Đột nhiên Ôn Hinh nghe được có tiếng bước chân tới gần, một đôi giầy nam tính xuất hiện trước mặt cô. . .
Cô ngẩng đầu nhìn, rất ngạc nhiên là Tô Thanh Huyền.
Tô Thanh Huyền cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau, nhưng rất nhanh Ôn Hinh dời mắt đi.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Ôn Hinh mở miệng hỏi.
"Vừa nãy trong bữa tiệc nhìn thấy em. . ." Tô Thanh Huyền nhìn Ôn Hinh một chút hỏi: "Ôn Hinh, em có sao không. . ."
"Tôi không sao, có chuyện gì không?" Ôn Hinh hỏi ngược lại.
Sau đó là một sự yên lặng, cô nghĩ mà thấy bi ai, hai người đã từng yêu nhau mà giờ ngay cả một đề tài nói chuyện cũng không có, chỉ còn lại sự lúng túng.
"Sao anh lại đến đây. . . anh hay về đi, tôi cũng phải đi rồi." Ôn Hinh nói trước, đồng thời đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Ôn Hinh. . ." Đi được hai bước, chợt nghe thấy Tô Thanh Huyền sau lưng gọi cô.
Cô xoay người lại nhìn vẻ mặt phức tạp của hắn, "Chuyện gì?"
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Thanh Huyền muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn chỉ nói: "Đi đường cẩn thận."
"Ừ." Ôn Hinh nhàn nhạt đáp, sau đó tiếp tục đi, lòng một mảnh bình tĩnh, không có phập phồng, không có thất vọng bi ai, cái gì cũng không có, bình tĩnh như nước.
Ôn Hinh biết Tô Thanh Huyền vẫn đang nhìn cô, nhưng cô không quay đầu lại, bởi vì không còn cần thiết nữa, mặc kệ hắn có nguyên nhân gì, hay có ẩn tình gì, cũng không thể thay đổi việc bọn họ đã chia tay và hắn đã kết hôn.
Ôn Hinh vừa đến trước cửa quán rượu, liền thấy có gì không đúng, cô còn chưa phát hiện là chuyện gì thì đã bị người khác lôi vào trong xe, nếu không thấy người quen ở trong xe nhất định cô đã la to "Có ai không. Cứu mạng!"
Ôn Hinh không biết từ khi nào người đàn ông trên khán đài lại đang ngồi trên xe, cũng không biết hắn phát bệnh gì mà bắt cô lên xe, càng không biết ai chọc giận hắn, từ khi lên xe cô đã cảm nhận được cơn tức giận của hắn.
Tư Đồ Ý không nói cô cũng không nói, trong lòng Ôn Hinh có nghi vấn cô cũng lười hỏi, tình nguyện nín chết ở trong bụng. Bởi vì. . . Tư Đồ Ý không mang theo lái xe mà tự mình lái, nên trong xe dẫn đến bầu không khí tĩnh lặng và áp lực.
Khoảng ba mươi phút sau, xe rốt cục cũng ngừng. Hắn không nói gì đã đi xuống xe, trong khoảng thời gian gặp nhau tình cờ này, Ôn Hinh đã dần lý giải được Tư Đồ Ý là người thế nào, bình thường hắn là một người ít nói, lúc này lại càng đừng hi vọng hắn sẽ buông tha cho cô.
Ôn Hinh xuống xe thì thấy một con sông xanh biếc, hóa ra nơi này là Hồ Nam nổi danh.
Nhưng Ôn Hinh còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt thật tốt, đã bị một lực lớn đè lên thân xe, sau đó hắn hôn cô, một cơ hội giãy giụa cô cũng không có.
Ôn Hinh quả thật không dám nhìn thẳng vào cặp mắt điên cuồng chứa đựng sự tức giận còn có du͙© vọиɠ mãnh liệt làm cho nổi sợ của cô bắt đầu nổi lên, thế nhưng trong lòng cô không hiểu sao có chút khó chịu, cô không muốn hùa theo người đàn ông này, thậm chí dùng sức cắn môi hắn đến khi chảy ra máu đỏ tươi.
Hắn có thể gặp dịp thì chơi, cũng có thể đi tìm người phụ nữ khác, thì cô cũng có quyền cự tuyệt người khác đối với cô gặp dịp thì chơi!
Người đàn ông này hình như không biết đau đớn, vẫn như cũ ở trong miệng Ôn Hinh dây dưa, môi cô bắt đầu tuyền đến cảm giác tê dại đau đớn, mái tóc dài của cô theo gió thổi bay nhẹ nhàng.
Lúc bắt đầu, hắn hôn kịch liệt, sau đó chậm rãi trở nên dịu dàng triền miên, Ôn Hinh nhân cơ hội này cố sức đẩy hắn ra, dùng tay cố sức lau đi đôi môi bị hôn sưng đỏ thậm chí còn dính vết máu. Nhìn về phía hắn, cô oán hận nói: "Tư Đồ Ý." Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn.
Người đàn ông lại đột nhiên nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo mang theo vài phần tàn khốc, gió thổi đến làm chất giọng của hắn càng thêm lạnh thấu xương: "Em còn không biết tôi muốn làm gì sao?" Ôn Hinh không kịp lùi ra sau Tư Đồ Ý đã tiến lên giữ cằm cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, sau đó hắn gằn từng chữ nói: "Tôi đã nói, Ôn Hinh, em, không, thể, chạy, thoát, đâu." Sau đó đến gần tai cô: "Em nhất định là của tôi, cho dù là chính em cũng không thể từ chối."
Câu này có nghĩa là, hắn thích cô và muốn tóm lấy cô?
Ôn Hinh hít sâu một hơi, hoàn toàn bị lời nói của hắn làm cho khϊếp sợ. Trong đầu sức nhớ ở trên ban công lầu hai của Ôn gia hắn cũng nói câu này. Hóa ra đó không phải là mơ, cũng không phải lời nói đùa, mà là lời nói thật, chân thực đến nổi cô không thể tin được.
Đúng vậy, làm sao cô có thể tin mọi chuyện trước mắt đây?
Một người đàn ông cao cao tại thượng, một người đàn ông mạnh mẽ cường quyền, lại có thể yêu thích một cô gái bình thường như cô? Còn chuyện hắn và đại tiểu thư của Ôn gia chuẩn bị thành hôn thì sao? Cả mấy scandal của hắn và cô thư kí bên mình lan truyền khắp nơi nữa? Còn có bao nhiêu cô gái dính dấp với hắn mà cô không biết đây? Tất cả mọi thứ đều khiến cô không thể tin người đàn ông trước mắt này.
Mối tình đầu thất bại làm cô không dám tin vào tình yêu nữa, cô buông tha Tô Thanh Huyền, không có nghĩa là cô có thể một lần nữa chịu đựng tổn thương.
Cô thà canh chừng tim của mình, cũng không muốn thêm một lần nữa bị phụ bạc. Nói cho cùng cô không chính nghĩa, cô chỉ là một người nhát gan yếu mềm. . .
"Tôi không tin anh!" Khi nói ra Ôn Hinh mới biết cô đã khóc, nước mắt chảy không ngừng.
"Tôi không tin anh, không tin anh! Không tin anh!. . . " Như người điên Ôn Hinh không ngừng nói đi nói lại, giống như nói cho hắn nghe hoặc đang nói cho chính mình nghe. Cô không suy nghĩ gì được nữa, ngày hôm nay có rất nhiều việc cô vẫn luôn tự hỏi, trong đầu đã bắt đầu hỗn loạn.
Tư Đồ Ý không nói gì chỉ lẳng lặng ôm cô, để cô dựa vào ngựa anh không ngừng nói: "Tôi không tin anh. . ."
Mặc kệ sự hỗn loạn trong đầu trong lòng Ôn Hinh biết rõ, cô thật không thể tin tưởng người đàn ông này. Một khi đã lựa chọn tin tưởng, rất có thể cô sẽ vạn kiếp bất phục. Sau này lên thiên đường hay là xuống địa ngục, đều không còn do cô quyết định nữa.