Tối nay người thứ nhất bị nó gõ cửa sẽ là ai?---
Trước mắt Lục Bội Trữ tối đen, đến khi tầm mắt khôi phục lại, cô phát hiện bản thân vẫn đang ở trong sân của cô nhi viện.
Thời gian vẫn là buổi tối, nhưng xe của Lục Nam Phong dừng ở bên ngoài thì lại không thấy đâu, trên mặt đất không có nước mưa, xung quanh xuất hiện một làn sương mù đêm mờ ảo.
Lục Bội Trữ nghĩ, nơi này có lẽ đã không phải cô nhi viện lúc trước, nhưng may là balo trên lưng và điện thoại của Bắc Thần cô vẫn cầm theo được, chỉ là điện thoại không có tín hiệu.
Tiếp đó, Lục Nam Phong cũng xuất hiện bên cạnh cô.
"Sao anh cũng vào rồi?"
"Sao tôi không thể vào nhỉ?"
"Anh không nên mạo hiểm theo tôi."
"Mạo hiểm hay không cũng là việc của tôi, đừng quên một năm trước em đã chia tay với tôi rồi."
"..."
Một năm trước... quả thực là cô đã bỏ Lục Nam Phong.
Cô và Lục Nam Phong quen biết nhau từ rất sớm, thời điểm đó cha mẹ đã để lại cô và Bắc Thần ở quê, đến khi cô lên cấp hai mới được đưa về thành phố Giang, sau đó phát hiện, cha mẹ đã giúp đỡ một đứa trẻ mồ côi.
Cậu bé đó là Lục Nam Phong.
Có lẽ vì đều là họ Lục, cha mẹ Lục Bội Trữ đối với Lục Nam Phong cũng như thân sinh.
Lúc đó sau khi Lục Bội Trữ biết chuyện đã tức giận một trận. Dựa vào đâu bọn họ là con ruột, lại bị cha mẹ bỏ ở quê không quản, còn để một người ngoài hưởng thụ những thứ vốn thuộc về bọn họ?
Có một thời gian, Lục Bội Trữ rất ghét Lục Nam Phong, nhưng anh đối với cô và Bắc Thần vẫn thủy chung không một lời oán thán, vẫn luôn tùy để cho cô ghét.
Cho đến khi cô lên đại học, bản thân cô cũng không biết bằng cách nào, thuận theo tự nhiên đến với Lục Nam Phong.
Cô nghĩ đại khái là vì chung sống đã lâu, lại còn vì lười chẳng muốn quen người mới nữa, suy cho cùng để quen biết một người mới thì rất mệt.
Nhưng đêm trước ngày tốt nghiệp, rất không may, cô kiểm tra ra khối u não.
Lúc đó Lục Nam Phong đã vào làm bác sĩ thực tập của một bệnh viện lớn, đúng vào thời điểm sự nghiệp thăng hoa nên Lục Bội Trữ không cho anh biết, đề nghị chia tay với anh.
Nghĩ đến đây, Lục Bội Trữ mới phát hiện, thị lực của cô bỗng nhiên khôi phục rồi! Cô không khỏi nghĩ đến việc chủ động tiến vào Thế giới Bên trong sẽ có một lợi ích: chữa trị tất cả bệnh tật của cơ thể.
Cho dù thế nào, đối với cô không nghi ngờ gì là một tin tức tốt.
Cô nhìn tòa cô nhi viện trước mặt, có ánh sáng tối tăm chiếu ra từ trong cửa sổ, không khỏi tập trung lại. E rằng bài khảo nghiệm chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
Rất nhanh, cửa lớn tòa cô nhi viện bị đẩy ra.
Không gian bên trong không lớn, tường loang lổ, cửa sổ còn là kiểu khung sắt cũ, ngăn cách bóng tối ở bên ngoài. Trong không khí lãng đãng mùi mục nát nồng nặc, chỉ có một chiếc bàn dài bày ở giữa phòng.
Trên bàn có thắp một cây nến trắng, chiếu rọi sáu người đang ngồi bên cạnh bàn. Bọn họ đồng thời quay đầu, nhìn về hướng cửa đang có một nam một nữ tiến vào.
Chàng trai tầm hơn hai mươi tuổi, vóc người rất cao, khoảng 1m85, khoác ngoài chiếc áo sơ mi màu lam là chiếc áo blouse trắng, làn da trắng hơn so với người bình thường. Anh đeo một chiếc kính gọng vàng, khiến khuôn mặt hết sức anh tuấn của anh có thêm vài phần trầm ổn.
Cô gái cũng tầm hơn hai mươi tuổi, so với chàng trai thì thấp hơn một cái đầu, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, buộc tóc đuôi ngựa cao, lộ ra một khuôn mặt thanh lãnh. Ánh mắt nhìn người cũng thật lạnh lùng, cực giống tiên nhân không dính khói lửa phàm trần.
Ánh mắt sáu người kia dừng lại trên hai người nhiều thêm vài giây.
"Tám người, đến đủ rồi." Bên phải bàn dài có một người phụ nữ mặc váy đỏ lên tiếng.
Lục Bội Trữ chọn ngồi vị trí trống bên cạnh người phụ nữ mặc váy đỏ, Lục Nam Phong đi sang phía đối diện ngồi cạnh một nam sinh mặc bộ đồ ngủ màu xanh lá.
Nam sinh đó trông có vẻ vẫn còn là sinh viên đại học, thần sắc hoảng sợ lo lắng không yên, ngồi sát bên cạnh một nữ sinh mặc váy ngủ màu hồng phấn, trên đầu cài một chiếc kẹp tóc hình trái tim.
Lục Bội Trữ nhìn lướt qua bọn họ, đoán rằng bọn họ tám phần là người yêu, rồi lại không quan tâm nữa.
"Nếu như đã đến đủ, mọi người trước tiên giới thiệu bản thân đi." Người vừa nói là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen, "Tôi tên Đường Tây, là một nhân viên công ty trong Thế giới Hiện thực, trước mắt đã trải qua một trò chơi sinh tồn."
Đường Tây mở đầu, những người còn lại cũng lần lượt giới thiệu bản thân.
Người phụ nữ mặc vây đỏ tên Tào Vy, đã trải qua một trò chơi sinh tồn.
Nam sinh đại học mặc đồ ngủ màu xanh lá tên Tôn Phi Đồng, là một người mới.
Cô gái mặc váy ngủ màu hồng phấn tên Vu Tú Tú, cũng là người mới.
Còn lại một người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ, tên Trần Vũ; một người phụ nữ trẻ tuổi tóc xoăn vàng, tên Vương Đề, đều đã trải qua một trò chơi sinh tồn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, những người đã trải qua trò chơi sinh tồn, đều nhận là bản thân chỉ trải qua một lần. Lục Bội Trữ có chút không quá tin tưởng.
Khi đến lượt, cô nói: "Lục Bội Trữ, đã trải qua một trò chơi sinh tồn."
Lại đến Lục Nam Phong: "Lục Nam Phong, người mới."
"Lại là người mới." Người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặc áo ba lỗ tên Trần Vũ kia quyết liệt nói, "Ông đây cảnh cáo ba tên các ngươi, đến lúc đó đừng có vì chút chuyện vặt vãnh cỏn con mà gào thét kêu la gây cản trở ông đây, nếu không ông đây gϊếŧ các ngươi trước!"
Tướng tá Trần Vũ rất cao lớn, giọng nói to vang dội, dọa cho Vu Tú Tú và Tôn Phi Đồng dựa sát vào nhau.
Tôn Phi Đồng tuổi trẻ khí thịnh, đập bàn mà la, "Anh có bệnh à? Có bệnh thì nên đi chữa đi!"
"Mày nói cái gì? Nói lại cho ông đây một lần xem nào!"
"Thôi nào." Đường Tây đứng ra làm người hòa giải, "Quy tắc trò chơi lần này mọi người đều đã rõ, càng có khuynh hướng là trò chơi đơn, không thể có việc gây cản trở, mọi người đều tự mình cẩn thận."
Nói xong, anh ta đứng dậy đi, trước khi đi còn rất đồng tình nhìn ba người mới. Dường như trong mắt anh ta, ba người mới này đã là người chết rồi vậy.
"Đợi... đợi đã..." Vu Tú Tú giơ tay, "Cái đó... trò chơi sinh tồn là cái gì? Còn có quy tắc trò chơi, tôi... tôi không rõ."
Người phụ nữ mặc váy đỏ tên Tào Vy tốt bụng giải thích cho cô ấy: "Người mới lần đầu tiên tiến vào trò chơi sinh tồn, trên người sẽ có một tờ giấy, trên đó viết quy tắc trò chơi."
"Thật cảm ơn."
Vu Tú Tú cùng Tôn Phi Đồng, còn có Lục Nam Phong, từng người lần mò trong túi quần túi áo lấy ra được một tờ giấy đọc cẩn thận. Những người còn lại trừ Lục Bội Trữ, đều lũ lượt tản ra.
Vu Tú Tú càng đọc lòng càng lạnh, "Một người... một phòng, trả... trả lời... câu hỏi của nó? Cái này..."
Không đợi Vu Tú Tú đọc xong, Tôn Phi Đồng vội vàng xốc cô ta dậy đuổi theo những người khác, có vẻ là rất sợ phòng bị người khác cướp mất.
Đến khi người đều đi hết rồi, chỉ còn lại Lục Bội Trữ và Lục Nam Phong, cô mới lấy tờ giấy ra, trên đó viết vài đoạn văn.
【Chào mừng đến với Thế giới Bên trong】
【Trò chơi sinh tồn lần này: cô nhi viện Thành Bắc】
【Tương truyền ngoại ô Thành Bắc thành phố Giang có một cô nhi viện, nhân viên chăm sóc trong đó thường hay ngược đãi trẻ em, gϊếŧ chết đám trẻ, lặng lẽ thiêu hủy hài cốt trộn với xi măng rồi dùng để xây tường, do vậy đến mỗi đêm, người ta lại có thể nghe thấy từ trong cô nhi viện truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết đau khổ.】
【Quy tắc trò chơi: Người chơi tham gia trò chơi lần này có tổng cộng tám người, xin người chơi tuân thủ theo đúng những quy tắc sau đây:
1. Có tám căn phòng trên tầng hai, sau khi trò chơi bắt đầu mỗi người chơi một phòng, tự mình phân chia.
2. Lúc ban đầu mỗi người chơi có một viên kẹo.
3. Thời gian trò chơi bắt đầu, 9 giờ tối đến 4 giờ lúc rạng sáng, mỗi lần đến giờ chính xác, nó sẽ tới gõ cửa phòng người chơi, người chơi bị gõ cửa cần đến phòng số 0 ở cuối hành lang trả lời một câu hỏi của nó. Trả lời đúng sẽ được một viên kẹo, trả lời sai thì phải nhận trừng phạt, một viên kẹo bù trừ một lần trừng phạt.
4. Trong thời gian giờ chính xác người chơi nhất định phải đóng kỹ cửa phòng, không được rời khỏi phòng.
5. Người chơi không được phá hoại cơ sở hạ tầng bên trong cô nhi viện.
6. Người chơi ở trong cô nhi viện đủ ba đêm, trò chơi kết thúc.】
【Cuối cùng, chúc bạn chơi vui vẻ.】
Lục Bội Trữ đọc xong, bắt được trong tờ giấy hai tin tức mấu chốt, trò chơi và quy tắc.
Cô nhớ kỹ quy tắc ở trong lòng, đầu tiên chuẩn bị yên tĩnh theo dõi, bèn cũng đứng dậy đi cùng Lục Nam Phong lên tầng hai.
Hành lang tầng hai vừa dài vừa hẹp, ánh sáng rất yếu, chỉ có một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng trên trần.
Mỗi bên hành lang có bốn phòng, cửa phòng là cửa gỗ màu nâu đậm, như màu sắc của vết máu sau khi khô.
Ngoài ra phía cuối còn có một căn phòng, có lẽ là phòng số 0 mà quy tắc nói đến.
"Phòng này là của ông đây, cút xéo đi!"
"Anh có phải có phải có bệnh không? Phòng này là tôi mở ra trước, người cút phải là anh mới đúng!"
Trần Vũ cùng Tôn Phi Đồng cãi lộn ầm ĩ trong hành lang.
Lục Bội Trữ nhìn qua bên cạnh họ, thấy căn phòng bọn họ đang tranh giành nằm ở phía bên phải, trên biển số phòng viết một số "8".
Đối diện nó là phòng số 7, cửa phòng đóng chặt, bên trong có lẽ đã có người.
Ngay cạnh phòng 7 là phòng số 5, Tào Vy đang đứng ở cửa, đối diện cô ta là Vương Đề phòng số 6.
Cũng có thể cách phân bố phòng trong này là: bên trái là phòng 1 3 5 7, bên phải là các phòng 2 4 6 8, trong đó phòng số 1 và 2 cách phòng số 0 gần nhất, phòng số 7 và 8 cách xa nhất, chẳng trách sẽ tranh giành như vậy.
Nhân lúc phòng số 3 số 4 chưa có người, Lục Bội Trữ chọn phòng số 3, Lục Nam Phong chọn phòng đối diện cô là phòng số 4.
Chẳng qua khi Lục Bội Trữ mở cửa phòng định tiến vào, còn chưa kịp đóng lại, Vu Tú Tú bước vài bước tới, giơ tay giữ lại cửa phòng, cười nói: "Ngại quá cô Lục, phòng này tôi đã nhìn trúng trước rồi."
"Phải không?"
Vu Tú Tú vội vàng quay đầu gọi Tôn Phi Đồng: "Phi Đồng nhanh qua đây, chúng ta chọn phòng số 3 số 4 là được rồi."
Cô ta giống như... nghĩ rằng Lục Bội Trữ sẽ để cô ta vào vậy.
Lục Bội Trữ tươi cười nắm lấy cổ tay Vu Tú Tú, dùng lực một chút, Vu Tú Tú chịu đau nhíu mày, lúc nhìn lại về phía Lục Bội Trữ, hơi mở to mắt dần dần trở nên ngạc nhiên.
Cô ta tưởng rằng cô Lục trông thanh lãnh sẽ rất dễ đối phó, nào biết sức lực đối phương lại lớn như thế, cổ tay giống như bị móng vuốt sắt siết lại.
Lục Bội Trữ cầm tay đối phương bỏ ra khỏi cửa phòng, "Ngại quá cô Vu, phiền cô tránh ra một chút."
Nói xong, "rầm" một tiếng, cửa bị đóng sầm lại trước mặt Vu Tú Tú…
Vu Tú Tú bàng hoàng, quay người nhìn về phía phòng số 4, cửa phòng cũng đóng rồi, lưu lại cô ta và Tôn Phi Đồng, chỉ còn lại phòng số 1 và số 2.
.
Lục Bội Trữ chọn căn phòng này, sau khi vào phát hiện không gian trong này rất nhỏ hẹp, có đặt một chiếc giường đơn, chăn đệm trên giường lấm tấm vệt mốc meo, bên cạnh còn có một cái tủ nhỏ.
Trên tủ có một viên kẹo đường đen, cùng một chiếc đồng hồ tròn kiểu cũ, trên đồng hồ hiển thị thời gian là 8 giờ 43 phút.
Cách lúc 9 giờ khoảng 15 phút nữa, chẳng qua có viên kẹo, hỏi đáp tối nay có lẽ sẽ không có người chơi bị trừng phạt.
Trước mắt hậu quả sau khi nhận trừng phạt là gì còn chưa biết, nhưng nhìn quy tắc trò chơi, người chơi hẳn rất khó đạt thành hợp tác, thậm chí sẽ còn tranh giành viên kẹo.
Cộc cộc cộc…
Có người gõ cửa.
Hiện tại còn chưa đến 9 giờ, trò chơi vẫn chưa bắt đầu, đến gõ cửa đại khái chỉ có người chơi. Chẳng qua để cẩn thận, Lục Bội Trữ không lên tiếng.
Người bên ngoài bèn nói: "Là tôi."
Lục Nam Phong.
Lục Bội Trữ mở cửa: "Anh không ở trong phòng mình mà tới chỗ tôi làm cái gì?"
"Tới xem chút cũng không được sao?"
"...Được." Lục Bội Trữ nghiêng người, "Anh xem đi."
"..."
Trừ một chiếc giường và một cái tủ nhỏ, còn lại cái gì cũng không có.
Lục Nam Phong đi quanh một vòng tỏ vẻ, rồi trở lại trước mặt Lục Bội Trữ, "Tối nay em... phải cẩn thận."
Lục Bội Trữ cụp mắt xuống, "Tôi sẽ."