Chương 14

Diệp Tiểu Tiểu không khỏi cắn môi, khi nhận thấy có điểm không đúng cô bất tri bất giác lùi tay lại, tai cô đỏ đến mức sắp chảy máu.

"...Thực xin lỗi, lát anh cởϊ qυầи ra, em sẽ giúp anh giặt sạch!"

Diệp Tiểu Tiểu thì thầm như muỗi kêu, cô chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, ước gì trên mặt đất có một cái lỗ để cô có thể chui xuống.

“Em cố ý phải không?” Người đàn ông nhéo cằm cô gái nhỏ, khóe miệng nhẹ cong, âm trầm nhìn cô.

Đôi mắt cô gái đầy sương mù, khóe mắt đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, Tề Mậu cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đập mạnh.

Nha đầu ngốc này, khóc cái gì?

Anh cũng không phải là chưa từng gặp phải loại chuyện này, trước đây không ít nữ nhân tỏ ra thông minh mà làm đủ trò hề trước mặt anh, thủ đoạn dụ dỗ tự cho là hay của bọn họ chỉ khiến anh âm thầm cười lạnh, trong lòng phiền chán không thôi.

Nhưng nếu là cô gái nhỏ trước mặt, khi vui vẻ mỉm cười gọi anh ăn cơm, khi buồn sẽ cắn môi khóc nức nở như bây giờ, bộ dạng đáng thương của cô khiến người ta muốn ôm vào cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi cô.

"Em không cố ý định làm vậy……"

Diệp Tiểu Tiểu nghẹn ngào nức nở, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống khóe môi, trong lòng ủy khuất không nói nên lời.

Vừa rồi cô thực sự thất thần, Tề tiên sinh đột nhiên đưa tay tới trước mặt cô, cô giật mình nên vội vàng nên chân tay luống cuống làm bột mì đánh đổ.

"Sao em lại khóc, đồ ngốc? Anh không trách em đâu."

Tề Mậu ôm cô gái vào lòng, đưa tay lau nước mắt trên má cô.

Mùa hè, quần áo mỏng manh, thân thể mềm mại của thiếu nữ ngoan ngoãn dán lấy anhkhiến toàn thân anh nhanh chóng nóng đến không chịu nổi.

Thật khó chịu!

Muốn nấu ăn ngon lấy lòng anh, bây giờ làm sai lại còn bắt anh an ủi!

Bất quá nha đầu này thực thông minh lại còn giỏi tính toán, có thể hiểu được nhiều điều mà không cần anh phải nói. Nhà không có tủ lạnh liền biết cách ngâm nho và dưa hấu vào nước giếng làm lạnh trước sau đó mới bưng lên cho anh. Đồ ăn cô làm tuần này vô cùng hợp ý anh.

Xem như bởi vì cô phục vụ tốt, anh dành chút thời gian dỗ dành cô cũng được!

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Tề Mậu cúi đầu hôn lên hai má trơn bóng của cô gái, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn đi những giọt nước mắt còn vương trên da thịt cô.

Thật ngon, đến cả nước mắt cũng ngọt ngào.

Dươиɠ ѵậŧ đã sớm đứng dậy biểu tình từ lâu, hiện tại ôn hương noãn ngọc đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, huyết mạch trong người anh mạnh mẽ sôi sục, hận không thể ngay lập tức xé rách quần áo của con thỏ nhỏ, bắt cô trần trụi nâng mông quỳ gối dưới chân anh, đem dươиɠ ѵậŧ thô dày của anh tùy ý đâm thọc vào trong miệng nhỏ của cô, khi sắp xuất tinh anh sẽ rút gậy lớn ra ngoài, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn hết lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn này.

Nhưng bây giờ không phải lúc, cô bé vừa làm sai nên vẫn còn đang thấp thỏm lo âu, vội vàng quá sẽ chỉ khiến cô sợ hãi mà thôi.