Người dịch: San or S4n.
Quyển 2: Đảo trăng máu.
Ninh Tĩnh đi đến bên cạnh Nhu Quang, nhẹ giọng nói:
"Nhược Huyên, ngươi đừng nóng giận, chúng ta không phải không tin ngươi, chỉ là lần này ta có chút lo lắng."
Vừa nói, Ninh Tĩnh vừa đem tay trái đặt lên vai phải của Nhu Quang.
"Đoạn Linh, vẫn là ngươi hiểu ta." Nhu Quang quay đầu nhìn Ninh Tĩnh.
Trí Đa Tinh đi tới, "Đúng vậy a, đừng nóng giận."
"Trương Tư Ba, ngươi câm miệng đi." Nhu Quang nhìn về phía Trí Đa Tinh.
Trí Đa Tinh thần sắc thay đổi, há to miệng, nhưng không tiếp tục nói.
Sau đó, Nhu Quang xoay người lại, nhìn về phía Tiền Thương Nhất, nói:
"Ta sợ chút nữa có người lại nhắc đến chuyện này, vẫn là trước tiên bỏ phiếu đi, ai muốn trở về liền giơ tay."
"Đây là cơ hội cuối cùng, khi đến nơi, ta sẽ không để ý tới loại yêu cầu này nữa đâu."
Giọng điệu của nàng tràn ngập tính khıêυ khí©h.
Tiền Thương Nhất không trả lời, cũng không có giơ tay.
Vài giây đồng hồ sau, vẫn không có ai giơ tay.
"Cứ như vậy đi." Nhu Quang đi đến phía trước thuyền ngắm cảnh, đặt tay trái lên trán rồi nhìn về phía xa.
Nhất thời, năm người lần nữa lại im lặng.
Không lâu sau, sương mù trắng bao quanh thuyền ngắm cảnh nhạt dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Tiền Thương Nhất đi về phía trước vài bước.
Phía trước, sương mù đã tan đi, mục đích của năm người đã xuất hiện trước mắt.
Một hòn đảo chìm trong bóng tối dần dần hiện ra, vì ở khoảng cách xa nên chỉ có thể nhìn thấy đường viền của hòn đảo, chứ không thấy rõ ràng những gì ở trên hòn đảo.
"Nhược Huyên à , tại sao buổi tối chúng ta mới lên đảo?" Trí Đa Tinh mở miệng hỏi một câu.
"Nhược Huyên là để ngươi kêu sao?" Nhu Quang trừng mắt nhìn Trí Đa Tinh một chút, không trả lời vấn đề của hắn.
Sau sự việc này, không ai nói thêm lời nào.
Khi thuyền ngắm cảnh ngày càng gần đảo, tốc độ bắt đầu chậm lại cho đến khi cập bến tàu ở bãi biển.
Nhu Quang quay đầu nói với bốn người:
"Vật tư ta đã chuẩn bị rồi, các ngươi không cần lo lắng."
Nói xong, nàng dẫn đầu đi xuống thuyền.
Bốn người liếc nhau, cùng đi sau lưng Nhu Quang.
Lúc năm người xuống thuyền toàn bộ, con thuyền ngắm cảnh lần nữa khởi động, chậm rãi rời khỏi hòn đảo.
"Này!"
Tiền Thương Nhất thấy thế liền kêu một tiếng, nhưng mà thuyền ngắm cảnh cũng không quay lại, thế là Tiền Thương Nhất xoay đầu hỏi Nhu Quang:
"Yến Nhược Huyên, thuyền đi như thế nào?"
"Chúng ta ở trên hòn đảo thời gian một tuần. Một tuần sau, thuyền ngắm cảnh sẽ đến nơi này đón chúng ta, không cần lo lắng, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa." Nói xong lời cuối cùng, Nhu Quang cười một tiếng khinh miệt.
[Trong lúc trăng máu còn tồn tại, diễn viên không thể thoát ly nhân vật trong phim để tiến hành thảo luận.]
Nhắc nhở quy định mới của điện ảnh Địa Ngục xuất hiện trong đầu.
Tiền Thương Nhất trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Quy định thật cứng nhắc?
Trong khoảng thời gian tồn tại trăng máu? Tức vẫn tồn tại một thời kỳ không có trăng máu, mà diễn viên chỉ có thể ở tại thời kỳ đó để thảo luận tự do.
Vấn đề là, nếu như không tuân theo quy định này, có bị trừng phạt không?
Nghĩ tới đây, Tiền Thương Nhất nhìn một bốn người con lại, bọn hắn cũng đang trầm tư.
Chờ đã, ta có thể cử động không?
Tiền Thương Nhất nâng hai tay lên, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
"Những thứ bên kia là vật tư ngươi chuẩn bị à?" Trí Đa Tinh chỉ tay bãi biển trước mặt.
Tiền Thương Nhất nhìn về hướng Trí Đa Tinh chỉ.
Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy tấm vải mưa màu lục, bên cạnh tấm vải mưa là một đống hộp gỗ.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn trăng máu phía trên hòn đảo.
Bây giờ đang là thời kỳ trăng máu, diễn viên phải nói theo vai diễn.
"Đúng vậy." Nhu Quang nặng nề gật đầu.
Trí Đa Tinh dẫn đầu đi tới, bốn người theo sát phía sau.
Bởi vì hiện tại không thể thoát ly nhân vật để tiến hành thảo luận, cho nên tất cả mọi người đều yên lặng mở hòm gỗ, dù sao căn bản họ cũng không biết quan hệ cụ thể của năm người, không biết nói gì, các diễn viên cũng không bị hạn chế hành động.
Rất nhanh, toàn bộ vật tư bên trong rương gỗ bị đem ra.
Đồ ăn, nước, lều vải, túi chữa bệnh, đèn pin các loại, nhu yếu phẩm sinh tồn cần thiết đều có, số lượng rất nhiều, đủ để chèo chống sinh hoạt năm người trong nửa tháng.
Trừ phi nửa đường xảy ra gì đó bất trắc, nếu không căn bản không cần lo lắng thiếu vật tư trong 1 tuần đợi thuyền tới.
Ngoài nhu yếu phẩm sinh tồn ra, còn có các văn phòng phẩm như sổ tay và bút ký.
Năm người đem vật tư cá nhân bỏ vào balo màu xanh lá mạ.
"Hiện tại là ban đêm, chúng ta vẫn nên dựng lều vải nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai rồi đi vào hòn đảo." Ninh Tĩnh giọng nói nhu hòa.
Không lâu sau, lều vải được dựng lên, năm người vào lều nghỉ ngơi.
Tiền Thương Nhất nằm trên đệm, mãi không thể chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện chính mình lại có thể trực tiếp thấy được mặt trăng máu trên bầu trời.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao ta có thể thấy mặt trăng?"
Lều vải màu xanh đậm, trừ khi bên ngoài có đồ vật kề sát lều vải, nếu không căn bản nhìn không thấy.
"Chẳng lẽ nói. . ."
Tiền Thương Nhất nghĩ đến một việc, nhắm chặt hai mắt.
Hai, ba giây sau, hắn lần nữa mở mắt ra, dù thời điểm nhắm chặt mắt, hắn vẫn có thể thấy được trăng máu trên bầu trời, thậm chí còn rõ ràng hơn.
Nói cách khác, vô luận ở bất kỳ đâu trên hòn đảo, cũng sẽ không xuất hiện tình huống thảo luận bởi vì không nhìn thấy trăng máu.
Giữa lúc Tiền Thương Nhất định ngồi dậy để nói với mọi người thì một điều quỷ dị xuất hiện trong lều.
Một bóng người màu đen xuất hiện trên lều, dáng vẻ hình người, hơi gầy.
Tuy lều vải màu đậm, nhìn cũng không phải rất rõ ràng, nhưng bóng người vấn có thể thấy rõ.
Một giây sau, bóng người giơ tay phải của mình lên, nhắm ngay cổ, cắt ngang một cái, sau đó đầu bóng người nghiêng qua môt bên, sau đó rơi thẳng trên mặt đất.
Tiền Thương Nhất nhìn thấy cảnh này, con mắt nhịn không được trợn to, hắn muốn ngồi dậy, trốn khỏi lều vải, nhưng thân thể lại không thể cử động, căn bản là không tự khống chế được.
Bóng người bắt đầu xoay người, hai tay tìm tòi trên mặt đất, tựa hồ đang tìm kiếm đầu của chính hắn, mấy giây sau, bàn tay màu đen tay mò đến cái đầu, sau đó ôm chặt.
Tựa hồ hắn rất vui vì tìm thấy đầu, bóng người tại chỗ nhảy một cái, rồi đem đầu thả lại vào cổ.
Răng rắc.
Đầu được đặt lại chỗ cũ, cái cổ lắc qua lắc lại, sau đó bóng người dần hiện ra một khuôn mặt.
Khuôn mặt lúc đầu mờ ảo, nhưng theo thời gian càng ngày càng rõ ràng.
Tiền Thương Nhất trong lòng dự cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi nhìn rõ.
Mặt bóng người chính là hắn!
Gương mặt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, hai mắt đỏ bừng, tràn ngập tuyệt vọng.
Tiền Thương Nhất cảm giác sau lưng phát lạnh, không ngăn được hai tay được run rẩy, hô hấp càng ngày càng gấp rút, sợ hãi tận xương tủy.
Chuyện gì vậy? Vì sao lại là mặt của ta.
Tiền Thương Nhất muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng vẫn không thể khống chế thân thể.
Sau đó, bóng người biến mất, nhưng mà cơn buồn ngủ như thủy triều vọt tới, khiến Tiền Thương Nhất chìm vào giấc ngủ.