10
Tôi lấy giấy bút ra và yêu cầu Lưu Vân viết giấy nợ, nội dung của giấy nợ là cô ta vẫn nợ tôi 14 viên thuốc ibuprofen.
Khi tôi yêu cầu Lưu Vân viết giấy nợ, khuôn mặt của Kỳ Thần tối sầm như bị sét đánh.
Sau khi lấy lại được ibuprofen, dù thiếu chục viên thuốc nhưng nó vẫn khiến Lưu Vân và Kỳ Thần trở nên ghê tởm.
Cuối cùng, Kỳ Thần giả vờ nói chở tôi về. Tôi từ chối: “Không, tôi tự lái xe về được”.
Nhân tiện, chiếc xe là của tôi. Xe là anh trai mua cho tôi, tôi làm nghề tự do, ít sử dụng nên để cho Kỳ Thần lái suốt, giờ tôi muốn lấy lại, cho dù có để trong gara bám bụi và rỉ sét, tôi sẽ không để anh ta lái nó.
Sắc mặt Kỳ Thần như vừa ăn phải ruồi: “Em thật keo kiệt.”
Tôi vặn lại: "Tiền của anh ở trong ngân hàng, anh bằng lòng đưa cho người khác sao?"
"Em có thể thay đổi tính cách chua ngoa của mình không?"
"Ừm? Trước đây là ai đã nói thích cái miệng này của tôi?"
Kỳ Thần c--hết lặng.
Tôi hỏi chị Trần xem chị có muốn tôi đưa về không, chị Trần nói chị không cần và chị sẽ bắt taxi về nhà.
Tôi ném đồ của Kỳ Thần ra khỏi xe, trên ghế phụ trên xe có một thỏi son màu đỏ hồng, không phải của tôi, tôi cũng ném xuống đất, tôi yêu cầu anh ta trả chìa khóa xe rồi lái xe đi. Tôi bỏ cả hai bọn họ lại rồi lái xe đi.
Tôi lái xe đến căn hộ mà Kỳ Thần thuê. Tôi có chìa khóa căn hộ của anh ta. Thật may là anh ta chưa thay ổ khóa.
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ khác. Trên chậu rửa có đủ loại mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ. Thậm chí còn có một túi băng vệ sinh trên kệ cạnh phòng tắm.
Trong thùng rác, trên cùng là một chiếc băng vệ sinh đã qua sử dụng. Có một dãy quần áo phụ nữ trong tủ, không có cái nào là của tôi cả. Quần áo tôi để ở đây bị gùi một đống vào túi và ném vào góc tủ.
Có rất nhiều đồ chơi tìиɧ ɖu͙© trên bàn cạnh giường ngủ. Có vẻ như Kỳ Thần đã mở khóa được nhiều tư thế mới ở Lưu Vân. Tôi đã chụp ảnh tất cả, không chỉ ảnh mà còn cả video.
Có một cái Ipad trên bàn, là của tôi được để ở đây. Tôi mở lên và click vào WeChat, đó là tài khoản của Lưu Vân. Đây thực sự là một điều bất ngờ ngoài mong đợi.
Tôi chỉ lấy đi Ipad của mình và để nguyên phần còn lại.
Lái xe ra khỏi khu dân cư, tôi thấy Kỳ Thần và Lưu Vân cùng nhau xuống taxi. Chắc họ không nhìn thấy tôi.
Về đến nhà, tôi mở tài khoản WeChat của Lưu Vân, bản ghi trò chuyện sớm nhất trên WeChat là từ tháng 5 năm nay. Điều đó có nghĩa là họ nóng lòng muốn được sống cùng nhau ngay khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ.
Tôi đã chụp ảnh tất cả thông tin chính trong bản ghi trò chuyện WeChat của Lưu Vân và quay lại video lại.
Sau khi làm xong, tôi đăng lên Khoảnh khắc Wechat như thường lệ: [Cảm ơn chị Trần đã bảo vệ công lý, cuối cùng Lưu Vân đã trả lại thuốc ibuprofen cho tôi. Phải mất 16 ngày, nhưng vẫn còn thiếu 14 viên, gia đình cô ta đã uống chúng. Sự việc này cho tôi thấy được sự đa dạng của cuộc sống. Chưa bao giờ thấy ai đó lấy đồ của người khác một cách tự tin đến vậy, hành động thật bất hảo.]
Kèm theo là giấy nợ do Lưu Vân viết.
Tôi cũng đặc biệt cảm ơn Chị Trần và các đối tác trong nhóm của Kỳ Thần. Không lâu sau khi tôi đăng nó, tất cả họ đều ấn thích cho tôi.
11
Vấn đề về ibuprofen cuối cùng đã kết thúc. Cuộc chiến giữa tôi và Kỳ Thần vừa mới bắt đầu.
Nửa cuối năm ngoái, Kỳ Thần cho tôi biết anh ta muốn thuê một căn nhà gần nơi làm việc của mình. Khi đó, anh ta vừa được thăng chức, anh ta phải chịu rất nhiều áp lực và không muốn mất nhiều thời gian trên đường đi làm hàng ngày. Tôi thấy anh ta thành thật nên không phản đối. Điều này có nghĩa là anh ta và Lưu Vân đã thân nhau từ năm ngoái?
Kể từ năm nay, chúng tôi không gặp nhau nhiều vì thực hiện các biện pháp phòng dịch. Lần cuối cùng tôi đến chỗ anh ta là vào dịp lễ hội mùa xuân, tôi ở đó một tuần.
Sau đó tôi về nhà, lâu ngày không thể rời khỏi cộng đồng, trong khi anh ta lại bị nhốt ở công ty một thời gian dài. Mối quan hệ giữa anh ta và Lưu Vân có lẽ đã nóng lên trong khoảng thời gian này. Chẳng trách, trong một không gian gần như đóng kín, một nam một nữ đối diện nhau cả ngày lẫn đêm.
Chúng tôi quen nhau 9 năm, yêu nhau 7 năm, tôi từ lâu đã nhận anh là chồng mình và chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta sẽ phản bội mình. Ban đầu tôi quyết định kết hôn vào tháng 12 âm lịch năm nay, chỉ còn 2 tháng nữa là đến ngày cưới.
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại không chia tay tôi kể từ khi anh ta yêu Lưu Vân. Nếu anh ta đề nghị chia tay và hẹn hò với Lưu Vân, tôi có thể hiểu được.
Có thể là do gia đình Lưu Vân đang gặp khó khăn về tài chính, gia đình bốn người của Lưu Vân chen chúc trong một ngôi nhà tồi tàn rộng hơn 40 mét vuông.
Ngay sau khi tôi tốt nghiệp, bố tôi đã mua cho tôi một căn nhà. Trong khi anh ta lén lút với Lưu Vân, anh ta vẫn đang chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi.
Cuối tuần trước khi tôi nhiễm Covid-19, Kỳ Thần đã cùng tôi đi thử váy cưới, anh ta ôm mặt tôi trìu mến và nói yêu tôi, khen tôi là cô dâu xinh đẹp nhất.
Đồ đạc của chúng tôi đã trộn lẫn với nhau từ lâu. Vẫn còn nhiều việc phải làm sau khi chia tay với Kỳ Thần, cần phải phân chia tài sản. Mọi thứ chỉ có thể được lên kế hoạch từ từ.
Tôi đào thẻ ngân hàng, Alipay, WeChat và các hồ sơ chuyển khoản, thanh toán khác với Kỳ Thần trong những năm gần đây, lập biểu mẫu, sau khi bù trừ cả hai, anh ta vẫn nợ tôi 1,8 triệu.
Kỷ lục chuyển nhượng lớn gần đây nhất mà tôi thực hiện với anh ta là vào năm ngoái, số tiền là 1,5 triệu, đó là tất cả số tiền tôi có vào thời điểm đó. Anh ta nói muốn mua một căn nhà và chúng tôi sẽ cùng đứng tên, tôi không hề nghi ngờ gì cả. Tôi sẽ lấy lại toàn bộ số tiền này.
Tôi mở tài khoản WeChat của Lưu Vân và đọc kỹ cuộc trò chuyện giữa Lưu Vân và Kỳ Thần. Không có nhiều nội dung, vì họ thường đi làm và về nhà cùng nhau, họ nói chuyện trực tiếp về mọi thứ.
Tôi đã kiểm tra lại vòng bạn bè của Lưu Vân, cô ta là một người rất thích khoe khoang nên không thể nào không có manh mối. Chắc chắn rồi, tôi đã tìm thấy một số nội dung từ Khoảnh khắc Wechat của Lưu Vân. Những Khoảnh khắc này đã chặn tôi và một số Khoảnh khắc chỉ dành cho Kỳ Thần.
Tôi đã quay video vòng bạn bè của cô ta và chụp từng bức ảnh. Mọi thứ đều là bằng chứng. Ban đầu tôi nghĩ rằng bài đăng trước đây của Lưu Vân trên Khoảnh khắc Wechat chỉ là để khoe khoang một cách bí mật. Tôi tưởng họ mới bắt đầu có tình cảm với nhau nhưng không ngờ họ đã yêu nhau rồi.
Giờ nghĩ lại, đây là Lưu Vân muốn ép tôi, cô ta cố ý chọc tức tôi, nếu tôi không chịu được mà chia tay với Kỳ Thần, cô ta sẽ đạt được tâm nguyện của mình.
Nhưng Lưu Vân, cô đừng nghĩ đến việc lợi dụng được tôi.
Điều tôi phải làm bây giờ là giữ bình tĩnh, điều này thực sự hơi khó khăn với tôi. Vì lý do này, tôi đã nói với Phương Vân và yêu cầu cô ấy luôn nhắc nhở tôi kiềm chế tính nóng nảy của mình.
12
Tôi và Kỳ Thần xảy ra chiến tranh lạnh mấy ngày. Sau đó, chẳng hiểu vì lý do gì mà Kỳ Thần đột nhiên thừa nhận lỗi lầm của mình, mua rất nhiều quà và đến xin lỗi tôi.
Tôi kìm nén cơn giận và giả vờ tha thứ cho anh ta.
Vào buổi tối, Kỳ Thần hỏi tôi trên WeChat xem tôi đã đến căn hộ của anh ta chưa. Tất nhiên là tôi phủ nhận. Anh quay lại dỗ dành tôi nồng nhiệt.
[Em yêu, anh xin lỗi. Gần đây anh bận quá và căng thẳng nên tính tình không tốt, không để ý đến em. Biết được em đã nằm viện nửa tháng, anh rất buồn.]
[Em yêu, hôm nay em thấy không khỏe à?]
[Em yêu, chúng ta thảo luận một chút. Em có thể xóa những tin nhắn WeChat mà em đã gửi trước đó không?]
Tôi: [Tôi không thể!]
Anh ta: [Nguyên Nguyên, ngày mai em có định chọn váy cưới không?]
Tôi trả lời: [Đi.]
Sao không đi nhỉ, haha. Tôi không chỉ muốn đi mà còn muốn chọn thứ gì đó đắt tiền.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở trung tâm mua sắm lớn nhất khu vực, Kỳ Thần có lẽ cảm thấy có lỗi với tôi nên dọc đường đã dỗ dành tôi bằng những lời lẽ dịu dàng.
Chúng tôi thử từng cái một và cuối cùng tôi chọn một chiếc váy cưới của Vera Wang, giá 180.000.
Vẻ mặt Kỳ Thần hơi xót của, tôi bĩu môi: "Là lần đầu em kết hôn. Em muốn mặc đồ hiệu thật tốt."
Anh ta nghiến răng trả tiền.
Tôi lại đến một cửa hàng váy kiểu Trung Quốc, mua một chiếc váy cưới kiểu Trung Quốc và một bộ đồ ngủ, tổng giá là 20.000.
Sau khi chọn váy cưới, tôi đưa váy cưới cho Kỳ Thần.
"Anh giữ kỹ nhé, em sợ lại quên mất."
Trước khi về nhà, Kỳ Thần hỏi tôi có thể cho anh ta lái xe lần nữa không, nhưng tôi thẳng thừng từ chối:
"Không, anh để Lưu Vân ngồi ở ghế phụ, em không vui."
Tôi vốn là người thẳng thắn, anh ta tưởng tôi ghen nên chỉ nói đợi tôi bình tĩnh lại.
Khi tôi về nhà và mở WeChat của Lưu Vân, cô ta đang trò chuyện với Kỳ Thần, chủ yếu là phàn nàn. Kỳ Thần đang an ủi cô ta.
Cô ta chắc chắn sẽ bất mãn, ai lại muốn mãi mãi làʍ t̠ìиɦ nhân mờ ám kia chứ?
Cũng có thể thấy từ hồ sơ trò chuyện của họ rằng Kỳ Thần đang khoe khoang với cô ta, rằng tôi vẫn muốn cưới anh ta. Mối quan hệ giữa tôi và anh ta đã dần trở lại trạng thái như trước khi tôi mắc bệnh Covid-19. Đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của Kỳ Thần.
Anh ta cũng trò chuyện video với tôi hàng đêm, đôi khi tôi đột nhiên gửi cho anh ta một kết nối video WeChat vào lúc nửa đêm, nói với anh ta rằng tôi muốn xem chuyện gì đang xảy ra trong nhà, và Kỳ Thần cho tôi xem nhưng anh ta chắc chắn sẽ không để Lưu Vân xuất hiện trước ống kính. Đang là mùa đông, trong nhà không có máy sưởi, không biết Kỳ Thần đã giấu cô ta ở đâu.
13
Mỗi cuối tuần, tôi đều chủ động rủ Kỳ Thần đi chơi. Ngay cả vào các ngày trong tuần, tôi vẫn mời anh ta đi ăn tối.
Kỳ Thần thấy tôi cho anh ta một cơ hội, anh ta ước gì có thể đến bên tôi mỗi ngày. Tôi không biết trong lòng anh ta nghĩ gì về tôi và Lưu Vân. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn anh ta mỗi ngày cảm thấy chán ghét Lưu Vân. Buộc cô ta phải tự mình nhảy ra ngoài.
Lưu Vân đăng bài lên Khoảnh khắc Wechat ngày càng thường xuyên hơn. Sự oán giận ngày càng nặng nề hơn. Tất nhiên là cô ta chặn tôi.
Mỗi ngày, giống như một người phụ nữ đầy oán giận, cô ta trầm ngâm và đăng bài trong vòng kết nối bạn bè mà chỉ Kỳ Thần mới có thể nhìn thấy. Cô ta không đăng xuất WeChat trên iPad của tôi, không biết cô ta quên hay vì lý do nào khác.
Cuối cùng có một ngày, Lưu Vân không thể nhịn được nữa.
Hôm đó tôi và Kỳ Thần đang đi chọn kẹo cưới, tôi vui vẻ đăng trên Khoảnh khắc Wechat, với Kỳ Thần ở phía sau: "Lại một ngày được chồng sắp cưới chiều chuộng".
Bài đăng chưa lâu, chúng tôi đang ăn cơm trong nhà hàng, Kỳ Thần nhận được điện thoại, vẻ mặt có chút lúng túng, quay sang tôi nói: “Em yêu, anh có việc phải làm ở công ty, anh ra ngoài gọi điện chút nhé."
Haha, tôi nghe rõ giọng của Lưu Vân. Tôi bĩu môi: "Cứ nghe ở đây, sao lại phải ra ngoài?"
Kỳ Thần nói ở đây có chút ồn ào.
Được rồi, haha.
Phải mất nửa giờ anh ta mới quay lại.
"Em yêu, anh xin lỗi, mọi chuyện có chút rắc rối nên anh phải nói chuyện rất lâu."
Tôi mỉm cười nói: “Không sao, công việc quan trọng mà”.
Kỳ Thần có vẻ cảm động, muốn hôn tôi, tôi vội vàng tránh né, nói: “Chúng ta là vợ chồng già, bên ngoài có nhiều người như vậy.”
Bây giờ tôi phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều nếu anh ta nắm tay tôi chứ đừng nói đến hôn tôi, tôi sợ tôi sẽ nôn bữa cơm vừa ăn ra mất.
Sau khi về nhà riêng với anh ta, tôi mở WeChat của Lưu Vân. Cuộc trò chuyện WeChat của cô ta với Kỳ Thần, hôm nay cô ta đã gửi rất nhiều tin nhắn.Nhưng điều quan trọng nhất là: [Kỳ Thần, tên khốn kiếp này, anh đã quên lời hứa của tôi khi phá thai rồi sao?]
Ôi, nó thật tuyệt vời.
Cô ta cũng gửi lại giấy chẩn đoán của bệnh viện. À, là chửa ngoài tử ©υиɠ, một ống dẫn trứng đã bị cắt bỏ cách đây nửa năm, tức là vào tháng 5.
Chà họ đã ịch nhau đến mang thai khi đang bị nhốt trong công ty? Đói khát thế chứ!
Kỳ Thần chỉ trả lời cô ta bằng vài từ: "Em có thể vui lòng ngừng gây rắc rối và đợi cho đến khi anh quay lại được không?]
Tôi nhanh chóng chụp ảnh tất cả các thông tin.
Lưu Vân không đạt được điều mình mong muốn từ Kỳ Thần, còn Kỳ Thần vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi.
Lần trước anh ta nói với tôi rằng khách sạn đã được đặt trước. Chúng tôi đều là người ở ngoài thành phố, và anh ta đã đặt khách sạn cho người thân, bạn bè đến dự đám cưới.
Khi được hỏi gia đình tôi có bao nhiêu người đến dự, tôi trầm ngâm nói: “Em sẽ tự sắp xếp cho người thân của mình”.
"Em yêu, vẫn là em có lý."