấp vậy
-à…t.ại..tại- em đỏ mặt
-tại gì ?- tôi nhìn xoáy vào đôi mắt em
-à…hk có gì, kêu đồ ăn đi, đói quá hà- em cố tính lãng tránh
-ko mún nói thì thôi, bà chủ cho 2 tô cháo- tôi tỏ ra hờn dỗi
-ko phải.tạ..i..i hùi nãy ông cỏng tui nên giờ còn thấy người thôi- mặt em đỏ bừng
-há há, pé iu của tôi cũng bít ngượng nửa cơ à- tôi cười hả hê
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à