Chị! Cứu em!! Em ở trong... ---
Nghĩa trang thành phố Giang
Mưa bụi bay đầy trời khiến cho nơi nghĩa địa này nhuốm một màu u tối ảm đạm. Đây là một buổi chiều thời tiết âm u, mưa lất phất bay bay.
Lục Bội Trữ mặc một thân đồ đen, trước ngực cài một bông hoa trắng, cùng cha đỡ lấy mẹ đang khóc đến sắp ngất đi, thần sắc đờ đẫn đứng trước một tấm bia mộ.
Trong bức ảnh đặt trên đó, nam sinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, nụ cười như ánh mặt trời trong sáng thẳng thắn cởi mở. Đó là em trai của Lục Bội Trữ, Lục Bắc Thần.
Từ khi xảy ra tai nạn xe cộ, tới hôm nay chôn cất, Lục Bội Trữ không rơi một giọt nước mắt, cũng không nói một câu nào, linh hồn dường như đã theo cái chết của Bắc Thần mà đi.
Zzn...
Điện thoại trong túi quần bỗng nhiên rung lên, khiến cảm giác của cô dần dần quay trở lại được vài phần.
Lục Bội Trữ lấy điện thoại ra xem. Mới thoáng nhìn qua, tim cô đã hẫng lại một nhịp.
Người gọi tới: Bắc Thần.
Hai chữ này giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên qua trái tim của Lục Bội Trữ, làm cho máu toàn thân cô tức thời đông cứng lại.
Cô ấn trả lời, chậm chạp đưa điện thoại lên bên tai.
"Chị! Cứu em với!! Em ở trong..."
Tút... tút... điện thoại bị cúp máy.
Lục Bội Trữ đông cứng ở vị trí ban đầu một lúc.
Sao có thể là... giọng nói của Bắc Thần?
Cô nhìn lên từng chút một, rồi ánh mắt rơi trên bức ảnh đặt trên bia mộ.
Cứ việc bởi vì u não đè lên dây thần kinh khiến thị lực của cô bị suy giảm nghiêm trọng, nhưng dáng hình của Bắc Thần cô sẽ không quên.
Bắc Thần đã chết rồi, là ai gọi điện tới vậy?
Sự tĩnh lặng lạnh lẽo không tiếng động lan tỏa, nuốt chửng lấy Lục Bội Trữ.
Cô mở miệng, đã mấy ngày rồi không nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: "Cha..."
Cha Lục nghe thấy tiếng thì quay đầu qua, đôi mắt già nua đầy tơ máu, đáp lại một tiếng: "Ừ."
Lục Bội Trữ vậy mới phát hiện. Cái ngày cô kiểm tra ra khối u não, cha mẹ đã vụиɠ ŧяộʍ khóc bao nhiêu lần. Hiện tại Bắc Thần đã mất, hai người thoáng cái đã khọm người xuống rồi.
"Đưa điện thoại của Bắc Thần cho con."
Cha Lục lấy điện thoại ra từ trong túi, đưa cho Lục Bội Trữ.
Cô mở khóa điện thoại, lục tìm vài lần, xác định một sự thật khiến người ta kinh hãi: chiếc điện thoại này là giả.
Làm giả rất giống. Nếu không phải cô hiểu quá rõ thói quen sử dụng điện thoại của Bắc Thần thì cũng suýt chút nữa bị lừa cho qua.
Vậy cuộc điện thoại vừa tới đó là do Bắc Thần gọi? Bắc Thần còn sống?!
Tin tức này khiến Lục Bội Trữ thở dồn dập, đôi mắt nặng nề giống như đọng lại nước mắt cuối cùng cũng có chuyển động.
Cô bấm một số điện thoại đã lâu không gọi, "Giúp tôi tra vị trí của một số điện thoại."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói không quá có ngữ điệu của Lục Nam Phong: "Em đang cầu tôi đấy à?"
"Phải."
Lục Bội Trữ chưa từng cầu xin ai giúp đỡ hết, lời đáp của cô khiến Lục Nam Phong có chút ngoài ý muốn. Anh trầm mặc cả nửa ngày mới hỏi: "Em... có phải đang gặp phiền phức không?"
.
Khi Lục Bội Trữ về tới nhà, sắc trời đã tranh tối tranh sáng, điện thoại nhận được tin nhắn của Lục Nam Phong: Cô nhi viện Thành Bắc.
Bên cạnh đó còn có vài tấm hình.
Cô mở ra xem, chỉ lướt qua vài hàng chữ trên mặt đã không khỏi cau mày. Không vì cái gì khác, mà vì nội dung toàn bộ đến từ web đen, chủ đề: Thế giới Bên trong.
Nghe đồn Thế Giới chia ra làm Thế giới Hiện thực và Thế giới Bên trong.
Thế giới Hiện thực là thế giới bình thường nơi con người cư ngụ, còn Thế giới Bên trong thì đầy rẫy những nơi khủng khϊếp và quỷ dị.
Tất cả những người bị kéo vào Thế giới Bên trong chỉ khi thu thập đủ chìa khóa thì mới có thể trở lại Thế giới Hiện thực, hơn nữa còn nhận được một lần cầu nguyện.
Bên cạnh đó, nếu như nhân loại chủ động tiến vào Thế giới Bên trong, sẽ có một lợi ích ngoài định mức: chữa khỏi tất cả bệnh tật của cơ thể.
Trong lịch sử dài đằng đẵng của loài người, khắp nơi trên thế giới đều lưu truyền những câu chuyện lạ không giống nhau, có không ít những cấm địa ma quỷ lộng hành.
Cô nhi viện Thành Bắc tại thành phố Giang là một nơi trong số đó.
Người ta đồn rằng rất nhiều năm về trước, cô nhi viện này có một số án kiện nhân viên chăm sóc ngược đãi trẻ em, đã có vài đứa trẻ chết thảm.
Sau đó tất cả những người đi vào cô nhi viện Thành Bắc, không có ngoại lệ toàn bộ đều mất tích, do vậy nơi đó dần dần truyền ra tin đồn có ma quỷ ám. Không có người dám vào, bị bỏ hoang nhiều năm.
Ở trên là truyền thuyết đô thị Lục Bội Trữ từng nghe qua.
Cô cũng giống đại đa số người, chỉ coi nó như thú vui tìm kiếm cái lạ, nhưng mà hiện tại, nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ trong lễ tang của em trai đã phá vỡ nhận thức của cô đối với thế giới này.
Cô thậm chí hy vọng rằng số nội dung liên quan tới Thế giới Bên trong này là thật, ít nhất nó thể hiện rằng Bắc Thần vẫn còn sống, sống trong cái... dị không gian mà bọn họ không thể chạm tới được.
Bên tai còn vọng lại tiếng Bắc Thần kêu cứu: "Chị! Cứu em!! Em ở trong..."
Trong?
Lục Bội Trữ vội vã chạy vào trong phòng ngủ, buộc mái tóc đen dài lên thành kiểu tóc đuôi ngựa. Cô thay bộ đồ thể thao màu đen, lại lấy một chiếc balo màu đen, cho vào trong vài bộ quần áo với ít đồ dùng hàng ngày, bước chân "cộp cộp cộp" đi xuống lầu.
"Tiểu thư, bữa tối đã..."
"Dì Trương, cháu ra ngoài một chuyến, sẽ không ăn tối. Phải rồi, cha mẹ cháu đâu?"
"Trong thư phòng..."
Lúc này trong thư phòng im ắng tĩnh lặng, chỉ có chiếc đèn màu vàng ấm đang sáng, xua đuổi cô tịch và quạnh quẽ trong căn phòng.
Cha mẹ Lục ngồi trên sofa, âm thầm rơi nước mắt, ôm album ảnh của Lục Bắc Thần lật xem từng trang.
Thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân, khuôn mặt tươi tắn vĩnh viễn sẽ chỉ dừng lại trên những tấm hình này.
Cổ họng Lục Bội Trữ không khỏi nghẹn lại, hóa ra không biết từ lúc nào, tóc mai của cha mẹ đã bạc trắng, người cũng nhanh chóng gầy yếu đi.
Tuy rằng từ lúc nhỏ bọn họ bận rộn làm ăn, để cô cùng em trai sống ở quê, nhưng lòng yêu con của bọn họ chưa từng thay đổi.
"Cha, mẹ, con muốn đi một chuyến xa nhà."
Hai người nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua.
Lục Bội Trữ rất muốn nói cho bọn họ biết rằng Bắc Thần có khả năng còn sống, nhưng lỡ đâu? Ngộ nhỡ đó không phải là sự thật, bọn họ không thể chịu được việc mất đi thêm lần nữa.
"Bội Trữ..." Mẹ Lục đứng dậy.
Lục Bội Trữ nói: "Cha mẹ yên tâm, đợi con làm xong việc, sẽ trở về êm đẹp."
Đưa Bắc Thần trở lại an ổn, nếu như nội dung liên quan đến Thế giới Bên trong đó là sự thật.
Lục Bội Trữ đè ép lại nhiệt ý trong mắt, quay người đi.
Ra khỏi cổng lớn của biệt thự, bên ngoài trời còn mưa, sắc trời càng thêm u ám, rất nhanh sẽ tối đen.
"Bội Trữ!" Sau lưng, mẹ Lục đuổi theo, "Con muốn đi đâu?!"
Lục Bội Trữ đeo balo trên lưng, mở chiếc ô để che mưa, quay đầu cười cười với mẹ, vẫy tay từ biệt.
Cô biết bản thân không nên rời đi vào lúc này, nhưng trong quá khứ nhiều năm như vậy, là Bắc Thần và cô sống nương tựa lẫn nhau, đi chung một con đường, vậy nên cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cô cũng muốn đi tìm Bắc Thần trở về.
"Bội Trữ, là mẹ... có lỗi với các con." Lúc này, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mẹ Lục.
Đây là một lời xin lỗi muộn màng, xin lỗi vì bọn họ đã vắng mặt trên con đường trưởng thành của con cái.
Trực giác mách bảo mẹ Lục, con trai đi rồi, con gái cũng đang rời xa bà.
Lục Bội Trữ không nói gì, vẫn vẫy tay cười.
.
Có lẽ bệnh tình trở nặng, lại có lẽ là mưa quá lớn, trời cũng quá tối, với thị lực của cô suýt chút ngay cả dáng hình của bố mẹ cũng không nhìn rõ nữa.
Ngay từ đầu dựa vào tình trạng của cô thì cần phải nằm trong viện dưỡng bệnh, nhưng cô không muốn để sinh mệnh chẳng còn thừa lại bao nhiêu của mình lãng phí trong bệnh viện, mà bố mẹ cô đại khái vì cảm thấy có lỗi với con cái, cũng tùy cô.
Giống như hiện tại, cô muốn đi, sẽ không ai cản.
Cô từ trước đến nay vẫn luôn có chủ kiến, là thói quen rồi.
.
Lục Bội Trữ rời khỏi nhà, đi rất xa trên đường.
Mưa càng ngày càng lớn.
Cô không muốn để cha mẹ biết mình đi đâu, tiện tay chặn lại cái xe taxi ở bên đường, điểm đến: Cô nhi viện Thành Bắc.
Tài xế vừa nghe đến năm chữ "Cô nhi viện Thành Bắc", sắc mặt thay đổi, "Cô gái, nơi đó không đi được đâu!"
Không đi được, Lục Bội Trữ cũng nhất định phải đi.
Cô đề nghị trả gấp ba lần tiền với tài xế, để tài xế bối rối khó xử một hồi xong, mới cắn cắn răng đồng ý.
Chiếc xe chạy băng băng trong làn mưa đêm, xuyên qua ánh đèn neon chốn thành thị, dừng tại ngoại ô Thành Bắc thành phố Giang, ở một chỗ cách cô nhi viện hơn ba trăm mét vì tài xế không muốn lại gần thêm nữa.
Lục Bội Trữ cũng không miễn cưỡng anh ta, chuyển tiền xong, xuống xe, mở ô, một mình bước vào con đường gồ ghề khúc khuỷu sâu thẳm tĩnh mịch.
Trong chốc lát, Lục Bội Trữ đã đến trước cổng của cô nhi viện. Màn đêm buông xuống, một cánh cổng sắt rỉ sét chặn lại đường đi của cô.
Cổng sắt không khóa, trên đó còn có vết gỉ giống như vệt máu, loang lổ biến thành màu đen, mưa dội rửa khiến nó rớt xuống làm vũng nước vẩn đυ.c.
Lục Bội Trữ nhìn qua khe hở cổng sắt, lờ mờ nhìn thấy phòng của viện trưởng cô nhi viện, chung hai tầng lầu, trên đó còn có phân bố rải rác đều đặn cửa sổ. Lúc này cái tối mịt mù ngấp nghé dòm ngó, không biết bên trong che đậy điều gì.
Cô đưa tay đẩy cổng, đầu ngón tay cảm nhận được ẩm ướt lạnh buốt nhỏ giọt, cánh cổng sắt ma sát phát ra tiếng chói tai nhức nhối, chọc thủng màn đêm đen tĩnh mịch.
Cô lớn gan đi vào, cánh cổng sắt sau lưng đột ngột "rầm" một tiếng đóng lại, dọa cô giật mình.
Cô quay đầu, thấy cánh cổng đã khôi phục nguyên trạng, liền thầm nghĩ biết đâu là do gió lớn thôi.
Lục Bội Trữ an ủi chính mình, quan sát tòa viện to lớn trước mắt.
Do tòa nhà bị bỏ hoang lâu năm, tường đã bong tróc rơi từng mảng, chuyển thành màu xám đen, đứng sừng sững trong màn mưa.
Cỏ dại xung quanh mọc cao đến đầu gối, có chút luồn lách qua đất xi măng. Gió thổi qua, phát ra tiếng "loạt xoạt". Nếu như có thứ gì đó trốn bên trong, chỉ sợ là không phát hiện ra được.
Lục Bội Trữ thở sâu một hơi, ép xuống nỗi sợ đang dâng lên trong lòng, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho Lục Bắc Thần.
Sau vài giây, thật sự có tiếng chuông điện thoại truyền tới.
Cô quay đầu nhìn hướng trước cửa phòng trên mặt đất, ở đó có một chiếc điện thoại, sáng lên ánh sáng u tối.
"Bắc Thần?" Lục Bội Trữ thăm dò gọi một tiếng, nhưng không có người đáp lại cô.
Cô cấp thiết muốn làm rõ tất cả, nhanh chóng bước tới trước cửa, nhặt lấy chiếc điện thoại trên mặt đất.
Mặt ngoài chiếc điện thoại còn có chút ẩm ướt, nhưng may mắn là căn phòng còn có mái hiên giúp nó chặn lại phần lớn nước mưa, trước mắt còn có thể sử dụng bình thường.
Cô kiểm tra kỹ lưỡng một hồi, cuối cùng mới xác nhận, chiếc điện thoại này mới là của Bắc Thần, và trong lịch sử cuộc gọi gần đây bất ngờ tìm thấy một cuộc gọi sáng nay, Bắc Thần gọi điện thoại cho cô.
Bắc Thần còn sống, thi thể tại hiện trường tai nạn xe cộ là giả! Nhưng còn chiếc điện thoại trong nhà là ai làm giả? Thật sự thì Bắc Thần... đã đi đâu?
Đang nghĩ ngợi như vậy, sau lưng Lục Bội Trữ thình lình trỗi dậy một cỗ hàn ý mãnh liệt, dường như có thứ gì đó nhanh chóng tiến sát lại gần cô!
Cô vội vàng quay người, nhưng đằng sau... không có thứ gì cả.
Ngay tức khắc, hai cánh tay cô sởn da gà, xem ra cái tòa cô nhi viện này quả thực trông rất có vẻ không đúng.
Thế giới Bên trong...
Cách giải thích về Thế giới Bên trong Lục Bội Trữ cũng tin mấy phần, nhưng cần làm gì mới có thể tiến vào Thế giới Bên trong đây?
Cô cầm chặt điện thoại của Bắc Thần đứng nguyên tại chỗ, hàn ý đã biến mất lúc trước lại lần nữa quay trở lại, giống như ở nơi tận cùng của đen tối phía trước ẩn giấu thứ gì đó kinh khủng vậy.
Cô nín thở chờ đợi trong cực kỳ an tĩnh, ngược lại là muốn nhìn xem rốt cuộc thứ gì đã hại Bắc Thần mất tích.
Nhưng tại lúc này, bỗng nhiên có hai luồng ánh sáng từ đằng sau cô liên tiếp lướt qua, tiếng động cơ xe hơi cùng tiếng soạt soạt vụn vặt của lốp xe đè trên mặt đất truyền vào từ bên ngoài.
Lục Bội Trữ nheo mắt lại, giơ tay che đi ánh sáng chói mắt.
Đợi ánh sáng tản đi, trong màn đêm mưa, một cái bóng trắng thon dài đẩy cổng sắt tiến vào.
Với thị lực hiện tại của Lục Bội Trữ thì cô không thể nhìn rõ được người tới, chỉ nghe thấy tiếng bước chân người đó đi tới gần cô, sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tối muộn như vậy rồi đến đây làm cái gì?"
Là Lục Nam Phong.
Anh đeo một cái kính gọng vàng không mắt kính, trên người là chiếc áo blouse trắng còn chưa kịp cởi ra, mang theo cảm giác mát mẻ bên ngoài.
"Sao anh lại tới đây?" Lục Bội Trữ có chút ngoài ý muốn.
Mà cô còn chưa nói xong, trên mặt tường bên cạnh lại có thêm một cánh cửa mênh mông tối đen như mực.
Lục Bội Trữ sợ hãi, bước ra một bước, tay lại bất ngờ bị Lục Nam Phong giữ lại.
Anh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cô, không muốn cô lại gần cánh cửa đó, nhưng Lục Bội Trữ đã quyết chí muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Cô từng chút kéo tay Lục Nam Phong ra, "Bắc Thần còn sống, thằng bé chỉ mất tích thôi, tôi phải đi tìm nó."
Nghe được lời này, Lục Nam Phong bất giác kinh ngạc, Lục Bội Trữ liền hỏi: "Có phải anh sớm đã biết rồi không?"
Lục Nam Phong nói: "Khi tôi tra vị trí của số điện thoại thì đoán ra."
Do đó, anh mới tra tới những thứ liên quan tới Thế giới Bên trong, và đoán chính xác lo lắng của Bội Trữ, quyết định tối đó sẽ đến cô nhi viện Thành Bắc.
"Vậy anh cũng biết, anh không ngăn được tôi."
"Nếu tôi muốn ngăn em thì ngay cả cơ hội đến đây em cũng sẽ không có."
Thực vậy, Lục Nam Phong có thể chọn không nói tin tức cho cô, nhưng anh hiểu cô hơn ai hết, biết đối với cô Bắc Thần quan trọng đến nhường nào.
Cô không hiểu, nếu như Lục Nam Phong tới không phải để ngăn cản, vậy...
"Em lui lại đi." Lục Nam Phong nói.
Lục Bội Trữ nghe lời lùi về phía sau vài bước, Lục Nam Phong tiện tay nhặt lên một cục đá, dùng lực ném vào cánh cửa gỗ.
Trong lòng Lục Nam Phong có một tia kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, vì thấy Lục Bội Trữ đã đi ra mà vẫn chưa nhìn rõ, bèn nói: "Không có tiếng động gì, một vết xước cũng không có."
Như vậy rất kỳ quái.
Lục Bội Trữ mơ hồ có một suy đoán, hoặc là cánh cửa này dẫn đến... chính là Thế giới Bên trong!
Cô không do dự nữa, bước lớn về phía trước đẩy mở cửa.
"Bội Trữ!"
Lục Bội Trữ biến mất trong bóng tối đằng sau cánh cửa.