Chương 12

Diệp Tiểu Tiểu vẫn đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông, Tề Mậu liếc nhìn cô, mỉm cười nói: “Không phải là không thể.”

"Anh đồng ý sao?"

Cô gái hiển nhiên có chút kích động, cô mở ngăn kéo ra, đem đồ vật quý như bảo bối trong tay đưa tới, đôi mắt to sáng long lanh háo hức nhìn anh: “Trên lầu có thuốc diệt muỗi không? Ở đây mùa hè muỗi rất nhiều, anh vẫn là nên dùng nó thì hơn."

Đúng rồi, vẫn còn có đồ cần dùng nữa, cô gái nhỏ lấy từ trong tủ ra một cái mùng, cười nói: "Em giúp anh treo mùng nhé!"

Thoạt nhìn, Tề tiên sinh có vẻ giống như một công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ, khẳng định sẽ không biết làm những việc này.

Tề Mậu gật đầu, Tiểu Diệp Tiểu Tiểu hưng phấn chạy lên lầu hai, tay chân lanh lẹ đem mùng mắc xong xuôi, người đàn ông khoanh tay đứng sang một bên, im lặng quan sát.

Ánh mắt anh vốn khác chuẩn xác, chủ nhà nhỏ vừa nhìn đã biết tính tình hiền huệ, nhất định có tố chất làm bạn giường của anh.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Tiểu chạy vào thị trấn đi chợ mua một đống trái cây, rau củ về nhà, chuẩn bị thực hiện kế hoạch kiếm tiền của mình.

Đêm qua Tề Mậu nói đói bụng, thời điểm nấu mì cho anh, cô chợt nảy ra một ý tưởng, không phải anh sẽ ở trong nhà của cô hơn một tháng sao?

Nấu cơm cho một người hay hai người cũng đều như nhau, hơn nữa Tề tiên sinh cũng nói tay nghề của cô khá tốt, vậy thì có thể vừa thuận tiện giúp anh nấu ba bữa một ngày, lại vừa có thể kiếm chút tiền?

Thím Trần nói rằng Tề tiên sinh rất hào phóng, không chỉ trực tiếp trả hai tháng tiền nhà mà còn đưa cho bà 500 tệ phí giới thiệu, anh chắc hẳn rất có tiền đi? Vậy cô nên tính phí nấu ăn là bao nhiêu thì hợp lý đây?

Nhìn đống nguyên liệu vừa hào hứng mua về, Diệp Tiểu Tiểu chợt nhận ra mình đã quên hỏi Tề Mậu về sở thích cùng những điều kiêng kỵ của anh.

Bất quá, hôm qua anh đã sạch ăn tô mì cô tự tay làm hơn nữa trông còn có vẻ ăn rất ngon miệng, vả lại nếu anh thực sự không thích thì sau này cô có thể trả lại anh một ít tiền.

Sau khi chuẩn bị tinh thần xong, cô bắt đầu bận rộn bắt tay vào công việc, dù sao hai người ăn cũng không thể tùy tiện qua loa như một mình cô, Tề tiên sinh lại là một thiếu gia đến từ thành phố lớn, anh rất chú trọng đến cân bằng dinh dưỡng, rau thịt không thể thiếu món nào.

Tiếc là sau vài ngày nấu ăn, Diệp Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhận ra ban đầu cô quả thực đã tự cho mình là đúng.

Người đàn ông đó không phải là người bình thường như cô nghĩ, anh cực kỳ kén ăn, đồ ăn thích thì ăn vài miếng, còn những món không thích thì không thèm động đũa. Anh thích ăn cháo, ăn mì ống, đặc biệt thích những món rau trộn.