Chạy Trốn

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong màng đêm, gió thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh buốt từ bên trong coi lòng,trong lòng tôi lúc này cũng giống như một mảnh thủy tinh rớt bể tan nát trên nền gạch khi nge đc những  …
Xem Thêm

- anh thức rồi hả, ra ngoài đi em đang tắm mà – cô ấy đẩy hắn ra

- ừm thức rồi, anh muốn tắm chung với em mà

Hắn ta vội ôm lấy thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mịn màng của cô ấy, tiếng va chạm của da thịt vang nhỏ lên.

- thôi mà mắc cở lắm – má cô ấy ửng hồng lên

- hôm qua còn mới “ ấy “ mà – hắn ta phát nhẹ vào mông cô ấy một cái

- hứ, thấy gét quá, ngồi xuống đi để em kì lưng cho – cô ấy cười

- được hk đó, làm sao một hồi mất da lưng của tôi đi à – hắn ta trêu cô

Cô ấy vội kéo hắn ta ngồi xuống cái gế cây nhỏ được đặt trong gốc phòng, từng dòng nước ấm đang rửa trôi cái tội lổi hắn ta đả gây ra hôm qua, cô ấy kì cọ trên lưng hắn, một chút sau, dòng nước ấm đả ngừng chảy, cô ấy và hắn ta bước khỏi phòng và bước xuống nhà, hắn bước ra sau bếp lục lội trong cai tủ lạnh bự kia, đem ra 2 quả trứng gà làm bửa ăn sáng cho hắn và cho cô ấy, hắn vốn có tay ngề trong việc làm bếp với chả lại bửa sáng này khá đơn giản nên hắn loay hoay một lúc thì trên tay hắn là 2 đỉa thức ăn sáng đang tỏa hương thơm ngi ngút trong ko gian, thấy hắn bước ra cô ấy reo lên

- chà chà, chồng tui cũg biết nấu ăn nữa cơ à - cô cười khì

Hắn đặt dỉa ốp la nóng hổi truớc mặt cô khẻ cười

- tất nhiên rồi cô nhóc ạ - hắn cốc nhẹ vào đầu cô ấy

Tiếng cười nói của cô trong bửa sáng làm hắn ấm lòng hơn, quên đi những ngày, đoan rời xa hắn. Nhưng giờ đây hắn có thêm một người con gái, cái tính ngốc ngếch của đoan, và tình iu chân thành của linh, điều hội tụ trong cơ thể này, ánh mắt này và nụ cười này...........................................................................................................................

Sau khi bửa sáng ấm cúng cùng với nhỏ, tôi tạm biệt nhỏ bằng một nụ hôn nhẹ vào má và ra về, đường từ nhà nhỏ đến nhà tôi khá xa, nên tôi phải đón xe bus về nhà, ngồi chờ bus trên chiếc gế đá đặt cạnh đó, khoảng 15 phút sau, thì từ xa có một chiếc xe bus mang nhãn 16 chạy lại, đó là chiếc xe bus mà tôi gặp em, gặp lại chiếc xe này lòng tôi càng nhớ em nhiều hơn, chiếc xe tới gần và cửa xe bus mở ra, tôi bước xuống dãy gế cuối của xe, ngắm nhìn quang cảnh bình minh của nơi này, bước xuống trạm tôi đi bộ về nhà mình. Đẩy cánh cửa sắt sang một bên tôi bước vào nhà, khung cảnh vắng te, chẳng có một ai ở nhà, có lẻ ba tôi đi làm, mẹ đi chợ, và đứa em của tôi đả đi đâu đó chơi rồi, bước lên phòng mình với căn phòng với tâm trạng đầy tôi lỗi , dù tôi vẫn cố tỏ lên khuôn mặt mình một nụ cười gượng để cho nhỏ vui, cằm chiếc đt lên, và tôi điện cho linh, người con gái rời xa tôi.................tút................tút...............2 hồi chuông vang lên và bên đầu dây kia có một âm thanh nhỏ nhẹ kèm theo một chút lạnh lùng của em

- alo – tiếng em

- anh đây, đang làm gì đó – tôi hạ giọng mình

- vừa mới thức dậy nè, mà sao giọng anh buồn quá zị, có chuyện gì à

- a...n..h......- tôi ko thể cất lên lời

- anh sau, có chuyện gì nói em nge đi – giọng em hớt hải

Tôi đắng đo một lúc và nói cho em, và bởi gì tôi cũng mong một lời an ủi từ em mà ko một lời trách móc thì sẽ tốt hơn cho tôi

.............................................................................................................................................

Giọng em cũng im lặng đi, có lẽ em rất buồn vì có một thằng đàn ông như tôi, bên đó khẽ lên một tiếng nấc nho nhỏ, ko biết có phải ko

- anh lại gây đau khổ cho người khác nữa à – giọng em trách móc tôi

- ừ, anh khốn nạn lắm phải ko em – giọng tôi như một nốt nhạc buồn

- thôi cười lên nào, nhớ đem lại niềm vui cho cô gái đó nhé, thôi em đi ăn đây

Tại sao?......tại sao em ko trách tôi mà, lại an ủi tôi, tôi làm em đau, tôi làm em khóc mà sao em lại đối xử với tôi tốt như vậy................................................................................

Ngày thứ 2, ngày thứ 3, ngày thứ 4, ngày thứ 5, Ngày thứ 6 đả đi qua, tôi đả đem lại cho nhỏ rất nhiều tiếng cười, và tôi cũng đả hòa theo tiếng cười của em, mà quên đi một người con gái sắp trở về bên tôi.

Trở về nhà sau những buổi đi chơi với nhỏ, tôi fone cho đoan, hỏi han rất nhiều thứ nhưng sau những câu hỏi của tôi em lại trả lời rất lạnh nhạc, tôi cũng ko hiểu và cũng đả chẳng để ý điều đó. Hôm nay là một ngày em về, và cũng là một ngày rất đặc biệt đó là ngày chúng tôi yêu nhau tròn 100 ngày, theo em nói thì chiều nay em sẽ về đến đây, nguyên buổi sáng, tôi loay hoay ko biết phải làm gì chiều nay, tôi mở tivi coi những bộ fim hàn để tìm được cách, sau hơn 3 tiếng chinh chiến thì tôi cũng đả tìm ra cách, tôi sẽ tặng cho em một thứ rất đặc biệt do chính bàn tay tôi làm, nguyên buổi sáng, tôi khóa mình trong phòng để tạo ra món quà cho em.............................thở phào nhẹ nhởm sau khi làm xong ngôi nhà bằng tăm tre, ngước nhìn lên đồng hồ thì đả 4 giò chiều, vậy là còn 2 tiếng nữa, tôi tức tóc chạy vào nhà tắm, chao chuốt lại gương mặt mình sáng sủa hơn, đứng trước tủ đồ tôi loay hoay chọn ra một bộ đồ thật đẹp để mặc trong cái ngày quan trọng này. Sau khi gói gém cẩn thận món quà của mình, tôi dắt xe ra chạy đến bến xe đón em, gió thổi nhẹ, nắng chiều tà đả lặn lẻ rời khỏi nơi đây và chìm vào giấc ngủ, tôi chạy trên chiếc xe của mình đến đón em, dừng xe lại xuống nhìn từng người rời khỏi xuống chiếc xe chật chội này, từng người xuống mà sao ko thấy em.............sau một lúc thì em cũng bước xuống xe với trạng thái vui vẽ nhìn tôi, em xà vào lòng tôi xiết chặt, nhưng sau cái ôm của em nó lạnh lẻo quá, nó ko giống như những cái ôm của em dành cho tôi trước đó.

- lên đồi chơi đi anh. – em kéo áo tôi

- ko về nhà sao ? – tôi hỏi em

- ko em muốn lên đồi trước

Em ngồi phía sau tôi, nhưng khoảng cách của tôi và em tôi cảm nhận được sao nó lại xa vời quá. Sau một lúc suy ngỉ về khoảng cách của tôi và em, thì đả đến trên đồi, cái nơi tôi nói lồ yêu em, dựng xe xuống, em bước trước tôi, tôi rón rén ra phía sau em định tặng cho em cái món quà mà tôi cật lực làm sáng nay, thì em nói với cái dọng lạnh lùng

- anh......này, mình chia tay nhaz
Tôi đứng như bị hóa đả từng tế bào của tôi như bị đông cứng lại trước câu nói của em, tôi khẻ cười tôi ngỉ có lẻ em chỉ trêu tôi thôi. Tôi tiến gần lại bên em, đôi tay gắng chắc siết chặt em vào lòng, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể của em lạnh lẽo quá và tim tôi bây giờ tan nát trước câu nói của em.

- em nói thật, em xin lỗi

Đến bây giờ tôi vẫn chưa tin được sự thật từ chính miệng em nói, tôi vội ôm chặt lấy em, ko thể để em xa rời tôi,

- em chỉ đuà thôi mà phải ko, đây ko phải sự thật phải ko

Sống mủi tôi cay sè đi, nước mắt tôi rưng rưng trên mắt, em quay người lại nhìn tôi, và tôi nhìn em, tôi nhìn kỉ em, thật lâu bổng tôi nhìn vào cái cổ em, cái thứ khóa trái tim em đâu rồi, cái thứ mà em nói chỉ có chiếc chià khóa của tôi chỉ có thể mở trái tim thôi, tình cảm của em mãi dành cho tôi mà, à mà phải rồi, có người nào đó đả mở được cái ổ khóa đó, và đả vứt đi rồi, ko gian như chìm vào im lặng, gió thổi mạnh, tiếng sấm bắy đầu vang lên như muốn xé tọat bầu trơì đêm u ám này.

- em nói cho anh lí do đi, tại sao? Tại sao? - tôi hét lên

- em xin lổi, nhưng tình cảm của em trao cho anh chỉ là nhất thơì thôi, em iu anh chỉ là em quá cô đơn lúc ấy, khi em chia tay với anh ấy, nhưng khi em về trển em đả gặp lại ảnh, ảnh đả quỳ xuống xin lỗi em và mong em quay lại với ảnh, vì trong tim em vẫn ko có thể quên anh ấy nên.....nên......

- nên cô chia tay tôi để quay lại với anh ta phải ko - tôi quát lên

-...p..h..ải em....e...m xin lổi - em lấp bấp

- cô nói, tình cảm của cô dành cho tôi chỉ là nhất thời thôi phải ko ? - ánh mắt tôi lạnh đi như băng đá

- phả....i - em kéo một tràng dài

- vậy tại sao cô lại trao cho trinh tiết cho thôi - tôi hét lên hoà theo tiếng sấm kia

- đó chỉ là...em....tò mò thôi

- tò...mò...thôi sao, ko phải, cô yêu tôi, cô mới trao cho tôi cái thứ ấy, cô là con đỉ của tôi , là con đỉ của tôi, ko ai, ko ai có thể đem cô đi

Bình Luận (69)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à

  2. user
    ahathocon (13 năm trước) Trả Lời

    úi dời, có khi do đọc truyện của bác cũng nên, thấy bác đánh nhau được gái theo quá trời nên anh nào chẳng muốn đánh. còn giờ nam nữ bình đẳng, nam đánh dc thì nữ cũng nhào dzô mà bác chẳng đã bảo tụi trẻ bây giờ hổ báo cxung 1 phần dc gái nể là gì

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      èo bác cứ đùa, mình nói câu đó thì cũng do mình thấy xã hội giờ như vậy thôi, nhưng bọn trẻ bây giờ chẵng ngĩ xa được, quánh cho Mạnh, hổ báo cho dữ rồi bị thằng khác đạp đổ cũng chẵng còn được gì đâu, đó không phải là thứ mà con người phải tự hào đâu bạn ạ

  3. user
    imtheworst (13 năm trước) Trả Lời

    Nhưng đời cũng ko phụ rẫy ai bao giờ! Minh nhỉ? Giờ thì bớt đa tình chút nhé! khổ cho gấu lắm!

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      đả rất cố gắng để không làm khổ gấu bác ạ, mặt dù trong quá khứ em luôn làm khổ gấu nhưng gấu luôn thứ tha vì tất cả, gấu là người con gái cuối cùng đi cùng mình đến suốt cuộc đời bạn ạ

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→