- xong rồi đó
Em cằm cái mặt dây chuyền nhìn lên ngắm ngía cười thít thú
- đây để em đeo cho – em cằm cái sợi còn lại kia
Sau một hồi loay hoay em cũng đeo vào được cho tôi, nắm chặt tay nhau đi trong cái dòng người tấp nập chen chút nhau. Tôi mua một hộp cá viên chiên ra phía bờ kè ở phía ngoài dòng người tấp nập ấy, ngồi phịch xuống em ngả người vào lòng tôi, tay thì gim lấy từng viên chả cho vào miệng , tôi đút cho tôi, cứ thế cho đến khi hộp chả ko còn lấy viên nào, em ngày càng tựa sâu vào lòn tôi
- anh biết sao em mua cộng dây này hk
- sao ? – tôi thắt mặt
- bởi vì cái ổ khóa này sẽ khóa trái tim em lại, và chỉ có cái chìa khóa này mở được trái tim em thôi anh à
- vậy đó hả - tôi thò tay vào trong áo em, nắm lấy vυ" em
- có thấy cái ổ nào đâu – tôi trêu em
- này thì ổ - em đấm nhẹ vào ngực tôi
Ngồi một lúc, em mở lời vớ cái giọng buồn tênh
- ngày mai em về trển một tuần mới về lận – em nằm sâu vào lòng tôi
- về trển chi vậy – tôi đáp lại em cũng một cái giọng buồn
- cũng ko có gì đâu, ba mẹ lâu quá hk gặp nên kêu lên đó mà – em cười khì
- ừm gì hã, tưởng đâu bỏ anh luôn chứ
- trời làm gì có
Ngồi thêm một lúc tôi đi lấy xe và đưa em về, về đến nhà tôi không thể ngủ được, gát tay lên chán một lúc tôi cũng ngủ thϊếp đi............................................................Đây là đài phát thanh.............cái đài chết tiệt, mà cũng may nó mà ko đánh thức tôi dậy, tôi cũng ko thể ra tiển em được. Vội chạy vào nhà tắm vệ sinh một chút tôi liền chạy lật đật xuống nhà, chạy xe qua nhà em. Ánh nắng sớm mai đang chiếu xuống đôi chân của em, em đang đứng đó với một cái ba lô to đùng ở phía sau, thấy tôi chạy đến em reo lên
- anh đến đây chi vậy – em hờn trách tôi
- thì ra đưa em ra bến xe chứ gì
- trời, em tự đi được mà
- từ cái gì mà tự, lên xe đi – tôi nắm lấy tay em kéo lên xe
Em ngồi phía sau tôi, ôm siết chặt lấy tôi như đây là lần cuối cùng em được ôm lấy tôi vậy, tôi mong sau chạy hoài ko đến bến xe, để em ko thể đi, ko thể rời xa tôi. nhưng sự thật thì ko như tôi mong muốn tôi chạy hết con đường này, rồi rẽ sang hướng khác thì cuối cùng củng chạy thẳng tới bến xe, em xuống xe nhìn tôi chăm chút, tôi cũng vậy ánh mắt của tôi muốn nói cho em biết tôi ko muốn phải xa em, ko muốn tôi ko muốn
- thôi mà, tuần sau em về mà, ở nhà ngoan nha
Em hôn vào môi tôi một nụ hôn thật sâu và thật lâu, cái lưỡi tôi và em quấn chặt lấy nhau như thế ko xa rồi, nhưng cuối cùng thì em vẫn phải xa tôi thôi, tiếng anh phụ xe reo lên làm môi em rời khỏi môi tôi, em bước lên xe ngồi ngay bên cửa sổ nhìn tôi, em vẩy tay tạm biệt, tôi đứng đó nhìn em thật lâu, từng vòng quay của chiếc xe bắt đầu lăn bánh, từng vòng quay mang em rời xa tôi...........................................................................
Làm sao anh có thể sống trong 7 ngày vắng em hả đoan
Chờ đợi đến khi chiếc xe biến mất trong ánh sáng mặt trời, tôi thẩn thờ đứng đó một lúc để bình tỉnh hiểu rằng , 7 ngày nữa anh sẽ gặp lại em thôi mà, em có đi luôn đâu mà sợ, tôi tự nói với lòng mình như vậy, nhưng sau trong lòng tôi bây giờ trống rổng thế, anh nhớ em đ à, anh nhớ em, quay về nhà tôi bước chậm rãi lên phòng ngả phịch xuống giường, bộ dạng tôi bây giờ ko khác gì một thằng ko có hồn, tôi lại cầm lấy cái khung hình của em ra, tôi nhìn cứ nhìn mãi, cho đến khi chán chê thì lại nhắm mắt lại để ngủ cho thời gian trôi qua nhanh hơn, nhưng sự thật sau lại thế, tôi ko thể ngủ được vì trong lòng toàn là sự thương nhớ em, lảng vảng ở nhà một lúc thì tôi điện cho đám bạn
- alo – thằng đạt bên đầu dây bển
- rãnh k đi cafe chút chán quá
- ặc sr mày nha tao đi chơi với gệ rồi
- ừ vậy thôi – tôi chán nản vô cùng
Phone cho tụi bạn thằng nào cũng có việc bận, chỉ có tôi chán nản ko biết gì làm bổng con nhỏ em tôi bước vào làm bộ mặt khó hiểu
- sao hk đi chơi thế ông hai, bình thường đi như ngựa mà – nó xoáy tôi
- ko có ai đi chơi cả - tôi thở dài
- vậy à, chị đoan đâu ? – nó hỏi tôi
- đoan về trển rồi, tuần sao mới về - tôi tiếp tục thở dài
- vậy à, mà này rãnh hk đi chơi với đám bạn em đi
- đi đâu, đi với ai
- thì tụi bạn em đó, có con Ngân nữa đó
Nói về ngân đó là một nhỏ bạn của em tôi, nhỏ trắng, nhìn mặt rất có duyên, đặt biệt con nhỏ này rất kì cục, da mặt rất mỏng, hể ai đυ.ng tới là khóc tùm lum , mặt đỏ rừng rực.......trước nhỏ này thít tôi, nhưng tôi từ chối vì lúc đó tôi chỉ biết đánh nhau quậy quạng zới tụi bạn nên cũng ko muốn một người con gái phải iu một thằng như tôi
- này làm gì mà thẩn thờ vậy – con nhỏ cắt ngang suy ngỉ của tôi
- có gì đâu
- nge tới con ngân nên thế à – nó đá xoáy vào mắt tôi
- thôi mày điên quá – tôi cốc đầu nhẹ nó một cái
- vậy một lát có đi ko – nó hỏi tôi thêm một lần nữa
Suy nghỉ một lúc tôi cũng đàng chấp nhận, bởi vì ở nhà chả có gì làm thôi thì đi cho đở buồn
- ừ mấy giờ
- chừng nào em đi, em rũ đừng có đi đâu nge – nó hớn hở
- ừ
- xuống nhà ăn cơm đi mà kêu nãy h kìa
Nó nhắt tôi mới nhớ, sáng giờ ko có gì trong bụng, bước theo sao con em đi xuống nhà, thức ăn của mẹ đả dọn lên đầy bàn từ bao giờ, cái mùi thơm của thức ăn xông vào mũi tôi, nó kí©h thí©ɧ cái bụng đang đói cồn cào của tôi, tôi ngồi xuống gế ăn lia lịa, ba mẹ và con em trố mắt nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất ngờ
- này từ từ thôi làm gì mà ăn gê vậy – mẹ cất giọng làm gián đoạn tôi
- tại mẹ nấu ngon quá – tôi cười lên
- tổ cha thằng mày, mày với ba mày chỉ giỏi cái miệng – mẹ cười khì
Ba tôi đang gắp thức ăn củng phải khựng lại trước câu nói của mẹ
- làm gì có tôi trong đó nữa thế - ba nhìn mẹ tôi
- không phải lúc trước ông lân la tán tỉnh tôi mòm dẻo như dép lào đó à – mẹ tôi cười ha hả
Ba tôi như bị mẹ bắn trúng tim đen, giả vờ như ko nge thấy gì vội cúi mặt xuống ăn cơm tiếp. À thì ra tôi thừa hưởng cá miệng này là từ ba, buổi cơm diển ra thật sôi nổi bởi câu truyện của mẹ tôi về cái lúc ba tôi tán tỉnh, nge buồn cười ko chịu được, xong buổi cơm nhộn nhịp ấy tôi lên phòng nằm, cái nóng nực của mùa hè cứ lan tỏa khắp phòng, bổng dưng tiếng đt reo lên...............reng................reng................nhìn vào đt là số của đoan tôi mừng quýnh lên
- alo đang làm gì đó – giọng yếu xều
- đang nằm nhớ vợ nè – tôi dổ ngọt em
- nhớ tui hay đi chơi với cô nào đó – cái tính gen của em bắt đầu trổi lên
- trời đất làm gì có, mà về tới trển chưa – tôi quan tâm
- hhjhj thật hk đó, vừa về tới là điện liền đó – em cười bên đầu dây kia
- mệt hk, tắm rửa cơm nước gì chưa
- vừa về là điện, có kịp tắm rửa gì đâu – em nhỏng nhẹo
- trời đất, đi tắm rữa rồi đi ăn cơm đi, nhịn đói quài, tối điện củng đc mà
- hì hì, zị thôi cúp máy à
- ừ
Nge đc cái giọng nói nhẹ nhàng của em, lòng tôi vui hẳn lên, cứ lân la trên tận trời, sau một lúc cười sung sướиɠ người tôi mệt lả nhừ vì cái không khí của mùa hè nóng bức, tôi thϊếp đi..............................................................................................................................
- anh hai dậy...dậy đi chơi nè – con em đánh thức tôi
- Oa........đi đâu – tôi ngáp một tràng dài
- đi chơi chứ gì, hùi sáng mới hứa với em mà, bây h thất hứa à – nó ngắt tôi đau điếng
- từ từ..........để tao đi tắm cái
- ừ lẹ đi, tụi nó hối quá trời nè
Bước vào nhà tắm từng dòng nước từ vòi xen chảy xuống xua tan đi cái nóng bức của mùa hè, sau một lúc vệ sinh thân thể, tôi bước ra, chọn đại cái quần jean với cái áo thun mặt vào, thấy con em đang ngồi đưa chân đánh đu theo gió nó thấy tôi reo lên
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à