Nam Ngân Sa và Yến Chi Khanh đang nghiên cứu bảng tên thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét thống khổ của một người phụ nữ phát ra từ hướng cầu thang.
Hai người nhìn nhau, không nói một lời, nhưng cũng không lựa chọn chạy trốn, mà là hướng về phía âm thanh kia bước qua.
Người phát ra tiếng thét chói tai ấy là Vu Tư Trân, cô ấy đang chạy như điên về phía trước với mái tóc rối bù. Phần cổ của chiếc váy len màu trắng đã bị xé toạc, để lộ nội y bên trong, nhìn qua cực kỳ chật vật.
Phía sau cô ấy, dưới ánh đèn mờ ảo và nhấp nháy, nữ sinh trung học tên Trương Nhuỵ xuất hiện.
Nữ sinh trung học biến thành hồn ma, nó bò bằng tứ chi, móng vuốt sắc nhọn, bò dọc theo cầu thang như một dã thú.
Da đầu của nó bị xẻ rách ở giữa, vô số giòi bọ quằn quại chui ra từ hộp sọ, từ cổ đến ngực, xương cốt gồ ghề, da thịt bong tróc dính vào bộ đồng phục thấm đẫm máu, kéo theo vết máu nhớp nháp trên mặt đất.
Nó ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu sưng tấy, khóe miệng rách nát kéo dài vô tận sang hai bên, gần như giao nhau ở sau gáy.
Miệng chảy rất nhiều máu, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm.
“Tôi không phải là kẻ yếu đuối... Tôi cũng đã học Taekwondo... Tôi cũng đã học qua Taekwondo...”
Có lẽ là do quá sợ hãi, Vu Tư Trân đang vội vã chạy bỗng chân phải vấp chân trái, bất ngờ ngã gục về phía trước.
Cô khóc thút thít, liều mạng muốn bò dậy nhưng tay chân lại mềm nhũn không thể kiểm soát, rất nhiều lần cố gắng đều thất bại.
Khoảng cách giữa hồn ma nữ sinh trung học và cô càng ngày càng gần hơn.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Nam Ngân Sa xuất hiện, tay trái rút kiếm chém ngang, đánh lui móng vuốt duỗi về phía Vu Tư Trân của nữ sinh trung học.
Cô kéo Vu Tư Trân lên, cùng Yến Chi Khanh nhìn nhau, ba người chạy đến thang máy ở cuối hành lang.
Ai mà ngờ được, tốc độ và sức mạnh của hồn ma sau khi biến hình đã vượt xa trí tưởng tượng của họ.
Khoảnh khắc Yến Chi Khanh nhấn nút thang máy, nữ sinh trung học đã nhảy xuống đất và lao đến trước mặt họ. Anh phản ứng nhanh nhẹn, ngay lập tức đẩy Nam Ngân Sa và Vu Tư Trân vào thang máy.
Vào thời điểm quan trọng, Nam Ngân Sa nghiêng người chắn trước anh, dùng vỏ đao chống vào đầu nữ sinh trung học trước khi nó tiến vào thang máy, dùng sức hất nó ra ngoài.
Nữ sinh trung học phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng, khoé mắt nó như muốn nứt ra, giòi bọ trên đỉnh đầu trộn lẫn cùng máu và mủ, chảy đầy khắp sàn nhà dọc theo cửa thang máy.
Nó chộp lấy cửa thang máy, vặn vẹo cố gắng chen vào. Đèn thang máy sáng tắt liên tục, cửa thang máy dù làm thế nào đi nữa cũng không thể đóng lại được, thậm chí còn sắp bị đẩy ra.
Không gian quá nhỏ để có thể hành động, hai bên cứ như vậy mà giằng co.
Ánh mắt của Nam Ngân Sa càng trở nên sắc lạnh hơn, cô đột nhiên thu đao lại rồi lùi về sau, nhấc cao chân dùng đôi boot đinh tán hung ác đá thẳng vào mặt hồn ma.
Một tay vung đao từ dưới lên, chém đứt móng vuốt của nữ sinh trung học đang chặn cửa, khiến máu trong phút chốc văng tung toé.
Nhân cơ hội này, Yến Chi Khanh đóng cửa thang máy lại, tuỳ tay nhấn nút lên tầng 10.
Vì hồn ma hiện đang ở tầng một nên việc trốn ở tầng cao hơn cũng không có gì sai.
Thang máy chậm rãi đi lên, nguy cơ tạm thời được loại bỏ, Nam Ngân Sa thu đao vào vỏ, không kiên nhẫn liếc Vu Tư Trân một cái.
“Chị gái này, có thể ngừng khóc được không? Thật phiền.”
Vu Tư Trân đang khóc như thể vừa được vớt lên từ trong nước, giờ phút này nghe vậy bỗng giật mình, ngừng khóc thật nhanh, ủy khuất lau đi nước mắt trên mặt.
“Thật xin lỗi, tôi không giúp đỡ được gì, nhưng tôi... tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ, thật sự cảm ơn hai vị rất nhiều!"
Yến Chi Khanh đem tầm mắt dời đi, đưa cho cô chiếc áo khoác anh đang cầm, chiếc áo khoác dính đầy vết máu đông, chính là chiếc áo trước đó đã phủ lên thi thể của ông chú béo.
“Nếu cô Vu không ngại thì cô có thể mặc nó vào trước.”
“Cảm ơn cảm ơn!”
Vu Tư Trân đưa hai tay nhận lấy, mặc áo khoác vào và thắt nút thật chặt, cuối cùng cũng che được chiếc áo len rách của mình.
Yến Chi Khanh lại chuyển hướng nhìn Nam Ngân Sa, khách khí gật đầu.
“Kỹ năng kiếm thuật của Nam tiểu thư rất tuyệt, vừa rồi cảm ơn cô rất nhiều."
“Không cần, tôi thấy anh khá là thông minh, người cũng khá đứng đắn, cảm thấy việc giữ anh lại cũng không có bất lợi gì.”
“Nếu như Nam tiểu thư hứng thú, có lẽ chúng ta có thể liên minh hành động?”
Cô nhấc mắt nhìn anh: "Anh có thể chia sẻ với tôi thông tin gì?"
“Những điểm sáng bí ẩn sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong toà nhà này. Một khi chạm vào, đồng hồ sẽ nhận được vị trí chính xác của hồn ma.”
"Ừm, cái này tôi đã phát hiện ra rồi." Cô gật đầu, "Nhưng ít nhất nó chứng tỏ rằng anh không nói dối."
Yến Chi Khanh mỉm cười: “Đáng tiếc, tạm thời tôi không có manh mối nào khác có thể cung cấp cho cô, dù sao thì thời gian quá ngắn, tôi cũng chỉ mới khám xét thi thể ở tầng một mà thôi.”
"Tôi hy vọng sự hợp tác của chúng ta trong tương lai có thể mang lại hiệu quả cao hơn một chút."
“Tôi cũng mong là sẽ như vậy.”
Lúc này, đã tới tầng 10, Vu Tư Trân đi theo phía sau hai người, cẩn thận mở miệng.
"Cái kia... hai vị, xin hỏi hai người..."
Nam Ngân Sa xoay người lại, dù cho trang điểm mắt khói, cô vẫn không giấu được ánh mắt sắc bén của bản thân.
Cô nói: "Đừng đi theo tôi, theo sự đánh giá về thực lực của tôi thì cô là một gánh nặng, không thích hợp để làm đồng đội."
"…… Trò chơi lần này, không phải tất cả chúng ta có thể cùng nhau chiến thắng sao? Như vậy chúng ta đều là đồng đội a.”
"Chúng ta có thể cùng nhau giành chiến thắng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cô —— Nếu cô có thể sống sót đến cuối cùng và giành chiến thắng, vậy thì đương nhiên là không thành vấn đề.”
Nói xong, Nam Ngân Sa cũng không chờ Vu Tư Trân phản hồi lại, cô cầm đao bước đi không quay đầu.
Hành lang trên tầng 10 im ắng, một số cửa phòng đang mở, có lẽ đã có người chơi đi lục soát.
Đã lục soát không có nghĩa là không để sót, vì vậy Nam Ngân Sa cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách của những căn phòng này.
Cô nghe thấy Yến Chi Khanh hỏi: “Nam tiểu thư, cô đã tham gia qua bao nhiêu màn chơi rồi?”
"Năm màn, anh thì sao?"
“Tôi cũng năm màn.” Yến Chỉ Thanh lại hỏi: “Có dấu hiệu gì của *đường thẳng không?”
(*Đường thẳng: là đường thẳng được kết nối thông qua trò chơi Bingo, đã nhắc tới ở văn án và chương 1.)Cô cười khẩy một tiếng: "Đường thẳng? Các ô số của phần thưởng hoàn thành cách nhau độ tám thước, đến liền kề còn không có, muốn kết thành đường thẳng không bằng ngóng trông sớm chết sớm giải thoát."
"Cũng không cần phải bi quan như vậy, ô số khen thưởng sẽ không lặp lại, số lần vượt màn tăng lên, chúng cũng sẽ kết nối được với nhau."
"Vậy lỡ như tôi không sống sót cho đến lúc đó thì sao?"
Yến Chi Khanh dùng giọng ôn hoà khuyên giải: “Sẽ không đâu, Nam tiểu thư có giá trị vũ lực cao như vậy, trong trò chơi tuyệt đối sẽ có ưu thế.”
"Ngoài sức mạnh, trò chơi này còn cần đến sự thông minh và may mắn, phàm là con người thì sẽ luôn có điểm yếu, nói không chừng một ngày nào đó tôi sẽ chết".
Dù sao đi nữa, kể từ ngày họ bị trói buộc bởi hệ thống【Vô thường】, ranh giới giữa sự sống và cái chết đã dần trở nên mơ hồ đối với tất cả những người chơi tham gia, giữa kéo dài hơi tàn và nhanh chóng kết thúc, cũng chưa chắc lựa chọn cái nào mới là tốt cho chính mình.
Sở dĩ vẫn luôn kiên trì, đơn giản chỉ là vì không cam lòng mà thôi.
Sau một hồi trầm mặc, cả hai bước ra khỏi phòng, tiếp tục tìm kiếm dưới các tấm thảm ở tầng 10.
Yến Chi Khanh vốn dĩ đang chiếu đèn pin lên khung cửa của các phòng khác để xem trên tường có ghi lời nhắc ẩn nào không, kết quả không tìm thấy lời nhắc ẩn nào, thay vào đó anh lại phát hiện ra một vấn đề khác.
Anh tắt đèn pin, lùi về sau hai bước, để bóng của bản thân rời khỏi nơi mà ánh đèn trần chiếu xuống.
Đèn trần ở hành lang đều là những chiếc đèn chụp hình tròn, được lắp đặt cách nhau khoảng mười mét.
Nhưng thật kỳ lạ, so với những vị trí khác, ánh đèn chiếu xuống gần đó vào lúc này lại có bóng mờ rõ ràng trong vầng sáng, như thể bị thứ gì đó chặn lại.
Anh ngẩng đầu nhìn lên——
Quả nhiên, chiếc đèn trần lắp phía trên có ẩn giấu một tấm thẻ phía trong chụp đèn.
Nam Ngân Sa từ phía sau đi tới, theo ánh mắt của anh nhìn lên rồi trầm ngâm suy tư.
“Manh mối nằm ở chụp đèn?”
"Đúng vậy, nhưng quá cao, chờ tôi đi dời ghế tới nhé."
“Không cần đâu, phiền toái.”
Cô rút vỏ đao ra, dùng nó làm lao và ném về phía chụp đèn một cách dứt khoát lưu loát.
Một tiếng vang giòn vang lên, đèn tắt, chụp đèn vỡ vụn trên mặt đất, tấm thẻ manh mối rơi xuống, được Yến Chi Khanh chính xác kẹp giữa các ngón tay.
Yến Chi Khanh giơ đèn pin, rũ mắt thấp giọng đọc: “ ‘Kẻ gây chuyện bỏ trốn, kết án tầng thứ tư’.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một lời nhắc quan trọng để trả lời câu hỏi.
Tìm người chơi liên quan đến việc gây chuyện bỏ trốn rồi ghép bảng tên của họ với con số 4 là có thể hoàn thành một phần của bảng điền đáp án.
“Nam tiểu thư, tốt nhất lát nữa chúng ta nên trở lại tầng một.”
Nam Ngân Sa hiểu ý của hắn: “Anh muốn nhìn xem thẻ gỗ của người chơi khác có chữ hay không?”
“Ít nhất hãy kiểm tra xem mặt sau tấm bảng gỗ của nữ sinh trung học có chữ hay là không.”
Mảnh giấy trên thi thể trước đó viết: Người chết không có bí mật.
Vì mặt sau bảng tên gỗ của ông chú béo đã chết có dòng chữ "Người chết hút thuốc phóng hoả", điều đó có nghĩa là người chơi đã chết sẽ có được lời nhắc nhở trực tiếp.
Nếu biến thành ma quỷ cũng coi như đã chết, vậy thì nữ sinh trung học cũng sẽ có một lời nhắc nhở.
Vì vậy, ưu tiên hàng đầu của cả hai là tìm ra điểm sáng bí ẩn và xác định vị trí hiện tại của hồn ma càng sớm càng tốt để đảm bảo quá trình đi xuống tầng một được suôn sẻ.
Không ngờ không tìm thấy điểm sáng, ngược lại lại gặp được hai người chơi khác.
…… Cùng một con quái vật.
Ở điểm giao nhau của cầu thang tầng 9 và tầng 10, chị gái tóc ngắn và người đàn ông mạnh mẽ Lưu Dũng đang hợp lực ấn giữ hồn ma vào trong góc.
Khuôn mặt của hồn ma kia thối rữa, trên cổ có những vết loét nghiêm trọng, bên ngoài lớp da là những vết áp xe đầy mủ, máu đen chảy khắp người, nó đã hoàn toàn mất đi hình dáng con người.
Nhưng xét từ trang phục của nó, có vẻ như đó là một người chơi nam bị chỉ trích khá gay gắt trong cuộc thảo luận bỏ phiếu trước đó.
Nó bị hồn ma nữ sinh trung học tấn công và biến thành nô ɭệ của hồn ma, đứng ở phe đối lập với người chơi.
Người đàn ông mạnh mẽ rõ ràng là một người biết võ, nắm đấm to của anh ta đập vào mặt hồn ma với lực mạnh như sấm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh "Phốc phốc", giống như quả hồng chín bị đập nát.
Chị gái tóc ngắn cũng không phải người hiền lành gì, cô ấy cầm một con dao gấp quân đội Thụy Sĩ, đâm vào trái tim của hồn ma một dao lại một dao, cũng không biết là bao lâu, trái tim lúc này đều sắp thành cái sàng.
Hồn ma cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, cứng đờ với vẻ mặt cực kỳ quái dị và đáng sợ.
Chị gái tóc ngắn hơi thở hổn hển, gấp con dao quân đội Thụy Sĩ lại và nhét vào túi, xắn tay áo lên rồi quay người lại.
Trên tấm bảng kim loại trên ngực cô có khắc dòng chữ: Hải Tư Vũ.
"Này, hai người đang xem náo nhiệt đấy à?" Cô nhếch miệng cười, "Chúng ta cùng hội cùng thuyền, cũng không tới giúp một tay."
“Góc độ quá xảo quyệt.” Nam Ngân Sa nói, “Một đao này của tôi vung tới, khả năng cao là sẽ chém chết cả ba người bọn cô.”
"Được thôi, lời giải thích này miễn cưỡng có thể thuyết phục được tôi."
Yến Chi Khanh nhìn về phía người đàn ông cường tráng Lưu Dũng: “Lưu tiên sinh, anh từ đâu tới?”
“Từ tầng một lên tới.”
“40 phút trước, một hồn ma xuất hiện ở tầng một.”
“Thời điểm tôi đi xuống nó không ở đó.”
"Lưu tiên sinh, anh có đi xem bảng điền đáp án không? Chúng tôi đang chuẩn bị đi nghiên cứu một chút, có lẽ những thẻ tên đó còn có bí ẩn khác."
Lưu Dũng là một đại ca trong xã hội, thể lực cường tráng, tính tình không tốt, nhưng tư duy cũng không mấy linh hoạt, không nghe ra được lời ẩn ý của Yến Chi Khanh, trực tiếp ăn ngay nói thật.
“Mỗi một tấm bảng gỗ tôi đều xem qua rồi, ngoại trừ ở mặt sau tấm bảng tên gỗ của ông béo tên Tôn Lai kia có ghi ‘người chết hút thuốc phóng hỏa’, còn lại đều chẳng có gì.”
Yến Chi Khanh nghe vậy, cùng Nam Ngân Sa liếc mắt nhìn nhau một cái.
Ngoại trừ ông chú béo ra, mọi thứ đều trống rỗng, tức là, ‘cái chết’ được hệ thống chứng nhận, đây là cái chết theo nghĩa truyền thống.
Mà nữ sinh trung học bị biến thành hồn ma vẫn còn đang hoạt động, không thể tính là chết hoàn toàn. Để nhận được lời nhắc nhở, cô ấy phải bị gϊếŧ chết thật sự.
Hải Tư Vũ cũng bừng tỉnh nhận ra: "Gì cơ, chỉ cần người đó chết là có thể nhận được lời nhắc nhở sao?"
“Theo ý nghĩa thì là như vậy.” Yến Chỉ Thanh bình tĩnh nói: “Nhưng nếu chúng ta tàn sát lẫn nhau chỉ vì muốn thu được manh mối, tôi cho rằng mất nhiều hơn được.”
“…… Cậu suy nghĩ cái gì vậy? Tôi không phải có ý đó." Cô không nói nên lời, "Trò chơi này đã đủ tàn khốc rồi, chúng ta không cần thiết phải làm cho nó trở nên càng vô nhân đạo hơn."
“Vậy là tốt rồi.”
“Tôi nghĩ thực lực của bốn người chúng ta hiện tại cũng không tồi.” Lưu Dũng thản nhiên nói, “Tôi có thể chống cự, hai cô gái này có thể đánh nhau, còn cậu đeo kính thì đầu óc thông minh, chúng ta liên hợp lại ít nhất có thể trấn trụ được đám người kia, đỡ đến lúc đó bọn họ lại làm xằng làm bậy.”
Hải Tư Vũ mỉm cười: "Đại ca ơi, tiêu chí chọn người của anh còn khá đơn giản và thô bạo nhỉ."
"Tôi biết đêm nay ba người cũng không có bầu phiếu, ba người không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, thông thường thì khả năng phản bội của những người như này đều rất thấp."
Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nhưng cũng có vài phần đạo lý, bốn người chơi lâu năm giàu kinh nghiệm và có thực lực trói chặt vào nhau sẽ có tác dụng răn đe, cũng không dễ dàng bị người chơi khác làm rối tiết tấu cục diện.
Yến Chi Khanh nhìn về phía Nam Ngân Sa, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của cô.
Nam Ngân Sa ôm thanh đao, thờ ơ liếc nhìn đống xác thối rữa trong góc.
"Sao cũng được, miễn là chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi cái nơi chết tiệt này là được." Cô nói, "Tên này đã chết chưa? Tìm cơ hội để đi xác nhận lời nhắc ở mặt sau bảng tên của hắn."
Yến Chi Khanh cúi người, vén bộ quần áo đẫm máu trên người thi thể lên, cẩn thận lục soát.
Cuối cùng, anh rút ra một tấm thẻ được gấp qua loa từ bên trong thắt lưng của thi thể.
Tấm thẻ gần như bị máu thấm ướt, nhưng cũng may là dòng chữ trên đó vẫn có thể miễn cưỡng đọc được:
【Kẻ tụ tập vì dâʍ ɭσạи, kết án tầng thứ chín.】
Anh đặt tấm thẻ này cùng với tấm thẻ mà anh đã tìm thấy trước đó, giao cho Nam Ngân Sa bảo quản.
"Tôi mong rằng đêm nay sẽ không có thêm người chơi nào phải chết."
……
Là một người chơi có kinh nghiệm đã chơi qua ba màn, cô gái bện hai chùm Lý San San cũng rất nhanh mà nắm bắt được bí mật của điểm sáng thần bí.
Cô trốn đông trốn tây, tìm kiếm manh mối ở các tầng khác nhau, trên đường còn nghe được ở lầu tám truyền đến tiếng thét thảm thiết, cô đoán rằng có ai đó đang bị tấn công.
Điều này rất bình thường, mở đầu ở mỗi một màn chơi đều phải có một kẻ hy sinh, nó sẽ giúp mọi người hiểu rõ hơn về quy tắc của màn chơi đó.
Sàng lọc kẻ yếu là một phần tất yếu và nguyên tắc sinh tồn của kẻ mạnh nhất luôn được áp dụng nhiều nhất ở đây.
Nàng cuối cùng ở 12 lâu mỗ gian nhà ở dưới giường, lấy ra một trương dính đầy tro bụi manh mối tấm card, mặt trên viết:
Cuối cùng cô cũng tìm thấy một tấm thẻ manh mối đầy bụi dưới gầm giường trong một căn phòng ở tầng 12, mặt trên tấm thẻ viết:
【Kẻ phỉ báng và làm hại người khác, kết án tầng thứ nhất.】
Những gợi ý về số tầng địa ngục phải tương ứng với sự việc mà mỗi người chơi đã trải qua.
Cũng giống như tấm thẻ này, thật trùng hợp lại có liên quan đến cô.
Xác thực cô đã từng vu khống và hại người.
Chỉ mới một năm trước, chàng trai mà cô yêu thầm lại phải lòng hoa khôi, việc này khiến cô cảm thấy ghen ghét, cô đã ác ý đăng những bức ảnh độc hại lên diễn đàn của trường và viết một lá thư nặc danh gửi cho lãnh đạo trường, bôi xấu hoa khôi cuộc sống riêng tư không phù hợp, dựa vào vẻ đẹp để lấy lòng kẻ có tiền.
Sau đó, sự việc này lan truyền trong trường đại học, càng nháo càng lớn, hoa khôi không thể chịu đựng nổi việc bị sỉ nhục nên đã nhảy lầu tự sát.
Lý San San vội vàng nhét tấm thẻ vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi.
Không ai biết cô đã gây nên chuyện này, cô gần như đã quên mất, nhưng nếu ở trong trò chơi nhắc lại thì thật không thú vị chút nào.
Nhưng cũng không sao cả, ở đây sẽ không có ai để ý đến việc của cô, đó chỉ là một lời nhắc nhở chung chung mà thôi.
Cô ấy tìm ra gợi ý đầu tiên, điều đó có nghĩa là cô ấy đã có khởi đầu thuận lợi và sẽ có thêm lợi thế khi bỏ phiếu tại bàn đàm phán vào tối mai.
Cô phủi bụi bẩn trên quần áo, đang định rời đi, nhưng vừa đứng dậy, cô nhìn thấy trên tủ phía đối diện có một điểm sáng nhỏ hơi rung chuyển nhẹ.
OK, vừa lúc có thể nhìn xem, trước mắt thì vị trí của hồn ma là ở nơi nào.
Cô mỉm cười hài lòng và đưa tay về phía điểm sáng.
Điểm sáng biến mất, cùng thời khắc đó đồng hồ sáng lên.
Lời nhắc nhở lần này đơn giản ngắn gọn hơn những lần trước.
【Vị trí ma quỷ hiện tại: Phía sau bạn.】