Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 1: 1: Tình Yêu Là Gì

Chương Tiếp »
Tình yêu là tình cảm mang đến cho người ta cảm xúc đặc biệt.

Những cảm xúc mà không có loại tình cảm nào có thể đem ra so sánh.

Nó độc nhất.

Bởi nó chỉ có hai người.

Mà hai người phải tuyệt đối yêu thương và tin tưởng nhau.

Nguyện vì nhau mà hy sinh.

Chấp nhận những khuyết điểm của nhau.

Nếu chưa yêu bạn có thể nghĩ tình yêu thật đẹp.

Nó thật ngọt ngào và lãng mạn.

Nhưng không phải như vậy.

Tình yêu như một viên chocolate hảo hạng.

Khi nếm ban đầu có một vị ngọt ngào nồng nàng.

Nhưng khi nó tan ra thì cho xen lẫn ngọt và đắng.

Để lại một dư âm khó quên mà nó mang lại.

Khi yêu người ta mới biết tình yêu không chỉ có ngọt ngào mà có những đắng cay.

Có nụ cười và cả nước mắt.

Có hạnh phúc và đong đầy những tổn thương.

Có rất nhiều người từ bỏ nó.

Và có những người lại cố chấp theo đuổi nó.

Có thể nói nó như một liều thuốc phiện.

Khiến người ta đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp và vui vẻ.

Nhưng thật tế lại không giống vậy.

Để hút 1 liều thì dễ nhưng để từ bỏ nó thì rất khó.

Dù là người trong cuộc hay ngoài cuộc thì cũng khó lòng hiểu rõ nó.

Nắm bắt lấy nó.

Muốn chiếm hữu nó riêng cho mình hay nghĩ nó là mãi mãi.

Cánh tay em run run khi nghe tiếng thở dốc đằng sau cánh cửa.

"Mỹ Lệ cho anh.."

Đôi chân như mất đi cảm giác.

Trái tim như 1 quả pha lê rơi xuống đất.

Vỡ nát thành những mảnh nhỏ.

Em bước đi trong vô hồn.

Dù không tận mắt chứng kiến nhưng đủ làm người ta đau đớn.

Em sợ chỉ cần mở ra cánh cửa đó.

Em sẽ như một con thú hóa điên.

Không ngừng gào thét:

"Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy..

Á..

Á..

Á.."

Em đau quá anh ơi! Tình yêu 4 năm của chúng ta chỉ như thế thôi sao?

"Em mệt rồi!"

Bước chân vô tình đi đến giữa lòng đường.

Mặc cho những người đi đường xô đẩy nhau.

Tiếng còi in ỏi.

Em chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.

"Rầm..

Rầm.."

Cảm giác như được giải thoát.

Tiếng bác sĩ và y tá không ngừng vang lên:

"Nhịp tim ngừng đập.

Mau mang máy sốc điện."

Trên hành lang, bóng dáng người phụ nữ và người đàn ông trung niên như già đi chục tuổi.

Cánh cửa mở ra.

Người phụ nữ vội buông cánh tay người đàn ông ra chạy đến nắm lấy tay của bác sĩ:

"Con tôi sao rồi bác sĩ?"

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Vẫn chờ theo dõi tình hình bệnh nhân 24h nữa.

Nếu chuyển biến xấu e rằng không cứu được.

Não bị va đập mạnh."

Sức lực của người phụ nữ như mất hết.

Ngã xuống trên mặt đất lạnh lẽo của bệnh viện.

"Con ơi!"

Tôi chìm trong bóng tối.

Âm thanh đó là gì? Tiếng của mẹ tôi.

Tiếng khóc nhưng cố gắng kiềm nén bản thân.

Tôi muốn ôm bà vào lòng để an ủi.

Tại sao tôi lại ích kỷ như thế? Tôi đã quên mất người mẹ già và ba của tôi.

Đôi vai gầy của mẹ bươn trải từng ngày kiếm tiền nuôi tôi học.

Đến khi đi làm tôi vẫn chưa lần nào thật sự bớt làm cho mẹ lo buồn.

"Tỉnh lại đi con! Đừng bỏ lại mẹ."

Tiếng nói khô khóc như trái tim của 1 người mẹ già đang mất dần đi hy vọng.

Tôi muốn nói:

"Mẹ ơi con mệt quá! Cho con ngủ 1 xíu thôi."

Tôi nhớ vòng tay ấm mẹ mỗi khi tôi bệnh.

Nhớ đến những ngày khi còn bé.

Nhớ đến gương mặt của mẹ già đi theo tháng năm.

Tôi tự hỏi mình đang làm gì vậy?

Bóng tối cứ kéo dài cho đến khi tôi muốn chạy khỏi nó.

Mở mắt ra không phải trần nhà trắng hay gương mặt của mẹ tôi.

Cũng không phải ánh sáng ấm áp hay nắng chói của ngày mới.

Một màu đen đến vô tận.

Đôi mắt của tôi.

Tôi muốn đưa bàn tay lên để xem.

Nhưng không thể nâng nó lên được.

"Bác sĩ, mau đến xem con tôi."

Mẹ tôi gào lên gọi bác sĩ.

Họ tiến hành kiểm tra đo gì đó.

Tôi vẫn không muốn quan tâm.

Tôi thầm nghĩ:

"Không thấy cũng tốt."

Tôi chỉ nghe âm thanh trầm ấm vang lên:

"Do biến chứng của tai nạn.

Máu bầm tích tụ trong não.

Có thể tạm thời không thấy được.

Hay có hết vĩnh viễn không nhìn thấy được.

Sống sót cũng đã là may mắn rồi."

Anh cũng đã làm hết sức.

Bệnh nhân được đưa vào bệnh viện trong tình trạng rất nghiêm trọng.

Nhìn đôi mắt mở to mơ màng nhìn vào hư không anh lấy làm đáng tiếc.

Cô bé đó thật đáng yêu.

Tôi nghe tiếng chậc chậc của bác sĩ.

Tôi muốn cười.

Đàn ông ai cũng là cặn bã mà thôi.

Trải qua 1 lần chết đi sống lại.

Tôi nghĩ không có người đàn ông nào tốt.

Nhìn dáng vẻ càng đàng hoàng thì căn bản càng xấu xa.

Có vẻ tiêu cực nhưng sai đâu.

Hoàng tử ư? Chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi.

Người yêu và em gái cùng lăn lộn trên giường.

Chắc là bây giờ họ thấy tôi như vậy sẽ thật mãn nguyện.

Tôi phải chúc mừng cho họ trăm năm hạnh phúc.

.
Chương Tiếp »