Chương 18: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc.

Người dịch: San or S4n.

Quyển 1: Bia đá thần bí ở thôn Vũ Khê

"Đến đó, ta sẽ thả ngươi xuống." Ưng Nhãn chỉ vào lỗ hổng phía bên phải.

Từ lỗ hổng này có thể dẫn đến ngã ba bên phải.

Cứ như vậy, hai người sẽ tách ra, về phần vật thể đen sẽ lựa chọn thế nào, hai người đều không rõ ràng.

Tiền Thương Nhất có thể cảm giác được tốc độ Ưng Nhãn đang chậm dần, không thể tiếp tục chạy thục mạng như vừa rồi.

"Ta hiểu rồi." Tiền Thương Nhất nói xong, hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị.

Ưng Nhãn đến vị trí của lỗ hổng, hắn kéo giãn một khoảng cách nhỏ rồi xoay người đem Tiền Thương Nhất buông xuống.

Tiền Thương Nhất hạ người rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi xuống bụi cỏ bên trong.

Tiếp theo nhanh chóng chạy phía bên phải lối rẽ, rồi hắn quay đầu nhìn Ưng Nhãn.

Nhiều tia chớp liên tiếp chiếu sáng bầu trời.

Sau lưng Ưng Nhãn, vật thể đen gần trong gang tấc, nó đưa tay chuẩn bị bắt lấy Ưng Nhãn, may mắn Ưng Nhãn tránh được nguy hiểm gần kề.

Sau đó, Ưng Nhãn luôn giữ một khoảng cách nhất định với vật thể đen.

Tiền Thương Nhất hiểu rõ, đây là Ưng Nhãn đang "Kéo hận thù".

Nếu vật thể đen truy sát dựa trên lựa chọn theo khoảng cách xa gần, như vậy khi tốc độ hắn không bằng Ưng Nhãn thì sau khi tách ra, hắn ngược lại sẽ trở thành đối tượng công kích mà vật thể đen ưu tiên.

Ưng Nhãn né tránh công kích phía sau của vật thể đen, vẫn tiếp tục giữ vững khoảng cách nhất định dựa trên giả định trên.

Tiền Thương Nhất nắm chặt tay, cố gắng chạy đi.

Bắp thịt cảm giác đau nhức càng ngày càng mãnh liệt, hai chân tựa như hai khối gỗ.

Thôn Vũ Khê chìm trong bóng tối, Tiền Thương Nhất chỉ có thể nhận ra đường đi qua những tia sét sáng lên không thường xuyên, đồng thời hắn lo lắng rằng trời có thể tối bất cứ lúc nào.

Đói cùng mỏi mệt khiến Tiền Thương Nhất có ý nghĩ lập tức nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.

Động lực duy nhất khiến hắn chạy tiếp chỉ là ý chí cầu sinh mãnh liệt.

"Nhanh nữa lên. . ."

Tiền Thương Nhất vịn tay phải bên cạnh thân cây, há mồm thở dốc.

Lúc này, hắn cảm giác toàn thân trên dưới khí lực đều bị ép khô, mỗi bước đi đều khiến hắn kiệt sức.

Từng tia chớp khiến lòng hắn sợ hãi, sợ bỗng dưng có bóng đen cản đường.

Đến khi tấm bảng gỗ thôn Vũ Khê ở cửa thôn xuất hiện, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

Phía trước ước chừng 100 mét, một chiếc xe buýt đen nhánh dừng ở trên đường.

"Đó là. . ." Tiền Thương Nhất hai mắt tỏa sáng, trên mặt lộ ra ý cười.

Nếu như nói lúc trước hắn đối với sống sót còn chút nghi ngờ, thì lúc này, chút nghi ngờ đó đã hoàn toàn biến mất.

Tiền Thương Nhất hai tay chống lên tấm bảng gỗ rồi chạy về phía xe buýt.

Tuy nói là chạy, nhưng là trên thực tế so với đi bộ cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Khoảng cách ngày càng gần.

100 mét.



90 mét.

Cứ mỗi 1 mét, Tiền Thương Nhất cảm thấy mình có nhiều cơ hội sống hơn.

"Nhanh."

Ước chừng còn có khoảng 20 mét, Tiền Thương Nhất đã đưa tay hướng phía trước.

Những tia sét đánh lên bầu trời một lần nữa chiếu sáng thôn làng.

Bỗng phía sau lưng lạnh toát, Tiền Thương Nhất quay đầu, kinh hoàng, vật thể đen đang cạnh tấm bảng gỗ cửa thôn.

Đôi mắt, nụ cười như lưỡi liềm của bóng đen giống như linh hồn ác quỷ trở về từ địa ngục.

"Vì sao nó ở phía sau?"

Tiền Thương Nhất lập tức ý thức được tình huống không ổn.

Nếu như hắn so với Ưng Nhãn chạy nhanh hơn thì hắn phải thấy Ưng Nhãn trước tiên rồi vật thể đen xuất hiện đằng sau, nếu hắn so với Ưng Nhãn chạy chậm hơn thì đang nhẽ vật thể đen nên xuất hiện ở phía trước.

Nhưng mà, lúc này vật thể đen lại xuất hiện sau lưng hắn.

Có khả năng Ưng Nhãn đã bị vật thể đen bắt lấy rồi chết bên trong thôn Vũ Khê.

Kế tiếp người chết chính là hắn.

Vật thể đen chạy tới phía Tiền Thương Nhất, tốc độ không nhanh, nhưng so sánh với tốc độ lúc này của Tiền Thương Nhất thì còn nhanh hơn nhiều.

Tiền Thương Nhất nuốt nước bọt, tim đập mạnh.

Dù cho thân thể đã kiệt sức, hắn vẫn cố gắng vơ vét trong thân thể một tia thể lực.

"A a a a!"

Tiền Thương Nhất cố gắng bước đi, dù cho bàn chân giống như kim đâm rất đau đớn, hắn cũng hoàn toàn không để ý.

Hiện tại trong đầu hắn ý nghĩ duy nhất chỉ có một, tiến lên, không để vật thể đen đuổi kịp, chạy vào bên trong xe buýt.

Vật thể đen tựa hồ cũng đã nhận ra điều này, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh.

Còn có 10 mét.

Lúc này, khoảng cách vật thể đen cùng Tiền Thương Nhất đã rút ngắn còn một nửa.

Vấn đề là tốc độ vật thể đen càng lúc càng nhanh, nhưng tốc độ Tiền Thương Nhất lại càng ngày càng chậm.

Khoảng cách giữa các bên ngày càng ngắn dần.

Từng cơn gió thoảng qua, bên tai Tiền Thương Nhất chỉ còn có tiếng nói của chính mình và tiếng gió, hắn biết vật thể đen đã ập tới, áp sát, nhưng hắn cũng không dám quay đầu nhìn lại.

5 mét.

Tiền Thương Nhất đã tính toán quãng đường trong đầu, với tốc độ hiện tại, để chạy được 5 mét sẽ mất gần 3 giây.

Bỗng nhiên, một cái tay bắt lấy mắt cá chân chân phải của hắn.

Vừa rồi, khi khoảng cách rút ngắn, vật thể đen trực tiếp nhảy đến, khiến hi vọng của Tiền Thương Nhất dập tắt.

Tiền Thương Nhất ngã xuống, máu từ khóe miệng văng ra, thể lực chân phải bị hút hết.

Cửa xe buýt ngay phía trước, chỉ cần tiến lên hai mét liền có thể bắt lấy, nhưng mà khoảng cách hai mét lúc này lại giống như xa tận chân trời.

Tiền Thương Nhất chống hai khuỷu tay xuống đất, nhưng khi thân thể vừa nâng lên, thể lực vừa tập chung lại bị rút ra.

"Vì cái gì?"



"Vì cái gì chỉ kém ngần ấy!"

"Ta không cam tâm!"

Hắn ngẩng đầu nhìn xe buýt cửa, hai mắt đỏ bừng.

Một nháy mắt, cảm giác hụt hẫng trào dâng, nước mắt hòa lẫn nước mưa chảy xuống.

Tiền Thương Nhất cắn chặt hàm răng, ánh mắt kiên định, hai tay vươn hướng phía trước, ngón tay cắm vào bên trong bùn đất, hai tay cố gắng kéo lấy thân thể tiến lên.

Mỗi lần di chuyển đều chỉ có mười mấy centimet, nhưng lại đemngọn đuốc hi vọng đốt lên lần nữa.

Móng tay đầy bùn đất, khuỷu tay cùng đầu gối mài đến đau nhức, nhưng hắn vẫn cố gắng tiến lên.

"Chỉ cần bò hai mét này, ta liền có thể sống sót trở về!"

"Ta không cần đại đạo lý, cũng không cần mộng tưởng."

"Ta chính là không muốn chết!"

"Ta chính là muốn sống!"

Dù cho khuỷu tay đã mài chảy đẫm máu, dù cho khe hở bên trong móng tay tràn ra bùn đất, Tiền Thương Nhất vẫn kiên trì.

Hắn từ đầu đến cuối vững chắc tin tưởng, còn sống không cần bất kỳ lý do gì.

Nhưng mà, vật thể đen cũng đã đã nhận ra điều này, nó sẽ không bỏ con mồi đã tới tay.

Vật thể đen bắt đầu leo lên trên.

Tiền Thương Nhất lần nữa kéo lê thân thể, nhưng mà khí lực hai tay càng ngày càng nhỏ, chỉ có thể cắm vào bên trong bùn đất, nhưng cũng không còn cách nào kéo lê thân thể tiếp tục đi tới.

Lúc này hắn chỉ còn cách cửa xe buýt còn có 1 mét, nhưng mà này 1 mét, hắn vô luận làm như thế nào cũng không bước qua được.

Tiền Thương Nhất đấm hai tay xuống đất, máu bắn tung tóe:

"Vì cái gì, vì cái gì ngươi không ngừng một lúc?"

"Ngươi ngừng một lúc ta đã lên xe."

"A a a a a a a a!"

Trong tiếng hét tức giận, hắn ngẩng đầu nhìn xe buýt, ánh mắt bên trong tràn ngập khẩn cầu, tay phải vươn hết sức về trước.

Người, cuối cùng có cực hạn.

Vừa rồi thể lực cuối cùng của hồi quang phản chiếu đã hết, hiện tại hắn không hôn mê, hoàn toàn là vì không cam lòng.

Nước mắt trực trào, hắn nhắm mắt lại, những kỉ niệm, hồi ức ngày xưa cứ hiện về trong tâm trí như một bộ phim đang chiếu.

Tốt đẹp? Thống khổ?

Tiền Thương Nhất không quan tâm, hắn chỉ trải nghiệm cảm giác còn sống, trân quý thời gian cuối cùng này.

Đột nhiên, bàn tay phải đang dần buông ra được một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Tiền Thương Nhất bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt bên trong tràn ngập kinh ngạc.

Trong sương mù đen phía trước, một cánh tay cường tráng vươn ra, bắt lấy tay phải hắn.

Mặt Ưng Nhãn bên trong sương mù đen xuất hiện, khuôn mặt bình tĩnh không có chút rung động nào:

"Chúc mừng ngươi sống sót!"

Nói xong, dùng sức, kéo Tiền Thương Nhất vào trong sương mù đen.