Thời gian trở lại trường trung học cơ sở 1 của thành phố Sam là sáu giờ chiều chủ nhật. Lục Trà Chi đến trường, trước tiên cô cất hành lý vào ký túc xá sau đó đeo cặp đi tới tòa nhà dạy học.
Đã gần năm rưỡi, trong phòng học cũng không còn bao nhiêu người, mấy bạn học đã đến đều ngồi ở chỗ của mình chơi điện thoại hoặc làm bù bài tập.
Lục Trà Chi đeo tai nghe, dùng MP3 mở bài “Lưu giữ” của Quách Đỉnh lên.
"Trong những cuộc gặp gỡ khác nhau, tôi đều có thể phát hiện ra em ngay lập tức
Có một loại trực giác nhẹ nhàng không thể miêu tả thành lời
Muốn chạm vào gương mặt em trước khi màn đêm biến mất
Tôi tình nguyện tin rằng đây là ảo tưởng hơn tin rằng nó là sự chia ly
“..."
Sách bài tập Vật lý có hai đề lớn, có bạn học ở cửa sau gọi cô: “Lục Trà Chi, có người tìm cậu.”
Lục Trà Chi tháo tai nghe xuống quay lại nhìn, nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy đang bứt rứt không yên đứng ở cửa.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt của cô, người kia lập tức đỏ mặt lên vội vàng cúi đầu xuống.
Nhóc đáng thương tối hôm qua?
Lục Trà Chi nhớ tới những lời tối hôm qua đã nói với cậu ấy, cô bước nhanh tới trước mặt cậu ấy: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à? Bọn họ lại tới tìm cậu à?”
"Không, không có." Vu Húc cắn răng ngẩng đầu lên, không ngờ vừa nhìn đã thấy đôi mắt xinh đẹp thu hút kia của Lục Trà Chi, lại bắt đầu nói lắp: “Tôi, tôi tới nói với cậu... Hôm qua, cảm ơn cậu. Cậu là một, là một, người tốt.”
"Người tốt?" Lục Trà Chi cẩn thận thưởng thức cái từ này một lát, sau đó bật cười ra tiếng: "Cậu biết không, cái từ này không thể tùy tiện mang ra để nói lời cảm ơn đâu."
Hiển nhiên là Vu Húc không hiểu ý của cô, sắc mặt đỏ bừng, lo lắng mình làm cô tức giận nên có chút luống cuống: "Tôi, tôi không biết. Thật xin lỗi."
"Không sao, chị đây không so đo với trẻ con." Lục Trà Chi thấy dáng vẻ đơn thuần chưa trải sự đời này của cậu ấy thì toàn bộ phiền muộn vì bắt chuyện không thành với người đẹp mặt lạnh lúc trước đều tan biến hết, vô cùng vui vẻ nói: "Chỉ tới nói với tôi những lời này thôi à?"
"Không, không phải." Vu Húc trầm mặt, đứng nghiêm chỉnh, cố gắng hết sức để bản thân trông nghiêm túc hơn: “Tôi tới, tới đưa đồ cho cậu, đồ ăn mà mẹ tôi... làm...”
Càng nhìn càng căng thẳng, âm thanh nói chuyện của Vu Húc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng suy sụp cúi đầu xuống thật thấp.
Một lúc sau, cậu ấy lấy hết can đảm, nói rõ ràng từng câu chữ với cô: "Tôi không phải bạn nhỏ, cũng không phải trẻ con."
Lục Trà Chi cảm thấy rất mới mẻ.