Người dịch: San or S4n.
Quyển 2: Đảo trăng máu.
"Ta đi qua xem một chút." Trí Đa Tinh giơ tay lên, ra hiệu người phía sau không nên di chuyển, sau đó đi từng bước nhỏ về phía xương trắng.
Tiền Thương Nhất cũng muốn đi qua xem một chút, nhưng hắn suy đi tính lại, vẫn lựa chọn là di chuyển, bởi vì ba diễn viên còn lại cũng không nhúc nhích.
Trí Đa Tinh đã tiếp cận, hắn chậm rãi ngồi xổm, sau đó bắt đầu kiểm tra bộ xương. Có vẻ hắn đã phát hiện ra gì đó, cầm tay phải bộ xương dơ lên, rồi mò mẫm phía dưới.
Bởi vì lúc này Trí Đa Tinh đưa lưng về phía mọi người, nên Tiền Thương Nhất cũng thấy không rõ đến tột cùng là cái gì.
Sau đó, Trí Đa Tinh từng chút từng chút lui lại, trong quá trình này, hắn cũng không có quay người lại, mà luôn nhìn chằm chằm vào bộ xương trắng.
"Phát hiện cái gì vậy?" Tiền Thương Nhất nhẹ giọng hỏi thăm.
Trí Đa Tinh xoay người lại, nâng tay phải lên, trong tay của hắn cầm một bản bút ký màu đen.
Bản bút ký bị bám đầy bụi, giấy cũng dính chặt, giống như một cuốn sổ tình cờ bị bỏ rơi bên vệ đường.
"Một bản bút ký, bị đặt phía dưới tay phải."
Nói đến đây, Trí Đa Tinh bắt đầu lật lên.
Bởi vì bản bút ký bị hỏng quá nghiêm trọng, cho nên muốn đọc cực kỳ khó khăn, mà loại khó khăn này cũng không khắc phục được.
“Tiêu Thiên, giúp ta chú ý xung quanh đề phòng bất trắc.” Nói xong, Trí Đa Tinh ngồi xổm xuống, đặt quyển sổ xuống đất phủi bụi bẩn trên bề mặt, rất kiên nhẫn.
Bụi đất gần như đã được phủi sạch, hắn lật trang thứ nhất.
Nội dung bên trong thiếu nhiều, chỉ có thể nhìn rõ mấy chữ.
[Tại sao vẫn là (thiếu), ta sợ (thiếu) thật sự là mất (thiếu). 】
[( thiếu) căn bản không đủ, (thiếu hụt), Đoạn Linh cũng (thiếu), thuốc cảm mạo (thiếu) tác dụng.]
Trí Đa Tinh nói ra hai câu, chỗ nào bị bùn đất che phủ không thấy được hắn lựa chọn bỏ qua.
“Mất tích?” Tiền Thương Nhất liếc nhìn xung quanh.
"Đoạn Linh, vì sao có Đoạn Linh? Nhân vật ta diễn chính là Đoạn Linh mà!" Ninh Tĩnh chỉ ngón tay phải vào bản bút ký.
“Quả thực, rất kỳ lạ.”Trí Đa Tinh chau mày.
Tiền Thương Nhất lạnh hết cả sống lưng, cảm giác chính mình chính từng bước một bước vào Quỷ Môn Quan.
Trí Đa Tinh mở trang đầu tiên ra, sau đó lại lau sạch bụi bẩn các trang tiếp theo.
Tuy nhiên, hiệu quả không quá tốt, cho dù Trí Đa Tinh rất cẩn thận thì vẫn còn thiếu một số phần không nhìn rõ được.
[( thiếu) chết rồi, (thiếu) lều vải (thiếu). ]
Thiếu hụt rất nhiều chỗ.
[Tất cả chúng ta đều sẽ chết. ]
[( thiếu) thi thể không thấy, căn bản tìm không thấy. ]
[( thiếu) hối hận. ]
Trang thứ hai vẫn chỉ có thể cung cấp một vài từ chứa thông tin, tuy nhiên nếu đem những thông tin này chắp vá với nhau, vẫn không thể hiểu rõ được hết tình hình. Nhưng có thể chắc chắn rằng tình hình của bộ xương ngồi dưới cây còn nguy cấp hơn.
Tiền Thương Nhất cảm giác trái tim thắt lại, hắn gấp rút muốn xem nội dung trang tiếp theo.
“Ta nhớ kỹ trước, sau đó xem trang sau.” Trí Đa Tinh cũng không có lãng phí thời gian, sau khi đem nội dung nhớ rõ, hắn tiếp tục lật trang.
Tình huống ở trang thứ ba không tốt lắm, chỉ có thể nhìn rõ một chữ "Đầu", còn lại không bị bùn che khuất thì cũng không có chữ gì.
Sau đó, hắn bắt đầu đọc qua trang thứ tư, nhưng mà, phần lớn nội dung phía sau đều bị bùn đất bao trùm, dù có chỗ không có bị bùn đất che phủ thì cũng trống không.
"Xem ra chỉ có những manh mối này." Trí Đa Tinh đem bản bút ký đưa cho Tiền Thương Nhất.
Tiền Thương Nhất nhìn thoáng qua, chữ viết khá tinh tế, hắn nhìn kỹ một lần rồi đưa cho Ninh Tĩnh bên cạnh.
Một phút sau, Trí Đa Tinh tiếp cầm lại bản bút ký, tiếp tục nói:
"Manh mối lớn nhất là hai chữ Đoạn Linh, nếu như đúng là Đoạn Linh mà Ninh Tĩnh sắm vai, thì sự tình có lẽ khá phức tạp.”
"Có lẽ chúng ta đã tiến vào một thế giới luân hồi liên tục, năm người chúng ta, có lẽ chỉ là một nhóm trong luân hồi vô tận.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Ninh Tĩnh.
"Đừng nhìn ta, ta không có ký ức Đoạn Linh." Ninh Tĩnh cười khổ.
"Nếu như tình huống giống như ngươi nói, như vậy kết quả của bọn hắn chắc là đoàn diệt." Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn bản bút ký, chau mày.
"Thương Nhất, cuốn sổ của ngươi là màu đen, có thể bộ xương này chính là ngươi?" Nhu Quang liếc qua Tiền Thương Nhất.
"Gì? Đây là ta tùy tiện chọn, lựa chọn của Mạc An chưa chắc giống như ta, với cả cuốn sổ của Tiêu Thiên cũng là màu đen." Tiền Thương Nhất nhanh chóng lắc đầu.
"Bây giờ chúng ta có thể cũng lạc đường không?" Ninh Tĩnh bỗng nhiên nghĩ tới điều này.
"Hay là chúng ta về trước đi?" Tiêu Thiên nói ra suy nghĩ của mình.
"Trở về?" Nhu Quang lặp lại từ này.
"Ý của ta là trở về theo đường cũ, nếu có thể trở về, chính tỏ chúng ta không có lạc đường, nếu như không thể. . ."Tiêu Thiên không nói hết câu.
"Có thể thử." Trí Đa Tinh gật đầu.
Năm người đi dọc theo con đường lúc đầu, bởi vì chỉ có một con đường, cho nên cũng không cần lo lắng đi nhầm.
Lần này là Tiêu Thiên dẫn đầu, Trí Đa Tinh đi cuối cùng.
Trên đường, Tiền Thương Nhất lật xem bản bút ký lần nữa, ngoài hai chữ "Đoạn Linh", manh mối làm cho hắn chú ý nhất là chữ "Đầu" trang thứ ba.
Chữ "Đầu” này có lẽ là chỉ đầu người, vừa vặn trùng khớp với cái bóng kỳ lạ, quỷ dị mà hắn thấy tối hôm qua.
Mấy phút sau, tầm mắt phía trước bỗng nhiên trống trải, Tiêu Thiên tăng thêm tốc độ chạy, "Xem ra chúng ta không gặp phải mê —— "
Những lời nói đột ngột kết thúc.
Tiền Thương Nhất chạy tới bên người Tiêu Thiên rồi dừng lại.
Xa xa, quả thật rất trống trải, nhưng đó không phải là bãi cát của đảo Phương Hướng, cũng không phải đại dương xanh, mà chỉ là một vùng đất hình tròn.
Ở trung tâm của mặt đất, năm chiếc lều được đặt ở giữa của mặt đất dưới dạng một ngôi sao năm cánh, với các mặt khác nhau. Bên cạnh lều, những túi bao bì vương vãi dưới đất, một số để trong túi rác cạnh lều, nhưng một số thì tùy ý vứt bỏ.
Cách đó không xa, hướng rừng rậm có con đường nhỏ, những không phải chỉ có một cái, mà là có hẳn bốn con đường.
"Xem ra, chúng ta lạc đường rồi." Ninh Tĩnh thất thần nhìn qua đất trống .
"Có một tin tức tốt, ít ra đồ ăn chúng ta sung túc." Tay phải Nhu Quang vỗ vỗ ba lô sau lưng.
"Vết rách to hơn một chút." Trí Đa Tinh chỉ xuống mặt đất.
Vì ở trên mặt đất nên ánh nắng có thể chiếu trực tiếp nên bóng đổ thẳng hơn, nhìn rõ hơn tình trạng vết nứt.
Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn thoáng qua, giống như Trí Đa Tinh nói, trong cái bóng, vết rách chỗ đầu cùng chỗ cổ càng ngày càng to.
Ục ục, ục ục!
Âm thanh trong bụng vang lên.
Tiền Thương Nhất nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chính là Tiêu Thiên.
Hắn cảm giác có chút kỳ quái.
Dù Tiêu Thiên có hình thể to lớn, năng lượng tiêu hao nhiều hơn, nhưng cũng không thể nào nhanh như vậy liền đói bụng, dù sao vừa rồi cũng vừa ăn sáng xong.
"Ta cũng đói bụng." Trí Đa Tinh ôm bụng bằng tay trái.
"Ta. . . Ta cũng thế." Ninh Tĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của mình.
Bụng Tiền Thương Nhất cũng xuất hiện cảm giác giống vậy.
"Ta rút lại câu nói vừa rồi." Sắc mặt Nhu Quang ngưng trọng.