- mày đưa tao cái thứ này làm gì vậy
- thì mày cầm đi, trên đó nó ko như dưới đây đi, có chuyện thì có thứ mà dùng – giọng nó lạnh te
- mày làm như tao lên trển để quánh nhau ko bằng – tôi nhết mép cười
- thì mày cầm đi cho chắc, phòng bệnh hơn trị bệnh mà – nó cười toe tét
-ừ
Tôi rất hạnh phúc khi có thằng anh em này, nó luôn chuẩn bị hết cho tôi những thứ tôi cần, nhưng bây giờ nó lại đưa cái thứ này cho tôi khiến tôi hơi bất ngờ, nhưng tôi vẫn nhết mép cười nhận lấy cái tấm lòng của thằng anh em chó đẻ này. Tôi với đám bạn ngồi tàm xàm ba láp một chút rồi lại uống, uống rồi tàm xàm, một lúc sau thằng tuấn đả ngấm men, nó ngước nhìn lên tôi với ánh mắt an ủi
- mày chia tay với con bồ rồi phải ko – nó nhìn chăm vào mắt tôi
Cái câu nói của nó làm khơi lại vết thương lòng trong tôi, tôi chầm ngâm một lúc
- Ừ tao chia tay rồi, sao mày biết – tôi hỏi nó
- nhìn cái bản mặt mày là tao biết rồi, lúc nãy trên đường đến đây tao thấy con bồ mày nó đi với thằng nào đẹp trai lắm nên tao đón ra – nó làm một hơi
Tôi nắm chặt tay lại bóp chặt lấy cái li trong lòng tay mình lại, tôi ném xuống mặt đất một cái rất mạnh “ Bốp “ thủy tinh vang tung tóe khắp mặt đất, tụi nó giật mình nhìn tôi
- Đm con phò, con phò – tôi hét lên
Bọn nó ngồi im ở đó nhìn tôi, nhìn thấy tôi như vậy tụi nó cũng chẵng thế nói thêm một lời gì nữa, sau một lúc cơn giận của tôi giảm dần xuống theo tiếng mưa tí tách ngoài kia, tôi ngước nhìn lên tụi nó đôi mắt đυ.c ngầu
- tao xin lỗi, tao hơi điên
Cả đám chỉ im lặng, một lúc có tiếng “ ừ “ nhỏ trong cổ họng thằng tuấn, tôi lấy chai rượu cuối cùng ra rót đầy li cả đám, tôi nhìn tụi nó đầy tiết núi bởi ngày mai tôi phải đi rồi.
- này đm, làm gì như sắp chết hết vậy, uống coi – tôi hằn giọng
- ừ - cảm đám nói lên
Tiếng va chạm của những chiếc li lại va chạm vào nhau, trời đả hơn 10h tối, tôi lang thang về nhà sau cuộc vui cuối cùng bên đám bạn, tay trái thì cầm cây kiếm của thằng tuấn đưa cho tôi, tôi dựng nó vào trong lòng người, tôi bước liêu xê dưới bóng đèn đêm đang dẫn lối tôi về nhà, tôi đẩy cánh cửa sắt ra bước vào, đầu tôi choáng váng vì men đả ngấm sâu vào trong người, tôi bước chầm chậm vào nhà, thì có một bóng người đang nhỏ nhắn ngồi trên chiếc gế sofa tại phòng khách, thấy tôi bước vào nó đứng phắt dậy
- anh hai vào đây em muốn nói chuyện
- chuyện gì tao mệt rồi – tôi trốn chánh nó
- thì ngồi xuống đó đi, ko em nói hết việc của anh cho mẹ bây giờ - nó hăm dọ tôi
Tôi ko còn đườg rút nên phải ngồi xuống nói chuyện mặt đối mặt với nó
- anh chia tay nhỏ ngân rồi à – giọng nó lạnh te
- Phải – tôi cũng đáp lại bằng một cái giọng còn lạnh hơn nó
- tại sao? Anh là thế với nó, nó trao trong trắng cho anh rồi, tại sao anh lại làm điều đó – tay nó bấm chặt vào nhau
- tại tao chán rồi nên bỏ thôi – nói ngược hoàn toàn những lời trong lòng mình
- chán ư, anh lấy đi sự trong trắng của con người ta rồi bảo chán ư – nó đập tay xuống bàn “ rầm “
- ai bảo nó tự dâng hiến thì nó chịu thế thôi – từng câu nói từ cổ họng tôi phát ra cũng là từng phần trái tim tôi vỡ vụng
- Đồ khốn nạn, tôi thật sự thất vọng vì có người anh trai như anh, tôi cứ ngỡ anh quen với nhỏ thì anh sẽ quên được chị linh, nhưng tôi ko ngờ, anh lại là một thằng như thế
- ừ tao khốn nạn từ nhỏ rồi, mày ko cần phải khen
Câu nói của tôi phát ra, làm nó cứng họng, nó chỉ ú ớ một lúc và im bặt
- còn chuyện gì ko, tao lên phòng đây
Mặc kệ nó ngồi đó, khóc ko thành lời, tôi bước lên từng bật cầu thang, tim tôi tan nát, nhưng tôi ko cần ai hiểu cho tôi, tôi chỉ cần biết mình làm điều đó là vì nhỏ thế là đủ rồi.
Tôi đẩy cửa phòng ra, nằm phịch xuống giường kế bên là chiếc balo to đùng của tôi, tôi cảm thấy cái cổ mình ngứa ngứa, tôi lò mò thì......cái vậy đó là cái sợi dây chuyền chìa khóa của tôi, tôi định bứt đi nhưng tôi ko thể, tôi ko thể làm được điều đó, cằm sợi dây chuyền trong tay, mũi tôi cay xòe đi, nhưng tôi ko khóc, tôi nuốt ngược nước mặt vào trong và một lúc sau tôi thϊếp đi vì hơi men trong người và trong tay vẫn còn nắm chặt sợi dây chuyền trong lòng tay...........................................................................................
Đây là....đài...........tiếng vọng của cái lo phát thanh làm tôi thức giấc, tôi ngồi dậy uể ải nhìn xung quanh và bước vào nhà tắm, tắm rữa để ra bến xe, từng dòng nước lạnh te chảy xuống cơ thể tôi, tôi đứng dưới dòng nước một lát để tỉnh ngủ và bước ra khỏi phòng tắm, tôi thay đồ và xách cái balo to đùng xuống nhà, tôi bước nặng nề xuống dưới nhà thì ko có ai dưới đó, bổng dưng tôi nhớ lại cần lấy một thứ và chạy lên phòng đó là khung hình của tôi và linh, và cũa tôi và đoan. Đả khá lâu tôi liên lạc với linh ko đc lúc tôi điện cho em thì chỉ nge tiếng “ thuê bao quý khách......” chắc có lẽ em quên tôi rồi, bởi vì thằng như tôi thì sau em lại nhớ được chứ, tôi với tay lấy cái khung hình đó và loay hoay tìm cái khung hình còn lại, tôi nhớ lúc về nhà mình đả đập nát cái khung hình đó và sáng ko tìm thấy được, mà thôi cứ xem như cái khung hình đó là quá khứ đi, tôi sẽ quên, tôi sẽ sống một cuộc sống khác. Tôi bước xuống nhà lấy cái đt ra và điện cho thằng tuấn
- alo mày hã tuấn – giọng tôi lạnh nhạt
- ừ tao đây
- mày rãnh ko qua chở tao ra bến xe được ko
- ừ đứng đó đi để tao qua, tôi ngồi tựa trên chiếc gế đá trước cửa nhà, ngắm ngĩ một lúc thì nó tới, nó chạy trên chiếc dream độ của nó chạy lại tôi, nó nhìn tôi buồn thảm vô cùng
- lên xe mày – nó cắt ngang suy ngỉ tôi
-ừ - tôi đáp lại
Tôi leo lên xe và chạy ra thẳng bến xe, gió thổi hù hụ làm rát hết khuôn mặt tôi, chẵng mấy chóc tôi đến bến xe, tiếng hò reo của anh phụ xe, tiếng mời gọi của những người bán hàng rong pha trộn nhộn nhịp trong khung cảnh sáng sớm này. Tôi bước tới một chiếc xe có đích đến tôi cần đến bước lên xe, tôi ngồi sát bên cửa sổ chào tạm biệt nó, xe bắt đầu lăn bánh, xe đưa tôi trốn khỏi nơi đây, đưa tôi đến một vùng đất mới, tạm biệt, tạm biệt nơi đả đem lại cho tôi những kỉ niệm đẹp nhất, và cũng là nơi đem lại cho tôi nổi đau tột cùng....................................................
Chiếc xe lăn bánh một nhanh, từng vòng quay đều đều trên con đường nhựa trải dài trong hư không, tôi ngồi tựa sát vào cửa sổ suy ngỉ rất nhiều chuyện, bổng chóc tôi suy ngỉ về những ngaỳ mưa cùng nhau chuyền hơi ấm cho nhau, nhớ lại cảnh ấy lọng tôi có thắt lại, tim tôi lạnh buốt khép thật chặt lại, để mai này tôi sẽ ko iu ai, ko phải gây tổn thương cho ai và.....bị ai đó làm tổn thương. Từng ngọn gió luà vào cánh cữa sổ cũa chiếc xe màu nâu xẩm, từng hạt nắng choí chang chiếu xiên qua chiếc xe này, tôi tựa sát đầu vào cánh cửa nhìn ra ngoài, từng cánh đồng chảy dài bất tận bây giờ đả lùi về phía sau..........cánh đồng xanh bát ngát bây h đả nhường chổ lại cho những bụi cây rậm rạp ven đường, tôi suy ngỉ về tương lai mình sẽ sống ra sau với 2triệu đồng ít ỏi trong tay đây, có lẽ khi lên đến tôi sẽ tìm một phòng trọ nhỏ và đi tìm một công việc vừa với sức tôi để tran trải cho cuộc sống của mình, tôi lạc vào những suy ngỉ về những toan tính cho tương lai của mình và thϊếp đi lúc nào ko biết.............
- còn 1km nữa là đến bến, quý khách xin chuẩn bị
Tiếng anh phụ xe làm tôi giật mình thức dậy, tôi ngáp một hơi dài, rút một tờ khăn giấy ướt ra lao khuôn mặt mình cho tỉnh ngủ. Tiếng '' cót két'' của chiếc xe củ kỉ bắt đầu chậm dần, xe quẹo sang trái và hạ dần tốc độ xuống truớc mắt tôi là một bến xe tấp nập. Ánh nắng chối chan chiếu xuống mặt đường nóng rực, tiếng rao bán hà rong của những người đang gánh những thúng đồ cồng kềnh vật *** với dòng đời, tiếng anh phụ xe thúc dục khách lên xe và nhiều thứ nữa đả hiện lên cái sự phức tạp của nơi đây.
Tôi bước theo dòng người đang rời khỏi chiếc xe màu nâu sẩm này, tôi lấy cái nón lưỡi trai đội sụp xuống nhằm tránh ánh nắng gay gắt của cái thứ hình tròn đỏ rực trên trời kia. Tôi hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, để cảm nhận được cái ko khí nơi đây, ko khí nơi đây nó ko thanh bình như ở chổ tôi, ko khí này nó hoà trong làn khói đen hù của những chiếc xe đạng vịn gas kia, tôi móc một điếu thuốc đốt lên rít một hơi thật sâu làn khói trắng vào lòng ngực mình, tôi bước ra khỏi cái nơi đầy khói bụi này, tôi móc trong túi quần ra một mãnh giấy trắng gi địa chỉ trường mà ba đả đưa học bạ của tôi vào đó. Hôm nay là ngày 25 tháng 7.. 2 ngày nữa là hôm tôi phải đi thi để được vào cái trường đó. Tôi lát đát trên con đường đầy khói bụi của chống phồn hoa đô thị này, từng dòng người hối hả tấp nập trên những con đường đầy khói bụi này, tôi đi theo cái địa chỉ mà ba đưa cho tôi, vật lộn một lúc với cái địa chỉ trong tay, tôi cuối cùng cũng tìm được cái ngôi trường đó. Ngôi trường rất to có lẻ đây là lần đầu tiên tôi thấy được ngôi trường to lớ như thế này, ngôi trường có 4 lầu cao chót vót, tôi bước vào thấy một đám đông đang láo nháu trước cái bảng to đùng kia, tôi bước chầm đến, nhìn xuyên qua cái đám đông kia thì ra là cái lịch thi của trường, đang xem thử cái lịch thi vào phòng thi thì có một đứa con gái ngả vào tôi, như phản xạ bt của một người con trai tôi đưa tay ra đở người con gái đó, tay tôi chòang qua eo giữ cố gái ấy lại, hương thơm nhè nhẹ thoảng qua cái mũi nhạy cảm của tôi, tôi nhìn thẳng vào cô tao, gưong mặt tròn trắng, hớt tóc ngố nhìn rất dể thương, làng da hồng hào mịnh mạng, cô gái này hơi lùn đứng ngag tai tôi, tướng tá nhìn cũng được hợp với gương mặt đó, bầu vυ" phập phòng theo từng nhịp thở , nhưng cái thứ kí©h thí©ɧ đó ko chạm được tới trái tim tôi.
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à