Đi lòng vòng trong phòng Tử Mạn một lúc thì tôi phát hiện ra một cái hộp nhỏ cậu ấy đặt trên kệ, lòng tò mò lại nổi dậy, tôi bước lại gần lấy hộp kia xuống và mở nó ra.
Bên trong hiện lên bức ảnh của một cô gái, không đúng hơn chỉ là bóng lưng thôi, sao tôi cứ có cảm giác, bức hình này quen quen vậy nhỉ?
- Cậu làm gì vậy. Tiếng của Tử Mạn vang lên khiến tôi đánh rơi hộp gỗ xuống đất, đang định nhặt lên Tử Mạn đã gạt tay tôi ra mà quát.
- Không được tự ý đυ.ng vào đồ của tôi.
- Tao…
Cả hai rơi vào tình thế im lặng một lúc lâu.
- Đi ngủ.
- Ừ
Tôi cũng chả thèm so đo với cái tên kẹt xỉn kia nữa, lập tức nhảy lên giường nằm (làm như giường của bà chị hà), để lại Tử Mạn đang lơ ngơ đứng đó.
- Đi xuống, cô ngủ dưới đất.
- Tao nằm trên, gì Hằng bảo rồi, con gái…
Chưa kịp để tôi nói hết câu Tử Mạn đã lôi thẳng cẳng tôi xuống giướng, dúi đống đệm vào tay tôi. Tôi dãy nảy, giương ánh mắt tức giận về phía cậu ta, Cậu cũng chả thèm quan tâm, lên giường đắp mền ngủ ngon ơ.
- Cậu có thể ra phòng khách, nhanh đi, tắt điện dùm tôi luôn.
- Còn lâu.
Nói rồi tôi chạy lại tắt cái đèn ngủ rồi nằm xuống nệm của mình, cậu không muốn tôi ngủ đây tôi càng ngủ đấy, cho cậu tức chết thì thôi.
Trằn trọc một lúc tôi vẫn không ngủ được, tự dưng lại nghĩ về bức ảnh kia, cô gái kia…là bạn gái của Tử Mạn à? Aya, sao lại nghĩ về tên kia chứ, não mày bị úng rồi hả Niên Niên. Đi ngủ, đi ngủ, không được nghĩ nữa. Sau một lúc oánh lộn trong tâm trí thì…
- Mày ngủ chưa?
- Chuyện gì?
- Hmm, cái cô trong bức ảnh là ai vậy?
Tử Mạn khẽ cười một cái, thì ra là vì chuyện này mà không ngủ được sao.
- Ngủ đi.
Nghe cậu nói vậy không biết tại sao lòng tôi lại có chút hụt hẫng, bạn gái… giới thiệu với tôi thì chết chắc, tôi cũng đâu ăn thịt được cô ta
Mang theo tâm trạng phức tạp, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, đánh thức con người đang mơ màng ngủ kia, đúng rồi, hôm nay là thứ 2, phải dậy rồi. Cơ mà sao tôi buồn ngủ quá, thôi thì ngủ thêm 5 phút nữa vậy.
- Cô có dậy không thì bảo, sắp muộn giờ rồi kìa.
Tiếng hét vọng lên từ dưới phòng khách làm tôi tỉnh hẳn, nhìn về phía đồng hồ thì ôi má ơi, 6h45 rồi. Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào toilet làm vscn, sau 10 phút tôi đã có mặt chỉnh chu dưới nhà. Còn Tử Mạn đã dắc xe ra tận cổng rồi.
Còn chút liêm sỉ cuối cùng tôi cũng quẳng luôn, chạy lại níu lấy áo Tử Mạn mà van nài.
- Này, cho tao xin đi nhờ một…
- Không.
Gạt tay tôi sang một bên, Tử Mạn vẫn một mực dắc xe ra, còn tôi vẫn mặt dày bám lấy cậu
- Xin đấy, muộn rồi tao cũng chẳng thể đi bộ được.
- Được rồi được rồi, coi như tao nợ đi.
Nghe thấy tôi nói vậy Tử Mạn nhếch môi cười một cái, tay cầm lấy cái mũ bảo hiểm đưa cho tôi, ý bảo tôi lên xe.
Ai đó mừng quýnh nhảy lên xe mà không nhận ra ý đồ của người ta (bà chị ngu ngốc của tôi ơi, bà bị lừa rồi đấy ạ)
Tử Mạn dừng xe trước cổng gì Bảy, đưa một chút tiền cho tôi.
- Mua đồ ăn sáng đi.
Hai mắt tôi ầng ậng nước, thiên thần à không đây là thiên sứ mà ông trời phái xuống để giúp đỡ tôi sao, định lên tiếng cảm ơn Tử Mạn một cách đàng hoàng thì…
- Cô ngất thì tôi phải chịu trách nhiệm, nên tốt nhất đừng làm phiền tới tôi.
Nói rồi cậu phóng xe đi, để lại một làn khói trắng đập thẳng vào mặt tôi, thôi rồi, giấc mơ đẹp đẽ còn đâu.
- Mày bị điên rồi Tử Mạn.
T/g: Sắp 30 chương rồi mọi người ơi, hú hú, cảm ơn các bạn trong thời gian qua đã ủng hộ mình, vì tháng trước mình bận ôn thi nên không ra chương được, vì vậy mình sẽ cố gắng ra chương thường xuyên hơn *yêu tất cả*