Chạy Theo Hạnh Phúc

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Câu chuyện tình yêu xuyên biên giới. Nhân vật nam chính là một chàng trai giàng hồ, còn nhân vật nữ chính là một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn. Cuộc sống khiến cô phải nương tựa vào a …
Xem Thêm

Chương 3
Sau khi trở về, hai người ngủ trưa, khi tỉnh lại thì phát hiện ra đã gần sát giờ, vì vậy hai người kéo tay nhau vội vàng chạy về phía sân thể dục.

Thật ra phụ nữ Mĩ không giống với phụ nữ Trung Quốc, dù có thân nhau lắm cũng không thường xuyên nắm tay nhau ngoài phố. Sỡ dĩ hai người nắm tay nhau là vì chân An Hòa quá ngắn, Alice cảm thấy tốc độ của cô có thể so với chim cánh cụt, nhất định sẽ bị trễ cho nên không nói hai lời đã kéo tay An Hòa chạy như điên về phía thao trường.

Nghe nói huấn luyện viên là quân nhân chính quy xuất thân từ quân đội, luôn áp dụng kỉ luật thép, cô cũng không thể để cho cô bạn cùng phòng người phương Đông này bị phạt trong ngày đầu khai giảng.

Nhưng có chạy thục mạng thì vẫn đến muộn.

Hai người chạy đến nơi thì bi ai phát hiện ra huấn luyện viên đã đứng trước đội ngũ. Không được cho phép hai người không dám vào, Alice kéo tay cô chạy tới, thoải mái nói lời xin lỗi: “Rất xin lỗi huấn luyện viên, chúng tôi đã đến muộn!”

Người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ mặc quân trang nghiêm chỉnh, dáng người thon dài cao ngất, An Hòa liếc nhìn qua thì thấy đám nữ sinh lúc này đang đồng lòng chảy nước miếng vì vị huấn luyện viên này, nghĩ thầm sao con gái Mĩ mà cũng đói khát như vậy nhỉ, nhưng mà nhìn bóng lưng thì đúng là khá đẹp trai, không biết khuôn mặt có đẹp hay không nữa, có xứng với dáng người đẹp như vậy không nữa.

Nghi vấn của An Hòa nhanh chóng có đáp án.

Người đàn ông nghe thấy tiếng hai cô nói nên xoay người lại mặt không chút biểu cảm nhìn hai cô bé đang không kịp thở, ánh mắt xẹt qua vết đỏ trên cánh tay An Hòa, đôi hàng mi đẹp hơi nhíu lại.

Thái độ của người đàn ông khá thong thả, máu toàn thân An Hòa đều đông lại.

Sao có thể là anh chứ?!

Alice cũng không phát hiện ra sự khác thường của bạn mình, cười tủm tỉm nhìn người đàn ông trước mặt, cũng bắt đầu giở tính háo sắc: “Woa…Huấn luyện viên của chúng ta thật là đẹp trai…Woa…Cả đời này mình chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy…”

Hạ Viêm không để ý đến lời nói của Alice, khẽ gật đầu ý bảo bọn họ đi vào hàng. Alice cho rằng An Hòa bị mê hoặc bởi sắc đẹp nên không nhúc nhích được, vừa đẩy đẩy cô vào hàng vừa nhỏ giọng nói với cô: “Hòa Hòa, hoàn hồn đi… Mình đánh cuộc nhất định anh ta là con lai, thật là đẹp trai…Nhưng mà anh ta không phạt chúng ta…”

Hạ Viêm phân công nhiệm vụ gì An Hòa cũng không nghe thấy, cả người cô dường như đã bị anh hút mất hồn. Tại sao anh lại xuất hiện ở đây, anh đang muốn làm gì?

Đến khi Hạ Viêm tuyên bố giải tán thì An Hòa vẫn còn trong trạng thái mê man. Hạ Viêm cũng không nhúc nhích, đứng cách đó không xa, ánh mắt thâm thúy nhìn An Hòa chăm chú, ánh mắt kia mặc dù lạnh nhạt nhưng lại bao hàm tình cảm khiến cho An Hòa sợ hãi, đột nhiên cô chấn động, ánh mắt không có tiêu cự, vội vàng quay lưng lại, nhanh chóng bước chân chạy ra khỏi thao trường, còn chạy nhanh hơn cả lúc bị Alice kéo đi, bỏ lại Alice đứng nguyên tại chỗ trợn mắt há mồm.

Thật ra ở Mĩ bình thường sinh viên không cần phải học quân sự, nhưng có một số trường quốc tế cũng mời quân nhân trong quân đội đến để giúp sinh viên thực hiện một ít hoạt động quân sự, tỷ như đi sinh hoạt dã ngoại.

Nhiệm vụ của Hạ Viêm chính là dẫn đầu sinh viên khoa hướng dẫn viên du lịch đi sinh hoạt dã ngoại. Hoạt động lần này diễn ra trong ba ngày, ngoại trừ những thứ cần thiết hàng ngày thì đội viên không được mang theo bất kì thứ gì nữa. Thật ra thì khi huấn luyện trong quân đội chính quy, mấy thứ thiết yếu trong cuộc sống cũng không được mang, thậm chí đồ ăn cũng không được mang. Nhưng đây chỉ là hoạt động để sinh viên trải nghiệm nên cũng không cần phải nghiêm khắc như trong quân đội.

Cả đêm nay, An Hòa tiếp tục mất ngủ.

Ngày hôm sau Alice nhìn thấy hai con mắt gấu mèo của An Hòa còn lớn hơn cả ngày hôm qua, vẻ mặt kinh ngạc, “Bạn…Lại sao nữa vậy?” Ngày hôm qua yêu tinh Danny đâu có tới đánh nhau với cô nhỉ, vậy cô nàng kia sao lại mang dáng vẻ thiếu ngủ như thế chứ.

“Vẫn chưa quen chênh lệch múi giờ…” Trải qua một đêm tự trấn an, An Hòa đã thoải mái hơn rất nhiều, binh tới tướng đỡ nước tới đê chặn, không có gì cả, cô không sợ anh!

Ăn sáng xong, hai cô bé đeo chiếc ba lô du lịch thật to lên đường. Địa điểm sinh hoạt dã ngoại ở gần rừng cây tùng hoang dã nổi tiếng, bọn họ được phân vào cùng một đội, đến giờ, dưới chân núi đã có vài chục người.

Vừa xuống xe thì An Hòa đã liếc nhìn thấy Hạ Viêm, anh luôn là người không cần phải cố ý gây sự chú ý cũng khiến cho tất cả mọi người không thể bỏ qua, hôm nay anh không mặc quân trang nữa mà mặc một bộ đồng phục đen trắng đẹp mê người, anh vốn đã rất đẹp trai lại còn cải trang bằng bộ đồ kia làm nổi bật lên vẻ ngọc thụ lâm phong của anh, vĩ đại phi thường.

An Hòa thấy hơi khó hiểu, trước kia cô cũng đã từng nhìn thấy anh ăn mặc đẹp, lúc còn ở căn cứ, có khi anh tự mình làm nhiệm vụ, sau khi trở về thỉnh thoảng cũng ăn mặc quần áo cải trang như vậy. Nhưng rõ ràng là cùng một bộ quần áo, khi đó cả người anh lạnh lùng như băng, ngoại trừ cô thì không ai dám tới gần, mà hiện giờ hơi thở âm tàn trên người anh dường như đã biến mất, tuy vẫn lạnh lùng không hề có biểu cảm gì nhưng lại không mang theo hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không dám tới gần.

Alice đứng bên cạnh An Hòa, kề tai nói nhỏ với cô: “Huấn luyện viên quá đẹp trai, nhưng mà sao mình có cảm giác hơi thở trên người anh ta rất u ám, bạn nhìn xem mấy cô gái kia kìa, đều là dáng vẻ muốn quyến rũ anh ta.”

An Hòa bật cười, rất muốn nói cho cô ấy biết dáng vẻ hiện giờ của anh đã hiền lành hơn trước đây rất nhiều rồi, trước kia ngoại trừ cô ra cho tới bây giờ luôn lạnh lùng vô tình như vậy, chỉ một câu nói cũng có thể làm cho một người đàn ông cao lớn phải sợ đến toàn thân run rẩy. Nếu như các cô nhìn thấy dáng vẻ trước kia của anh thì phỏng chừng trốn còn không kịp chứ nói gì đến quyến rũ.

Hạ Viêm đang ngồi xổm dưới đất thảo luận về địa hình cùng với vài người đàn ông cũng mặc đồng phục như vậy, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía cô đang đùa giỡn cùng vài người bạn học, nụ cười kia ấm áp hoạt bát giống như con người cô vậy, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy một chút tình cảm ấm áp chảy qua trong lòng.

Không lâu sau, các huấn luyện viên cũng thảo luận xong, đồng loạt đi về phía bọn họ, người đàn ông người Mĩ dẫn đầu cầm danh sách lớn tiếng đọc đội viên của từng đội.

Không ngoài dự liệu, An Hòa cùng Alice được phân vào đội của Hạ Viêm. An Hòa liếc nhìn về phía Hạ Viêm, đối phương cũng cảm giác được ánh mắt của cô, thái độ có hơi lúng túng.

Chín giờ sáng, mười một người một đội, 4 tiểu đội đồng loạt xuất phát theo những phương hướng khác nhau.

Hạ Viêm đã quen với cách sống thế này, anh có thể một mình đeo trên người thanh chủy thủ, dùng thời gian mười ngay đi bộ qua những khu rừng nguy hiểm nhất trên thế giới, cho nên một cuộc sinh hoạt dã ngoại đơn giản như vậy đối với anh mà nói chỉ như chuyện thường ngày.

Nhưng mà đây lại là những vị công chúa thiếu gia đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, chưa từng trải qua khảo nghiệm nào. Còn chưa tới giữa trưa thì trong đội đã có vài cô nương mệt mỏi nũng nịu co quắp trên mặt đất, trong đó An Hòa là người ngã xuống sớm nhất.

Alice đứng ở tảng đá bên cạnh, nhìn bạn cùng phòng đang nằm rạp như sắp chết trên tảng đá, móng tay cứng rắn không ngừng dí vào đầu cô, khẽ thở gấp càu nhàu cô: “Mình nói này, bạn thật là vô dụng, chỉ đi một tí mà đã mệt thế rồi, còn những hai ngày nữa, bạn đừng có mà bỏ cuộc đấy. Mau đứng lên, chúng ta không đuổi kịp bọn họ rồi kìa…”

“…”

“Còn giả chết với mình à!” Alice liều mạng túm lấy cánh tay cô, làm sao mà biết được thoạt nhìn cô nhóc kia khá gầy lại nặng như vậy, kéo hai lần vẫn không kéo được, Alice đặt mông ngồi xuống đất, không để ý đến cô nữa.

An Hòa vô lực đưa tay ra, chỉ chỉ vào ba lô trên lưng mình nói: “Bạn đeo giúp mình thì mình sẽ đứng dậy đi!”

Đợi một lúc lâu Alice cũng không trả lời, An Hòa khó hiểu mở mắt ra, lại nhìn thấy ba lô to trên người mình bị nhấc lên. Cô lăn lộn đứng lên, cười hì hì: “Mình nói đùa thôi, ba lô của bạn cũng nặng như vậy, sao có thể…” Còn chưa dứt lời, lúc ngẩng đầu lên lấy lại ba lô thì lập tức sửng sốt, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.

Hạ Viêm đeo ba lô của cô sau lưng, lấy từ trong túi áo trên người mình một lon đồ uống ra, đưa tơi trước mặt cô, “Uống đi!”

Đây là câu nói đầu tiên anh nói với cô sau khi bọn họ gặp lại nhau. Những kí ức kia lại đánh úp lại, ngón tay thon dài của anh bưng một ly chocolate nóng ôm cô trong l*иg ngực đút cho cô uống, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui vẻ trêu chọc cô… Mũi An Hòa cay cay, cúi đầu xuống hít hít vài hơi, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Nghỉ ngơi một lát ba người lại đi tiếp, lần này An Hòa thoải mái hơn rất nhiều, ba lô đeo trên người Hạ Viêm, cả người cô nhẹ tênh, thỉnh thoảng còn chủ động đeo ba lô giúp Alice nhưng lại bị Alice tỏ ra khinh bỉ từ chối. Alice là một cô gái Mĩ điển hình, rất thích vận động, sức chịu đựng rất tốt, đi bộ mấy tiếng cũng chỉ khẽ thở dốc, nghỉ ngơi một lát là lại khỏe như hổ.

Chỉ chốc lát sau bọn họ đã đuổi kịp tám người còn lại trong đội đang ngồi nghỉ trên mặt đất, nhìn thấy Hạ Viêm đeo ba lô của An Hòa, mọi người chỉ vui vẻ cười cười, chắc hẳn là trong ấn tượng của người nước ngoài thì một cô gái phương đông nhỏ nhắn luôn cần được người khác giúp đỡ, huống chi khuôn mặt của Hạ Viêm lại pha một chút phương đông, tất nhiên sẽ quan tâm đến An Hòa nhiều hơn.

Hạ Viêm nhìn đồng hồ, dùng tiếng Anh thuần thục nói với mọi người: “Nghỉ thêm 10 phút nữa rồi đi tiếp!”

Mấy cô gái ngồi dưới mặt đất liên tục kêu mệt.

Thêm Bình Luận