Chương 28: Đêm trước sóng gió

Buổi sáng đồng hồ báo thức còn chưa kêu, tiếng điện thoại đã vang lên.

"A lô?" Ôn Hinh mơ mơ màng màng sờ di động, tìm một tư thế thoải mái vừa tiếp tục ngủ, vừa nghe điện thoại, trong lòng còn đang suy nghĩ người đàn ông Tư Đồ Ý này nổi cơn gì mà sáng sớm đã quấy rầy cô.

"Chị họ!" Nhưng đầu kia điện thoại lại truyền đến âm thanh gấp rút của Ôn Khả Tĩnh.

"Sao vậy? Sớm như vậy đã gọi điện thoại cho chị, nhớ chị hả?" Nghe cô gái nhỏ giọng nói gấp rút, Ôn Hinh hơi tỉnh lại, nhưng vẫn là không nhịn được trêu ghẹo nói. Cô gái nhỏ này bình thường chỉ thích làm mấy chuyện nghịch ngợm.

"Chị họ! Lần này... Lần này..." Cô gái nhỏ càng sốt ruột, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, giậm chân một cái: "Ai da! Chị nhanh xem tiêu đề báo sáng nay đi!"

Ôn Hinh cũng cảm thấy có điểm không ổn, cả người cũng tỉnh lại không dám ngủ tiếp, lập tức rời giường, tiện tay lấy áo khoác mặc vào, rồi rời phòng ngủ đi đến phòng khách.

Báo sáng hôm nay đã được đưa đến đang đặt trên bàn trà, Ôn Hinh một tay cầm điện thoại một tay cầm báo, đảo tìm trên cách trang báo, liếc mắt một cái đã bị bức ảnh trên đó làm cho kinh hãi!

Trong bức ảnh là một đôi nam nữ đang hôn nồng nhiệt, theo góc chụp có thể thấy được bức ảnh là được chụp lén, tuy rằng bức ảnh chụp không được rõ ràng, nhưng tuyệt đối có thể nhận ra đôi nam nữ này chính là Tư Đồ Ý và Ôn Hinh!

Mà trên báo in một dòng chữ đen lớn: "Nửa xuất hiện người thứ ba, liệu chim sẻ có biến thành phượng hoàng?"

Trên mặt báo không chỉ đăng một bức Ôn Hinh và Tư Đồ Ý hôn nhau mà còn có ảnh hai người đi từ biệt thự ra ngoài ăn cơm, đồng thời còn có ảnh chụp anh cùng với Ôn Khả Di và Tần Lam. Ba người phụ nữ được đưa lên bàn cân so sánh, drama này đăng lên thật sự đã khiến người ta thỏa sức tưởng tượng.

Tuy rằng bản tin không nói là phê phán ai, nhưng đọc xong cũng sẽ phát hiện, Ôn Hinh được gắn mác là người thứ ba, cướp người đàn ông của chị họ mình.

Ôn Hinh nặng nề buông báo xuống, trong đầu trống rỗng... Những ngày qua đang đấm chìm trong tình yêu nồng cháy, cô đã quên mất vấn đề quan trọng này, chưa bao giờ cô nghĩ tình cảm của mình và Tư Đồ Ý sẽ bị đưa ra ánh sáng thế này.

"Chị họ, chị thấy chưa?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói tràn đầy lo lắng của Khả Tĩnh.

"Ừ." Ôn Hinh bất lực đáp một tiếng.

"Bà nội nói muốn chị về đây một chuyến." Một lúc sau, đầu kia điện thoại lại nói "Bà nội và chị Khả Di đều rất tức giận..."

*

Ôn Hinh bước vào Ôn gia cũng cảm giác được không khí đang bị đè nén. Ngoại trừ mẹ cô phải đi công tác không đến được, các thành viên khác của Ôn gia đều ở đây. Lão phu nhân Ôn gia ngồi ở chính giữa phòng khách, vẻ mặt nghiêm nghị, mà bên cạnh là mẹ con Ôn Khả Di đang rất giận dữ, sắc mặt hết sức khó coi. Gia đình cậu hai không có vẻ gì là tức giận, nhưng cũng rất nghiêm túc.

Ôn Hinh đi vào phòng khách, đứng ở chính giữa, thưa một câu: "Bà ngoại."

Vừa dứt lời, một chồng báo lập tức bay vào mặt Ôn Hinh rồi rớt xuống đất, trên mặt báo là tin tức của cô với Tư Đồ Ý.

Ôn Khả Di nhịn không được cơn tức giận, ném tới.

Ôn Hinh quay đầu lại lạnh lùng nhìn Ôn Khả Di, cũng không nói gì.

"Ôn Hinh, đây rốt cuộc là chuyện gì?!" Lúc này, Ôn lão phu nhân mới lên tiếng, giọng nói của bà vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng vô cùng uy nghiêm.

Ôn Hinh không né không tránh chống lại tầm mắt của Ôn lão phu nhân, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô có dũng khí nhìn thẳng vào người phụ nữ cô luôn sợ hãi này.

"Không có gì để giải thích, trên báo nói đều là sự thật." Tình yêu là chuyện của hai người, người khác không có tư cách bình luận hay phán xét có thích hợp hay không, càng không cần giải thích với bọn họ. Cô yêu Tư Đồ Ý, Tư Đồ Ý cũng yêu cô, vậy là đủ rồi. Trước kia cô chưa từng nghĩ tình yêu của bọn họ khi bị đưa ra ánh sáng sẽ như thế nào, nhưng bây giờ có nghĩ cũng không còn kịp rồi.

Huống hồ vào thời khắc này, Ôn Hinh mới phát hiện, mọi chuyện được đã đưa ra ánh sáng, dù không ai chúc phúc cũng không quan trọng, nhất là khi cô chưa bao giờ chờ mong gì ở họ.

"Cháu không biết Tư Đồ gia và Ôn gia có hôn ước sao? Không biết Tư Đồ Ý là phu hôn của chị họ..." Lão phu nhân lời còn chưa nói hết, đã bị Ôn Hinh ngắt lời.

"Cháu biết, nhưng tình yêu thì không có nói lí lẽ, càng không có thứ tự đến trước và sau." Nếu là có, thì người kết hôn với Tô thanh Huyền là cô chứ không phải là Diệp Oanh.

"Bốp" một tiếng, ai cũng không ngờ rằng Ôn Khả Di lại ra tay đánh cô, mọi người ở chỗ này đều ngây người ra, cũng không ai kịp tới ngăn cản cô ta lại.

Ôn Hinh chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát một mảng, trong đầu có chút bối rối, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhìn Ôn Khả Di động thủ đánh người, trong mắt trước sau vẫn kiên cường.

"Khả Di!" Lão phu nhân trầm giọng quát.

Ôn Khả Di lại có vẻ có chút phát điên, căn bản không thấy tiếng quát của Ôn lão phu nhân, chỉ nhìn Ôn Hinh nở nụ cười điên dại, nụ cười hết sức quỷ dị, "Ôn Hinh, không ngờ đã nhiều năm rồi, mày vẫn cứ cướp đoạt mọi thứ của tao." Tới gần Ôn Hinh, Ôn Khả Di chậm rãi nói: "Có biết vì sao từ trước đến giờ tao luôn ghét mày không?"

Ôn Hinh ngẩn ra, đột nhiên trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ, không rõ rốt cuộc là bất an hay sợ hãi...

"Bởi vì chẳng những mày cướp cha của tao, mày còn hại chết ông ấy! Mày nói đi, tao có thể không hận mày sao ? Là tại mày mà tao không có! Hiện tại, mày lại muốn đoạt vị hôn phu của tao! Mày nói đi, Ôn Hinh, tao có thể không hận mày sao?!"

Cả phòng khách rộng lớn, chỉ văng vẳng có tiếng nói của Ôn Khả Di.