Mới rạng sáng, Ôn Hinh rời giường rửa mặt chải đầu xong, ra khỏi phòng đã thấy Tô Thanh Huyền đến, thần sắc có chút quái dị.
"Dậy rồi? Ăn sáng chưa?" Tô Thanh Huyền gặp Ôn Hinh xuống lầu liền hỏi, nụ cười trên mặt lại có chút miễn cưỡng.
Ôn Hinh nghi ngờ nhìn Tô Thanh Huyền, "Làm sao vậy?"
Tô Thanh Huyền chỉ cười che giấu, cũng tránh né ánh mắt của Ôn Hinh, nói: "Không có gì." Đột nhiên như nhớ tới cái gì, anh bổ sung thêm: "Đúng rồi, căn nhà này cần tu sửa lại một chút, nên tạm thời không thể ở. Làm em phải ở nhà trọ một thời gian rồi."
Ôn Hinh nở nụ cười, nói: "Em còn tưởng là chuyện gì? Anh đã phí rất nhiều tâm tư rồi, em thật rất áy náy, làm sao có thể so đo?"
"Thật ra, người nói xin lỗi phải là anh mới đúng." Tô Thanh Huyền đột nhiên thấp giọng nói.
Ôn Hinh hiểu được ý của Tô Thanh Huyền, trong lòng có cảm giác quái dị, nhưng bây giờ cô đối với Tô Thanh Huyền không còn trách cứ hay oán hận nào cả. Cô nhìn Tô Thanh Huyền cười, "Cũng là chuyện đã qua rồi, không phải sao?"
Nhìn nụ cười ấm áp cùng với đôi mắt trong suốt kia, đột nhiên Tô Thanh Huyền phát hiện, trước đây anh từng có cô, cô gái làm người khác muốn che chở bảo vệ, nhưng anh đã vĩnh viễn đánh mất cô. Anh không còn đủ tư cách bảo vệ thiên thần này, anh cũng không thể đem đến hạnh phúc cho cô.
Hiện tại, anh chỉ hi vọng Ôn Hinh thật sự có được hạnh phúc của mình.
Ăn sáng xong, Tô Thanh Huyền chở Ôn Hinh rời khỏi biệt thự.
Lúc xe chạy ra khỏi tiểu khu, thì thấy phía trước đông nghịt người, Ôn Hinh thuận miệng hỏi, "Sao phía trước lại đông người vậy?"
Sắc mặt Tô Thanh Huyền cứng đờ, ngay cả nụ cười cũng cứng lại, Ôn Hinh tập trung nhìn phía trước, không chú ý Tô Thanh Huyền khác thường.
"Chắc trước tiểu khu có hoạt động gì đó." Tô Thanh Huyền nói.
"Ồ." Ôn Hinh thu hồi tầm mắt, cũng không còn hỏi nữa.
Bên trong xe hai người đều trầm mặc, mang tâm sự riêng.
Tô Thanh Huyền đến một phòng trọ ở gần trường, trước đây anh thuê căn phòng này để thuận tiện đi làm, nơi này đối với Ôn Hinh cũng không xa lạ gì, lúc còn yêu nhau cô cũng thường đến đây để tìm anh.
Đến dưới nhà trọ, Tô Thanh Huyền đi đỗ xe, còn Ôn Hinh ở dưới lầu chờ anh.
Ôn Hinh đột nhiên nghĩ tới, cô hay đến thêm Tô Thanh Huyền nên quen bác gác cổng an ninh ở đây, đã lâu không tới, đi qua chào hỏi cũng tốt. Vì thế cô đi đến trạm an ninh. Nhưng trạm an ninh cũng không có người, Ôn Hinh gọi vài tiếng cũng không ai trả lời. Đang chuẩn bị rời đi, lại bị cuốn tạp chí bên cửa sổ hấp dẫn.
Ôn Hinh cầm lấy tạp chí, đọc vài dòng trên đó, lập tức huyết sắc trên mặt cô hoàn toàn biến mất, tái nhợt dọa người.
Khó trách Tô Thanh Huyền lại đưa cô đến đây ở tạm. Bởi vì việc cô ở biệt thự của Tô Thanh Huyền đã bị mọi người phát hiện! Hơn nữa trên đó còn có bức ảnh cô và Tô Thanh Huyền đi vào biệt thự, thêm mắm thêm muối nói một hồi biến việc này thành drama! Nói cô lần trước cô đoạt vị hôn thê của chị họ, bây giờ còn vương vấn không dứt với người yêu cũ đã có vợ...
Nặng nề để tạp chí lại cửa sổ, cả người Ôn Hinh run lên, cảm giác hít thở không thông.
Tô Thanh Huyền vừa mới đỗ xe xong trở về, nhìn đến Ôn Hinh sắc mặt tái nhợt dọa người, sau đó lại nhìn đến cuốn tạp chí bên cửa sổ, biết sự tình không thể giấu được nữa. Vốn anh muốn giấu việc này nhưng đến cuối cùng giấy không thể gói được lửa.
"Ôn Hinh... Đi lên rồi nói sau." Tô Thanh Huyền nửa ôm Ôn Hinh, hai người cùng nhau lên lầu, không chú ý có một thân ảnh ở phía góc cua...
Đi vào nhà trọ, Tô Thanh Huyền để Ôn Hinh ngồi xuống, sau đó rót cho cô một chén nước, nhưng Ôn Hinh hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt cũng tái nhợt, làm Tô Thanh Huyền rất là lo lắng.
"Ôn Hinh, em uống nước đi." Tô Thanh Huyền ôn tồn khuyên nhủ.
Ôn Hinh lắc đầu, ánh mắt một mảnh tĩnh mịch, không một chút gợn sóng, ngay cả động tác lắc đầu cũng hết sức cứng ngắc máy móc.
"Mấy tạp chí lá cải này viết bậy bạ để thu hút sự chú ý của mọi người, qua một thời gian sẽ ổn thôi." Tô Thanh Huyền lại nói.
Ôn Hinh lại máy móc gật đầu, không lên tiếng. Nhưng trong lòng lại rối bời, nếu như nói lúc trước chuyện tình cảm của cô và Tư Đồ Ý được làm sáng tỏ cô còn có thể tiếp nhận, như hiện tại cũng đã cuốn Tô Thanh Huyền vào trận giông tố này, cô thật sự không muốn như vậy.
"Thực xin lỗi, đã làm anh cuốn vào việc này." Thật lâu Ôn Hinh mới nói.
"Ôn Hinh, đây không phải là lỗi của em, em đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Không, là lỗi của em. Tất cả đều là lỗi của em, là lỗi của em..." Ôn Hinh vẫn như cũ cúi đầu, vừa lầm bầm vừa nói, đã hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình không thể tự thoát ra được, "Cậu cả chết là lỗi của em, Ôn Khả Di hận em cũng là lỗi của em. Yêu Tư Đồ Ý, cũng là lỗi của em. Hiện tại khiến anh dính líu vào chuyện này, cũng là lỗi của em... Hết thảy đều là lỗi của em, đều là lỗi của em! Đều là vì em! Bởi vì em..."
"Ôn Hinh!" Tô Thanh Huyền cũng nhìn không được nữa, dùng sức cầm lấy bả vai Ôn Hinh bắt buộc cô ngẩng đầu nhìn mình, nói: "Mọi chuyện không phải lỗi của em! Không phải! Em đừng tự đổ tất cả trách nhiệm lên mình như vậy có được không!"
Ôn Hinh có chút dại ra nhìn Tô Thanh Huyền, trong đầu loạn thành một đống. Thật không? Không phải là lỗi của cô sao? Nếu không phải là lỗi của cô, cậu cả làm sao sẽ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời! Nếu không phải là lỗi của cô, Ôn Khả Di và bà ngoại sao lại hận cô! Nếu không phải là lỗi của cô, cô và Tư Đồ Ý sẽ không dây dưa với nhau! Nếu không phải là lỗi của cô, Tô Thanh Huyền sẽ không bị cuốn vào trong chuyện này!
Chính là cô sai! Là lỗi của cô! Là lỗi của cô!
"Ôn Hinh! Nghe thấy không! Em không được nghĩ bậy!" Tô Thanh Huyền dùng sức lay Ôn Hinh, giống như muốn làm cô tỉnh lại.
Ôn Hinh vẫn đang đờ đẫn, ngơ ngác nhìn Tô Thanh Huyền, đột nhiên ngã vào trong lòng Tô Thanh Huyền như thế ngất đi.
Mà lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trẻ tuổi, cho dù người phụ nữ mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không che được cái bụng hơi nhô ra.
Đó là một người phụ nữ mang thai.
Mà người phụ nữ có thai đó là vợ của Tô Thanh Huyền, Diệp Oanh.
Diệp Oanh đang trừng mắt nhìn đôi nam nữ ôm nhau trong phòng, trong mắt tràn đầy oán hận.