- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cháy Nắng
- Chương 5: Lưu Manh
Cháy Nắng
Chương 5: Lưu Manh
Tân Nguyệt đứng ở đó một lúc mới bước lên lầu trong sự rùng mình, đối với căn nhà lắp đầy camera này, cô cảm thấy không hề thoải mái.
Lên lầu, Tân Nguyệt đi từ ban công đến cửa phòng của Trần Giang Dã, đưa tay lên gõ cửa: “Trần Giang Dã, dậy đi.”
Cô gõ thẳng vào cửa, một lúc sau Trần Giang Dã ra mở cửa cho cô.
Cái đầu của cậu như ổ gà, khe lông mày sâu đến mức có thể bẫy được một con muỗi, đôi mắt mở không ra, nửa thân trên cậu để trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Tân Nguyệt sững sờ chớp mắt, phát hiện dáng vẻ này của cậu thật sự rất soái.
“Mấy giờ rồi?”
Trần Giang Dã hỏi cô.
“Tám giờ, cậu chuẩn bị đi, có thể xuất phát được rồi.”
Trần Giang Dã hít sâu một hơi, đưa tay lên vuốt tóc, có chút cáu kỉnh nói: “Cô xuống dưới đợi tôi hai phút.”
“Tôi đợi cậu ở trong sân nhà tôi, cậu chuẩn bị xong trực tiếp đi qua là được.”
Tân Nguyệt thu hồi ánh mắt mà cô không kiềm được lướt qua trên người cậu, xoay người đi xuống lầu.
Ở trong sân đợi một lúc, Trần Giang Dã đi qua, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám, kết cấu quần áo là kiểu nhuộm màu ombre theo phong cách retro cổ điển, phong cách này dễ khiến người khác cảm thấy buồn bực, nhưng không biết tại sao, mặc ở trên người cậu lại hết sức sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng khí chất của cậu có hơi bi quan chán đời, vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Tính tình ngang ngược trên người Trần Giang Dã quả thực khiến người khác không thể rời mắt, ngoài cảm giác bi quan chán đời, phần lưu manh của cậu còn nhiều hơn, khi đi đường bờ vai uể oải buông thõng xuống, đút một tay vào túi, bước chân tản mạn.
Nhìn thấy cậu một đường đi qua đây, Tân Nguyệt đột nhiên hiểu rõ tại sao cùng một bộ dáng lười biếng, những tên du côn kia đến chặn cô thì hết sức thô tục, còn Trần Giang Dã chính là loại lưu manh mà đa số các cô gái đều yêu thích.
Ngoại trừ ảnh hưởng của khuôn mặt và cách ăn mặc, cô cảm thấy nguyên nhân chính là do Trần Giang Dã không bị lưng gù, cho dù tư thế có thả lỏng như thế nào, thì sống lưng của cậu từ đầu đến cuối vẫn thẳng tắp, cả người vừa cao vừa thẳng.
“Đợi tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Trần Giang Dã vừa đi vào trong sân lại quay ra ngoài.
Cậu đứng bên tường, lấy trong túi ra hộp thuốc lá, ngậm một điếu vào miệng, tung bật lửa ở trong tay, nghiêng mặt châm thuốc, ngọn lửa đột ngột chiếu sáng đôi đồng tử đen láy của cậu.
Tân Nguyệt nhất thời không hiểu tại sao cậu đi vào rồi lại chạy ra ngoài hút thuốc, một lúc sau cô mới nhận ra có lẽ là vì nhìn thấy chiếc xe máy và nghĩ phải chạy xe trong hai tiếng đồng hồ, hút điếu thuốc để giải cơn nghiện thuốc trước, lại không muốn cô hít phải khói thuốc.
Đàn ông trong thôn đa số đều hút thuốc, cha cô cũng vậy, nhưng đám đàn ông hút thuốc và cha cô đều không bao giờ tránh né cô.
Hai phút sau, Trần Giang Dã hút thuốc xong đi vào.
“Cậu không ăn sáng hả?” Tân Nguyệt hỏi cậu.
Trần Giang Dã khẽ nhướng mí mắt lên nhìn cô: “Tôi không bao giờ ăn sáng.”
“Không ăn sáng dễ bị ung thư dạ dày.” Tân Nguyệt tốt bụng khuyên nhủ, nhưng nghe hay không thì tùy cậu.
Trần Giang Dã: “Đánh rắm.”
Xem ra là không nghe.
Người trên núi giao tiếp cơ bản đều là hét lớn, những người lớn lên ở đây đều luyện giọng rất lớn, nghe tiếng hét ở khoảng cách gần có thể khiến màng nhĩ bị tổn thương.
Trần Giang Dã cau mày, trực tiếp phanh gấp.
Tốc độ chạy xe của cậu vốn đã nhanh, lúc này đột ngột dừng lại, lực quán tính lớn khiến cơ thể của Tân Nguyệt không kịp phòng bị mà đập thẳng vào lưng của Trần Giang Dã.
Trần Giang Dã dừng xe lại là vì không muốn nghe cô gào thét, nhưng cậu chưa từng nghĩ hai quả bóng mềm mại kia lại đột nhiên đập vào lưng cậu.
Cách một lớp vải mỏng, cảm xúc cực kỳ rõ ràng.
Ánh mắt của cậu trùng xuống, nhất thời không nói chuyện.
Vẫn là Tân Nguyệt lên tiếng trước: “Cậu làm gì vậy?”
Ngữ khí của cô có hơi trách móc, cú đập vừa rồi khiến ngực cô đau muốn chết.
Trần Giang Dã hơi nhướng mắt, quay đầu lại một nửa nói với cô: “14 tuổi tôi đã chạy mô tô xuyên núi, cô đừng có hét nữa, mẹ kiếp tôi chạy đủ chậm rồi.”
Lúc trước cậu từng lái xe qua con đường núi rất nghiêm trọng, là loại hoàn toàn không có dấu vết nhân tạo, mặc dù đường ở thôn Hoàng Nhai vẫn là đường bùn đất, nhưng chỉ là có vài ổ gà, không tính là chật hẹp gồ ghề, độ dốc cũng không cao, đối với cậu mà nói hoàn toàn là chuyện cỏn con, nếu không phải do chiếc xe này hơi tồi tàn, cậu còn có thể lái nhanh hơn.
Cậu lái xe chưa bao giờ lái chậm.
“Biết rồi.”
Lá gan của Tân Nguyệt không nhỏ, nếu cậu đã nói như vậy, cô cũng không quản nữa.
Trần Giang Dã dường như có thể mang lại cho cô một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được, dù là bọn họ chỉ mới quen biết nhau có hai ngày, nhưng trong hai ngày này cô đã nhận biết được sự lợi hại của cậu.
Không có cậu, cô đã sớm chết rồi.
Trần Giang Dã quả thực có chút kỹ năng trên người, cậu chỉ dùng hơn một tiếng đồng hồ để lên thị trấn một cách an toàn.
“Để xe ở đâu?”
“Trước tiệm thuốc trừ sâu bên kia.”
Tân Nguyệt chỉ phương hướng cho cậu.
Trần Giang Dã chở cô qua.
Xuống xe, Tân Nguyệt bước tới chào hỏi với ông chủ: “Chú Lưu, để xe ở chỗ chú một lúc.”
Chú Lưu hàn huyên vài câu với Tân Nguyệt: “Lên huyện? Hôm nay không phải ngày họp chợ hả?”
“Đi mua chút đồ.”
“Đi đi, chiếc xe này của cha cháu không có ai trộm đâu.”
Tân Nguyệt vẫy tay với chú Lưu, đi về phía Trần Giang Dã.
“Ngày họp chợ là gì?”
Trần Giang Dã hỏi cô, ở bên đây có một vài từ cậu nghe không hiểu.
Tân Nguyệt nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Họp chợ có nghĩa là đi chợ, ở đây chúng tôi ba ngày sẽ có một chợ, tiểu thương trong ngày họp chợ sẽ nhiều hơn, mọi thứ cũng rẻ hơn một chút.”
Trần Giang Dã đảo mắt, có chút khó tưởng tượng được đều hiện đại như vậy rồi, còn có cách nói này.
“Đi thôi, đi bắt xe.”
Tân Nguyệt đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu lại xem Trần Giang Dã có bị lạc hay không, khi quay đầu nhìn lần thứ hai, Tân Nguyệt nhìn thấy một cọng tóc dựng đứng trên đỉnh đầu của cậu, giống như dây anten trên đỉnh đầu của các em bé Teletubbies, cùng với khí chất lạnh lùng cool ngầu của cậu rất không ăn nhập, thoạt nhìn có hơi buồn cười.
Tân Nguyệt nhịn cười, xoay đầu lại cô mới bật cười, Trần Giang Dã không nhìn thấy.
Trên đường đi đến trạm xe, hầu như mọi cô gái đều quay đầu nhìn Trần Giang Dã, trên mặt còn mang theo ý cười, cũng không biết là bởi vì cậu quá đẹp trai phạm phải bệnh mê trai của bọn họ, hay là cười vì cọng tóc ngố dựng trên đầu cậu.
Trần Giang Dã có lẽ đã quen với ánh nhìn của các cô gái, không nhận ra có điều gì kỳ lạ.
Đến trạm xe cọng tóc vẫn dựng thẳng như cũ.
Tân Nguyệt không nói cho cậu biết, vì bọn họ không thân.
Mua vé xe xong, chưa được bao lâu xe đã tới, cũng xem như là may mắn, có lúc phải cô phải chờ cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy xe đâu.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã một trước một sau lên xe, Tân Nguyệt tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, đang định quay đầu hỏi Trần Giang Dã muốn ngồi bên cạnh cô hay là tự tìm chỗ ngồi, kết quả nhìn thấy cậu đang đứng sững sờ trên lối đi, lông mày nhíu chặt, cổ họng không ngừng lăn lộn, một bộ dáng sắp nôn ra ngoài.
Tân Nguyệt đoán đại thiếu gia ở thành phố như cậu chắc chắn ghét bỏ mùi hương ở trong xe khó ngửi, nhưng vị trí cạnh cửa sổ kia đã bị người khác chiếm mất, cô chỉ đành đứng dậy chỉ vào vị trí của mình: “Cậu ngồi đây đi.”
Trần Giang Dã do dự một lúc liền ngồi xuống, mùi hương trong xe nồng đến mức khiến cậu muốn nôn ra ngoài.
Vừa ngồi vào, cậu lập tức mở toang cửa sổ, chúi đầu ra cửa sổ hít thở bầu không khí ở bên ngoài.
Tân Nguyệt nhìn thấy cậu như vậy, giơ tay chọc vào cậu: “Có cần tôi hỏi tài xế lấy túi nilon cho cậu không.”
Trần Giang Dã biết được dụng ý của cô: “Không cần, tôi không say xe.”
Chiếc xe chậm rãi xuất phát.
“Vậy cậu không thoải mái thì nói với tôi.”
Tân Nguyệt dựa người vào lưng ghế.
Tân Nguyệt không có điện thoại để chơi, mỗi lần ngồi xe cô đều nhắm mắt nghỉ ngơi, trước khi nhắm mắt cô liếc nhìn Trần Giang Dã một cái, Trần Giang Dã vẫn đang rướn người về phía cửa sổ.
Từ đây lên thị trấn phải đi qua một đoạn đường cao tốc, nếu không đi đường cao tốc sẽ phải mất hai tiếng đồng hồ để lên thị trấn.
Tại ngã ba đường, Tân Nguyệt nghe thấy có người hỏi tài xế: “Sao hôm nay không đi cao tốc.”
“Hôm nay cao tốc bị chặn rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt không đi đường cao tốc, cô chưa từng đi con đường khác, có chút tò mò, từ từ mở mắt to ra.
Cửa sổ được mở toang, Trần Giang Dã không còn nhướng người ra trước cửa sổ nữa, cậu dựa vào ghế nhắm mắt ngủ, nhưng lông mày vẫn đang nhíu chặt.
Ánh mắt của Tân Nguyệt dừng trên người cậu một lúc, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài hơn mười phút cô nhắm mắt lại.
Trong lúc này, cô nhìn thấy Trần Giang Dã đổi vài tư thế, dường như có ngồi thế nào cậu cũng không thoải mái.
Tân Nguyệt ngồi xe bình thường không ngủ được, hôm nay hiếm khi có chút buồn ngủ, nhưng khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ cô đột nhiên cảm nhận được một thứ có lông đè xuống trên vai cô, khiến cô giật mình mở mắt nhìn——
Là Trần Giang Dã đang gục đầu vào vai cô.
Tân Nguyệt nhìn thấy cậu nhắm mắt, nghĩ chắc cậu ngủ say rồi.
Cô biết cậu ghét mùi hương trong xe, đến người như cô thường xuyên ngồi xe còn ghét bỏ, ở trong mùi hương này còn có thể ngủ say đúng là không dễ dàng, cô vốn không muốn đẩy cậu ra, tránh đánh thức cậu dậy, nhưng tóc của cậu bị gió ở bên ngoài thổi lòa xòa trên cổ cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn đưa tay lên định đẩy cậu ra.
Tuy nhiên, cô vừa hơi cử động vai, một giọng nói đột nhiên vang lên:
“Đừng nhúc nhích, con mẹ nó tôi sắp nôn rồi.”
_________________
Lời của tác giả:
Tôi phải dựa vào vợ mới dễ chịu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cháy Nắng
- Chương 5: Lưu Manh