Chương 2: Danh Hiệu Bắt Đầu.

Người dịch: San or S4n

Quyển 1: Bia đá thần bí ở thôn Vũ Khê.

Tiền Thương Nhất nhẹ nhàng thở ra, tự giễu một câu:

"May chỉ là ảo giác..."

Hiện tại với cái tình huống này, hắn mong là tinh thần của mình xảy ra vấn đề.

Nếu thật sự có chữ viết kia, vậy chính tỏ hắn đã gặp quỷ.

Tuy Tiền Thương Nhất không kiên định mình là kẻ vô thần, nhưng là quỷ...Thật sự là hắn không nghĩ tới chính mình sẽ gặp phải.

"Có thể nguyên nhân là do thức đêm quá nhiều? Xem ra ta thật sự cần nghỉ ngơi thật tốt."

Tiền Thương Nhất không xác định, tròng mắt trắng vẫn còn chữ khiến hắn có chút bận tâm.

"3 giờ chiều, nếu như không xác định là một ngày, tám chín phần mười chính là hôm nay."

"Xế chiều 3 giờ hôm nay sẽ phát sinh cái gì?"

Hắn chân thành hy vọng cái gì cũng không cần phát sinh.

...

Vách tường phủ tuyết trắng, kim giây trên đồng hồ treo tường dần đi qua số 12, đã đến 3h chiều, quá trình đợi chờ dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc.

Tiền Thương Nhất ngừng thở, trái tim đập mạnh không kiểm soát được.

Bên trong gian phòng hết sức bình thường, trên vách tường cũng không xuất hiện dòng chữ bằng máu, không có chuyện gì quỷ dị xảy ra cả.

Tiền Thương Nhất trên mặt lo lắn dần lộ ra dáng vẻ tươi cười:

"Mấy ngày gần đây có lẽ nên nghỉ ngơi thật tốt thôi, thức đêm quả nhiên là không tốt."

Giữa lúc hắn đang định đứng lên, đột nhiên thân thể cứng lại, không thể khống chế.

"Sao..Chuyện gì xảy ra?"

Tiền Thương Nhất muốn cầu cứu nhưng hắn thậm chí không thể mở miệng được.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, tim Tiền Thương Nhất nhảy đến tận cổ rồi, hắn nghĩ lại chữ bên trong tròng mắt, lập tức rõ ràng, vừa rồi hết thảy đều không phải là ảo giác.

Thân thể trong tình huống không thể điều khiển tự đi ra ngoài cửa.

Tuy Tiền Thương Nhất đúng là muốn đi ra ngoài nhưng toàn bộ quá trình diễn ra cùng ý muốn của hắn không có bất kỳ liên quan nào, thân thể hắn đang bị lực lượng thần bí điều khiển.

Hắn không có cách nào không chế thân thể như thường ngày để đi xuống lầu, cũng không có làm điều gì khác thường khiến người khác chú ý, ra chung cư đi về sau cửa chính, thân thể hắn xoay trái, tiếp tục đi tới.

"Nghe được sao?"

Tiền Thương Nhất thử hướng cầu cứu người qua đường, thế nhưng như cũ vẫn không có cách nào phát ra âm thanh được, sự tuyệt vọng dần dần bao phủ hắn.

Hắn cảm giác như là một con rối bị giật dây, toàn bộ cử động đều bị người khác điều khiển bên trong.



Đến khi hắn đi vào chạm xe buýt phụ cận, mới rốt cuộc dừng lại.

"Ai tới...Mau cứu ta?"

Tiền Thương Nhất trong lòng điên cuồng cầu cứu, thế nhưng vẫn không hề có tác dụng.

Mây đen trên bầu trời dày đặc, trạm xe buýt phía trước chỉ có một mình Tiền Thương Nhất.

Nửa phút sau, một chiếc xe buýt đen nhánh xuất hiện không xa chỗ rẽ chậm rãi đi tới.

Xe buýt có hình thù rất kỳ quái, trên xe chỉ có một cánh cửa, thân xe đen nhánh, lại không có cửa sổ xe cùng mặt kính trước xe, cho người ta cảm giác như một chiếc quan tài đang di chuyển.

Bất kể suy nghĩ từ góc độ nào, trước mắt xe buýt không thể do người lái.

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến Tiền Thương Nhất cảm giác hô hấp có chút khó khăn, hắn muốn chạy trốn, muốn hô to, nhưng không hề có tác dụng bởi vì hắn vẫn không thể khống chế thân thể của mình.

Xe buýt màu đen quả nhiên dừng trước Tiền Thương Nhất, cửa xe mở ra.

Từ cửa xe nhìn lại, trong xe bao phủ một màu đen, nhìn không rõ bất cứ thứ gì.

Tiền Thương Nhất đi về phía cửa xe buýt, mấy giây sau, hắn bước lên xe buýt.

Trong quá trình này, bất luận hắn đưa ra mệnh lệnh gì với thân thể mình đều như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.

Cửa xe nhẹ nhàng đóng cửa trong nháy mắt, Tiền Thương Nhất có lại quyền khống chế thân thể trong tay.

Tiền Thương Nhất hít sâu một hơi, há miệng thở dốc, hắn nhìn về vị trí lái xe.

Trên ghế, lái xe đội một cái mũ trùm đầu màu đen, cả người bao phủ hết trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ bộ dáng.

Tiền Thương Nhất vừa định mở miệng để yêu cầu lái xe dừng lại thì bị một giọng nam trầm ổn đánh gãy.

"Đừng kêu, vô dụng."

Tiền Thương Nhất quay đầu nhìn về phía toa xe nơi âm thanh phát ra.

Nóc xe có một chiếc đèn huỳnh quang tròn chiếu sáng, nguyên bản phải là một chiếc ghế dựa nhưng thay vào đó lại là một chiếc sofa, ở giữa có một cái bàn thấp hình chữ nhật.

Phía bên trái bàn, có một người đàn ông tóc ngắn mặc áo khoác đen ngồi trên ghế sofa, thanh âm vừa rồi nghe thấy phát ra từ chính miệng hắn ta.

"Người vừa nói cái gì?" Tiền Thương Nhất có nghe rõ ràng nhưng hắn nghĩ lại muốn xác nhận một lần nữa.

Ngồi trên ghế sofa người đàn ông xoay đầu lại, khuôn mặt cứng rắn, ánh mắt sắc bén như ưng.

Người đàn ông thấy Tiền Thương Nhất vẫn như cũ không tin, thế là tiếp lấy lời nói rồi mới tiếp tục nói ra:

"Từ giây phút ngươi được tuyển chọn thì đã bắt đầu rồi, ngươi không có quyền cự tuyệt."

"Ta không phải người bình luận, không biết vì sao lại phát sinh sự việc này, tin hay không quyết định bởi chính ngươi."

Tiền Thương Nhất không có trả lời ngay, hắn xoắn xuýt việc nên tin hay không tin, chẳng bằng tự mình thử một lần.

Cầu người không bằng cầu mình.



Tiền Thương Nhất quay người nhìn người lái xe thần bí, tay phải vươn ra, khi hắn tới gần bóng đen, da thịt đầu ngón tay dần dần tiêu tán, chỉ để lại xương cốt.

"Này!"

Màn kinh khủng này dọa Tiền Thương Nhất lập tức đưa tay thu hồi lại, sau khi thu hồi ngón tay trở lại bình thường.

Hiện tại, hắn không tin cũng không có cách nào.

Tiền Thương Nhất bước trên bậc thang, đi vào toa xe, ngồi cạnh bên phải ghế sofa, ánh mắt đảo qua bàn thấp màu đen, muốn tìm một ít manh mối.

Trên bàn thấp ngoài có hình hoa văn tinh xảo đỏ đậm thì không có bất kỳ cái gì rõ rệt nữa, không có cách nào xác định công ty hay địa phương sản xuất.

Về sau, ánh mắt hắn lại đảo qua ghế sofa, khác biệt duy nhất là trên ghế sofa không có hoa văn.

Cho dù vậy, hiện tại nội tâm Tiền Thương Nhất vẫn giữ lấy một tia hi vọng cuối cùng.

Đây hết thẩy là một trò đùa quái ác.

Tiền Thương Nhất than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, hỏi:

"Xin hỏi xưng hô như nào?"

Đồng thời hỏi thăm, hắn quan sát từ trên xuống dưới người đàn ông.

Người đàn ông tóc cắt ngắn, mặc áo khoác đen sạch sẽ nhưng ống tay áo có hơi mài mòn, phía dưới cũng mặc một chiếc quần dài màu đen, khí chất có chút lãnh đạm lại thêm một thân đồ đen làm cho người ta cảm giác khó đến gần.

Tương tự, người đàn ông cũng quan sát Tiền Thương Nhất.

Người đàn ông nhìn mắt Tiền Thương Nhất rồi đáp:

"Ngươi có thể gọi ta là " Ưng Nhãn" , đây là danh hiệu ta tự lấy."

"Ta đề nghị ngươi đầu tiên cũng nên tự lấy cho mình một cái danh hiệu, để tiện cho việc trao đổi."

Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua bàn thấp, tuy hắn không biết nguyên nhân thật sự, nhưng dùng danh hiệu để trao đổi cũng tốt hơn trực tiếp dùng tên thật.

Mấy cái nickname trong đầu hắn chợt lóe lên, sau đó hắn xác định danh hiệu của mình, rồi trả lời:

"Gọi ta là "Thương Nhất" được rồi."

"Thương Nhất, ngươi chắc chắn rất hiếu kì tại sao phải dùng danh hiệu đúng không?"

"Chuyện này là các diễn viên khác nói cho ta biết, nguyên nhân thật sự ta cũng không rõ."

"Tóm lại, người đi trước làm thế nào thì chúng ta liền làm như thế, xem tình huống mà xử lý."

Tiền Thương Nhất gật đầu, không có nói tiếp, hắn đang đợi Ưng Nhãn mở miệng.

Vừa rồi, Ưng Nhãn xem như cũng giải đáp thắc mắc của hắn, có lẽ hắn ta còn biết nhiều chuyện hơn.

Nếu lần đầu gặp mặt liền nói nhiều không ngừng, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy phiền chán.

Nói một cách khác, đặt câu hỏi thực tế có hạn.

Tình huống hiện tại thoạt nhìn cũng không có nguy hiểm cho nên trước tiên hỏi dồn dập thì không bằng chờ đối phương nói trọng điểm vấn đề trước tiên, đợi có hiểu biết cơ bản rồi về sau hỏi lại.